Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 96: Ngươi Không Ngại Ta Để Ý


2 năm

trướctiếp

Sau khi đặt rương ổn định, đồng loạt được mở ra, thứ lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh hoàng kim .

Sắc vàng tươi chói mù mắt người.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tại hạ cũng không có gì có thể hồi báo, một vạn lượng hoàng kim này coi như là cảm tạ ân cứu mạng của Vân tiểu thư, vẫn mong Vân tiểu thư vui lòng nhận cho.”

Vân Ngạo Tuyết vẫn luôn biết Thẩm Phong Miên sẽ không thiếu tiền, nhưng nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới Thẩm Phong Miên sẽ thổ hào tới mức như thế này , tùy tay đưa một cái đã là vạn lượng hoàng kim

Không riêng gì Vân Ngạo Tuyết, những đôi mắt khác của đám người Vân gia đều nhìn thẳng tắp vào đó.

Cũng may Vân Quân Niên từng gặp nhiều thứ , sửng sốt một cái chớp mắt sau đó phản ứng ngay lại , “ Chỗ hoàng kim này quá mức quý trọng…” Lúc ông ta nói chuyện, ánh mắt của Thẩm Phong Miên nhẹ nhàng quét qua đây,ánh mắt lạnh như băng, thế nhưng khiến trong lòng Vân Quân Niên run run , gạt bỏ câu nói sắp đến bên miệng quay đầu nói, “Chẳng qua nếu đã là chuyện liên quan đến Ngạo Tuyết, nhận hay không nhận để Ngạo Tuyết làm chủ.”

Vân Ngạo Tuyết lại không ngốc.

Nàng biết Thẩm Phong Miên là lạy ông tôi ở bụi này.

Từ Thiên Kiều Các đến Vân phủ, lộ trình chẳng qua cũng chỉ có hai con phố,thời gian một nén nhang là có thể đuổi kịp, vừa rồi lúc nàng đưa Thẩm Phong Miên trở về Thiên Kiều Các nửa cái rắm cũng không thả , trực tiếp tiêu sái chạy lấy người.

Sau đó phân phó tú bà dùng một thỏi vàng đem nàng tống cổ, lúc này mới qua bao lâu, hắn hứng thú gọi người nâng một vạn lượng hoàng kim lại đây cảm ơn ân cứu mạng của nàng.

Diễn viên thay đổi sắc mặt cũng không nhanh bằng hắn biến sắc đi ?

Thế này thì cảm ơn nàng chỗ nào, Vân Ngạo Tuyết cảm thấy đây chắc chắn là muốn đào hố chôn nàng , hắn tuyệt đối còn có chuyện khác!

Nếu Vân Quân Niên bảo nàng tự mình làm chủ, cũng đang ám chỉ cho nàng nên kết giao với cái bằng hữu như Thẩm Phong Miên.

Chẳng qua Vân Ngạo Tuyết đã sống hai đời người, người này có ý định gì nàng vẫn biết .

Đây là nghĩ rằng nàng không dám nhận sao?

Vậy thì cái phép thử này đặt sai chỗ rồi. [ ủng hộ người dịch bằng cách đọc miễn phí tại dtruyen.com , nếu còn bị re-up ở nơi khác mình sẽ drop hoặc bật thu phí, xin cảm ơn ]

Câu cửa miệng nói trêи đời không người có thể ngăn trở tiền tài dụ hoặc.

Nếu có thể ngăn trở, vậy chứng tỏ dụ hoặc còn chưa có đủ lớn .

Một vạn lượng hoàng kim, dựa theo định giá trước mắt, đích xác cũng đủ nửa đời sau của Vân Ngạo Tuyết cơm no áo ấm qua.

“Nếu Thẩm công tử khăng khăng muốn cảm ơn, ta đây từ chối thì bất kính, chẳng qua…”

Câu trả lời ở bên trong dự kiến, Thẩm Phong Miên nói tiếp cũng rất nhanh :“ Chẳng qua cái gì?”

Ngón tay mảnh khảnh của Vân Ngạo Tuyết nhẹ nhàng lướt qua từng hàng hoàng kim bày biện chỉnh tề :” Chẳng qua thứ này quá tốn diện tích , nếu Thẩm công tử cho ta ngân phiếu thì càng thuận tiện.”

Mọi người: “…”

Ai cũng không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết không chỉ không chút khách khí nhận lấy, thậm chí còn ghét bỏ người cảm tạ không có đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà vì nàng suy nghĩ, không có đổi thành ngân phiếu.

Tuy rằng Vân Quân Niên da mặt dày, nhưng lúc này cũng có chút khó xử.

Tươi cười trêи mặt ông ta cực kỳ miễn cưỡng, “Thẩm công tử không lấy làm phiền lòng, Ngạo Tuyết chỉ cùng ngài nói giỡn, nàng sao có thể muốnmaays thứ này, ngài…”

Lúc Vân Quân Niên nói chuyện còn không nhịn được quay sang chỗ Vân Ngạo Tuyết đưa mắt ra hiệu, bảo nàng đừng được một tác lại muốn tiến một thước .

Vân Ngạo Tuyết đương nhiên không có khả năng để một mình ông ta làm người tốt, đối với ám chỉ làm như không thấy, thanh âm nói chuyện vừa vặn mỗi người đều có thể nghe thấy, “Ta muốn a, nhưng là ta chỉ cần ngân phiếu.”

Thẩm Phong Miên như là lần đầu gặp phải nàng như vậy không khách khí, cũng thật đúng là cảm thấy có chút mới lạ, “Nếu Vân tiểu thư có yêu cầu, ta đây liền phân phó người đem chỗ hoàng kim này đổi thành ngân phiếu rồi lại mang đến phủ như thế nào ?”

“Đa tạ.”

Vân Ngạo Tuyết thật đúng là muốn.

Lúc này Vân Quân Niên nói cái gì đều cảm thấy dư thừa, hắn ngượng ngùng cười mấy tiếng, cảm thấy có chút xuống đài không được.

Cho dù ông ta có ngốc , hiện tại cũng đã hoàn toàn minh bạch, người ta cầm danh thϊế͙p͙, mặt ngoài lại đây bái kiến hắn là giả, muốn mượn cơ hội nói chuyện với Ngạo Tuyết là thật .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp