Đang là lúc dùng đồ ăn sáng, Vân Ẩn Nguyệt vài lần hướng Liễu Phạn Âm ra hiệu, Liễu Phạn Âm lại không tiếng động, ám chỉ nàng đừng nóng vội. Chờ Vạn Quân Ngũ ăn không sai biệt lắm, mới làm như phát hiện thiếu mất một người:” Ngạo Tuyết đâu? Sao lại không tới dùng đồ ăn sáng?” Vân Ẩn Nguyệt sắc mặt hơi đổi, nhưng thực mau lại khôi phục bình thường “ Phụ thân, ngài lại không biết Tuyết tỷ tỷ suốt ngày không thấy bóng dáng. Khi nào tỷ đói bụng sẽ tự tới tìm ăn “. Nói xong câu này, nàng trong lòng cười lạnh, chỉ sợ Vân Ngạo Tuyết giờ đã không còn cảm thấy đói bụng, vì nàng đã xuống âm tào địa phủ. Vân Quân Ngũ đặt đũa xuống “ Nàng đêm qua không trở vể?” Vân Ẩn Nguyệt lắc đầu:” Nữ nhi không biết, chỉ là sáng nay qua phòng tỷ tỷ thì thấy không có ai “. Dù sao người đã chết, bát nước bẩn này nàng hắt như thế nào người khác cũng không biết.

Đang lúc Vân Ẩn Nguyệt tự mình đắc ý, thì từ xa truyền đến tiếng cười khẽ, ở trong tai nàng lại giống như Câu Hồn sứ giả từ địa ngục tới. Thanh âm kia, đốt thành tro nàng cũng nhận ra là ai.

“ Làm khó phụ thân cùng muội muội vướng bận, ta tới rồi đây “

Vân Ẩn Nguyệt bỗng đứng phắt dậy, nhìn kĩ thực sự là Vân Ngạo Tuyết. “ Ầm” một tiếng, chén sứ Thanh Hoa bị nàng thuận tay quăng ngã, nước canh chảy ra đầy đất. Nước canh nóng bắn lên đùi nàng cũng không cảm nhận được đau, khiến nàng hoảng sợ chính là, vì cái gì kẻ đáng ra chết đi lại sống lại.

“ Vân Ngạo Tuyết!” nàng không tự giác kêu lên một tiếng, lúc này ánh mặt trời chiếu rọi thực hảo, Vân Ngạo Tuyết bước tới, cái hóng đằng sau nàng nhìn quá rõ ràng.

Nàng thực sự không chết!

Quả nhiên nàng ta là cái tai hoạ để lại ngàn năm. Nếu biết sớm như vậy, ngày hôm qua đã dùng đá gõ thêm cho nàng ta vài cái.

Không thể không nói Vân phủ ở Tây giao biệt uyển trụ ở tiểu viện đúng là tốt. Đại môn hướng nam, ánh mặt trời sung túc. Lúc này, Vân Ngạo Tuyết lần đầu quan sát kĩ lưỡng vị hảo “ muội muội “

Vạt áo làm từ lông cáo, váy hồng thêu lưu vân, áo ngoài thêu kim vân lấp lánh, rạng rỡ lập loè, có thể so với hoa quý nhân gian. Yểu điệu lượn lờ dáng người, so với hoa hải đường vào mùa xuân còn muốn loá cả mắt. Nhưng ai biết, một thiên kim tiểu thư nũng nịu như vậy, lại lưu loát dứt khoát vứt xác như thế. Quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cùng vị nhị tiểu thư này so ra, đích nữ Vân Ngạo Tuyết liền có chút khó coi. Trên trán nàng còn phồng lên một cục lớn, hôm nay băng bó đơn giản một chút, chẳng may có bắt gặp liền thấy nàng đặc biệt giống Thọ tinh công ( ông Thọ), trên người mặc y phục giá rẻ không phải đặc chế của Vân phủ. Lúc này, Vân Quân Ngũ không rảnh lo nhị nữ nhi thất thố, lửa nóng lập tức nhắm vào Vân Tuyết Nghi khai hoả:” Ngạo Tuyết, ngươi sao lại ăn mặc một thân thô bỉ như vậy? Còn có, đầu ngươi là chuyện thế nào? Nguyệt nhi nói ngươi một đêm chưa về, có chuyện này hay không?” Vân Quân Ngũ vỗn dĩ không hiết đêm qua xảy ra chuyện gì, hắn đối với vị đich nữ này thực sự không có nhiều kiên nhẫn. Vừa nghe thấy nàng hồ nháo, không phân xanh đỏ đen trắng liền đặt ra một đống câu hỏi.

Còn không đợi Vân Ngạo Tuyết mở miệng, Vân Ẩn Nguyệt đã phản ứng lại, hừ một tiếng bắt đầu đoạt lời nói:” Phụ thân, ngài đừng nóng giận, Tuyết tỷ tỷ trời sinh tính tình cuồng dã, Tây giao biệt uyển lại là nơi chơi tốt như vậy, tỷ tỷ nhất thời mải chơi quên mất canh giờ cũng không chừng, ở bên ngoài ngủ tạm một đêm cũng không phải không có khả năng. Đúng không tỷ tỷ?” Lời này nghe thì như vì làng biện giải, nhưng chỉ khồng cần ngốc cũng nghe ra Vân Ẩn Nguyệt đổ thêm dầu vào lửa. Một cái nữ tử chưa xuất giá, ở bên ngoài một đêm không về, làm cái gì? Quả thực khồng cần nói cũng biết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play