Lâm Đại Minh ngồi trước máy tính đôi, đôi bàn tay thao tác trên bàn phím vừa nhanh vừa dứt khoát. Trên màn hình hiển thị phần mềm soạn thảo văn bản, từng dòng chữ đen dần kéo dài, dày đặc cả mảng màn hình.
Tuy tay hắn đang gõ phím, mắt nhìn lên màn hình nhưng tâm tư hắn đang ở tận phương trời nào.
Lâm Đại Minh thấy gần đây Cố Thương có rất nhiều biểu hiện lạ, cô hay ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, thi thoảng vụng trộm tìm gì đó, thậm chí nhân lúc hắn tắm đã sử dụng điện thoại của hắn - việc trước này cô không bao giờ làm. Tọc mạch, nhiều chuyện, tò mò là những điều không hề có trong tính cách của cô. Nay lại hội tụ đầy đủ, hắn không khỏi cảm thấy điều gì đó bất thường.
Nhìn cô vò đầu bứt tai, cả khuôn mặt hậm hực nhăn nhó vì không làm được điều gì đó đúng ý muốn, hắn thấy khó chịu. Hắn biết, cô đang muốn gì.
Cô sẽ chẳng đời nào tìm được thứ cô muốn, cô đem cái đầu ngu si đó ra đấu với hắn e là ngoan ngoãn đẻ cho hắn mười đứa cũng không có cửa đấu lại. Hắn thông minh hơn cô, tài giỏi hơn cô, ai bảo hắn yêu cô nhiều như vậy chứ, thôi thì phụ cô một chút. Như vậy cô sẽ không đau đầu khó chịu nữa, cô sẽ chuyên tâm mà sống với hắn trong quãng thời gian ngắn ngủn này...
"Em về rồi!"
Lâm Đại Minh nhanh chóng thoát khỏi trang soạn thảo văn bản, rời khỏi vị trí đi nhanh ra ngoài. Nhìn thấy cô vì mua được mấy cốc trà sữa mà vui vẻ, tim hắn ngập tràn ngọt ngào, bước lại gần cầm cho cô túi xách: "Đi chơi vui không?"
Cố Thương gật đầu: "Trà sữa ở đấy rất ngon!"
Lâm Đại Minh nhìn cô cười nham hiểm: "Không sợ béo sao?"
Cố Thương ngại ngùng gãi đầu, Lâm Đại Minh bế xốc cô lên tay: "Ha ha, để anh giúp em giảm cân!"
Cố Thương ngơ ngác nhìn hắn: "Cách nào?"
"Lăn giường!" Lâm Đại Minh đem Cố Thương vào trong buồng, cô hoảng hốt đỏ bừng mặt vội giãy giụa quyết liệt.
"Không cần! Không cần đâu!"
Lâm Đại Minh ném Cố Thương ngã lăn xuống giường, chống hai tay bên cạnh đầu cô đỡ thân, hắn nhìn cô âu yếm, đan xen với không nỡ lòng. Hắn không giấu được phiền muộn qua giọng nói: "Thương!"
Cố Thương lảng nhìn đi chỗ khác.
"Anh sẽ từ bỏ!"
Từ bỏ em, từ bỏ mọi thứ...
"Hở?"
"Anh sẽ bắt đầu lại!" Anh mắt Lâm Đại Minh dần trở nên lạnh lùng cùng kiên quyết.
Cố Thương khó hiểu nhìn hắn.
"Anh sẽ yêu em lại khi tốt hơn."
Không để Cố Thương kịp mở miệng, Lâm Đại Minh đã khóa môi cô lại cắn thật mạnh. Cố Thương đau đến rớm lệ, Lâm Đại Minh càng cắn càng bạo, đến khi máu trào vẫn chưa ngừng lại. Luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô, đem theo vị ngọt tanh của máu. Hắn thô bạo xé rách chiếc váy trên người cô, khi hai bên hô hấp khó khăn hắn mới buông cô ra.
Hắn hài lòng nhìn vết thương trên môi cô: "Thương! Anh không vì ai khác, anh chỉ vì em!"
Anh vì em từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cả em...
Em sẽ yêu anh chứ?
Cố Thương trơ mắt nhìn bộ dạng thống khổ lúc này của Lâm Đại Minh, tại sao cô lại muốn khóc như vậy? Cô chạm tay bưng lấy má hắn, miết nhẹ môi hắn. Môi hắn thật lạnh! Mới vừa rồi thôi, sao giờ môi hắn lại lạnh như vậy?
"Anh sao vậy?"
Lâm Đại Minh cởi khóa quần, lạnh lùng đưa thẳng vào người Cố Thương hung hăng đánh mạnh. Cô không kịp phòng bị, rên rỉ trong nước mắt, cô uốn cong người, hai tay nắm chặt ga giường.
Cô yếu ớt mở mắt cố nhìn hắn, vừa rên lớn vừa òa khóc: "Minh! Đau quá!"
Lâm Đại Minh nhếch môi cười lạnh: "Không phải em rất yêu anh sao?"
Đang lúc cao trào nhất, Lâm Đại Minh rút lui để lại bên trong Cố Thương cỗ hụt hẫng trống rỗng. Hắn chỉ xuống vật nam tính to lớn còn vì tình ái làm đẫm ướt, cười nhạt: "Liếm nó!"
Cố Thương ngơ ngác nhìn hắn.
"Cũng đâu phải lần đầu."
Cố Thương nén sự hụt hẫng vừa rồi, cô chầm chậm bò tới gần Lâm Đại Minh, bắt lấy vật nam tính cứ như bản năng mà vuốt ve nhẹ nhàng. Cô há miệng, ngậm lấy một nửa, chậm rãi nuốt xuống, thao tác thuần thục một cách lạ lùng.
Lâm Đại Minh nhìn cô, ánh mắt đen như ngọc hằn tia sát khí chết chọc. Lấy điện thoại trong túi áo, thao tác nhanh trên màn hình sau đó ném sang góc giường. Hắn túm chặt đống tóc sau gáy Cố Thương giật mạnh, ấn đầu cô xuống ép cô ngậm kín, đến khi cô nôn khan vì chọc vào thanh quản mới dừng lại một hồi lâu.
Hắn lạnh lùng nhìn cô giãy giụa yếu ớt, tiếng ho sặc sụa không ngừng vang lên.
Lúc Cố Thương sắp bị ngạt thở, hắn giật mạnh cô đẩy ngã ngửa xuống giường. Hắn quỳ hờ trên người cô, không để cô kịp hô hấp lại đã thô bạo bóp mạnh cổ cô:
"Nói! Vợ tao đâu?"
Cố Thương nhăn nhúm mày lại, cố giãy giụa trong tuyệt vọng: "Anh... anh nói gì vậy..."
"Thương chưa từng chủ động gọi tên tao!"
"..."
"Cũng chưa từng yêu tao!" Mắt Lâm Đại Minh đỏ ngầu như máu, hắn như con thú hoang mất kiểm soát, giận dữ gầm lên: "Mày nghĩ tao sẽ để Thương dùng miệng sao?!"
"Nói!"
Sắc mặt 'Cố Thương' trắng bệch, cô cảm tưởng như Lâm Đại Minh sắp bẻ gãy cần cổ ra vậy, đau đớn vô cùng. Cô mấp máy môi nói không thành hơi, lúc này Lâm Đại Minh mới buông tay tha cho cô.
Hắn đứng xuống đất, chỉnh trang lại quần áo: "Không nói cũng chẳng sao!"
Hắn cầm điện thoại lên, xoay người dứt khoát bỏ đi. Vừa hay Trịnh Bảo Tuấn phóng moto tới sân, hắn ta vội vàng đi vào.
Lâm Đại Minh thản nhiên lại tàn nhẫn ra lệnh: "Rạch nát mặt!"
"Không! Anh Minh! Em là Thương đây! Anh tha cho em!"
Lâm Đại Minh bỏ mặc tiếng gào đau đớn thảm thiết bên trong nhà, leo lên xe mô tô phóng vụt đi.
Trịnh Bảo Tuấn tuy không biết chuyện gì đã diễn ra, nhưng hắn chắc chắn một điều người đang bị hắn rạch mặt đến be bét máu này không phải bạn thân của Thiên Kim!
***
Lâm Đại Minh một tay lái xe phóng như bay, một tay cầm điện thoại áp lên tai, nghe giọng điệu đầu dây bên kia ánh mắt đen như ngọc muôn phần lạnh lẽo, hắn gằn giọng sặc mùi thuốc súng: "Ông già, ông dám làm bậy tôi dám san bằng hang chó của ông!"
Đầu giây bên kia cười bỡn cợt: [Mũi thính phết nhỉ, ngửi ra sớm đấy.]
Người kia ra chiều lo lắng: [Ấy chết, vừa rồi tao lỡ tay cho uống mấy liều kích dục...]
"Dm!"
[Tao còn quên mấy thằng thuộc hạ trong đó nữa!]
Lâm Đại Minh gầm lên: "Lâm Bắc Thượng!"
[Mày gọi bố mày như thế à?]
Lâm Đại Minh toan vứt con iPhone 11 Pro Max đi nếu như không nhớ lại trong máy có rất nhiều ảnh chụp Cố Thương, hắn hừ lạnh cúp máy cất lại vào túi áo, chuyên tâm cầm lái phóng đi như bay.
Đến tòa nhà xây dựng kiểu Châu Âu cổ điển, Lâm Đại Minh không hề báo trước bốc đầu moto bay tới bật tung đôi cánh cửa mở toang. Hắn chống chân xuống sàn, trước khi dừng xe để lại đường vòng cung đen đẹp mắt.
Xung quanh chẳng có gì ngoài sảnh nhà rộng mênh mang, đúng lúc ấy điện thoại hắn đổ chuông. Hắn dựng xe bước xuống, toan bấm nút nghe thì đầu dây bên kia ngắt máy. Đồng thời từ trên cao, chiếc Ipad được tung xuống Lâm Đại Minh nhanh chóng nhảy lên cao đỡ lấy.
Lúc Lâm Đại Minh vừa đáp chân xuống sàn, cũng là lúc màn hình Ipad mở lên. Trong màn hình là một cô gái với bộ áo quần xộc xệch, hai tay cô bị chói chặt phía sau lưng, mắt thì bị che kín. Không gian trong màn hình là những ánh đèn màu nóng ma mị mờ ám, nhưng cũng để để Lâm Đại Minh nhận ra đó là ai.
Lâm Đại Minh sử dụng tai nghe không dây, vừa mới kết nối với điện thoại cũng là lúc Lâm Bắc Thượng gọi đến:
[Con trai, trong 50 phòng này có một phòng đang chờ con mở ra!]
"Lão già chó chết!"
Lâm Bắc Thượng tức giận: [Hừ! Tao mong được trở lại, để tao bắn vào tường!]
"Làm ông thất vọng rồi."
[Thay vì con đứng đấy lải nhải, thì nên đi tìm con đó đi.] Lâm Bắc Thượng kéo dài hơi: [Ít nhất là trước khi nó cầu xin thuộc hạ của tao!]
Lâm Đại Minh cười nhạt: "Ông chết không đẹp đâu!"
[Tao đẻ ra mày đấy!]
"Điều kiện?"
[Bỏ ngay ý định của mày đi.]
Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, âm thanh vang vang trong đại sảnh lâu đài trống vắng, lạnh lẽo cùng sắc bén: "Đánh hơi nhanh thật!"
[Nó chính là nguyên do cho sự ngu xuẩn của mày?]
"Không phải việc của ông."
[Tìm nhanh lên, tao đang mong chờ màn tập thể đấy!] Lâm Bắc Thượng khoái chí cười một tràng dài, như muốn chọc tức Lâm Đại Minh. Lão càng muốn hắn phát điên, hắn càng phải bình tĩnh.