Giám tinh viện nói trắng ra chỉ là xem thiên tướng, nhưng mà ở Đại Yến quốc từ Đế Vương, cho đến bá tánh bình thường đều cực kỳ thờ phụng thần linh, mặc kệ là quốc gia đại sự hay là vụ xuân vụ thu cày bừa đều phải hỏi ý trời trước.
Nguyên Hoằng pháp sư này chắc hẳn cũng có vài phần bản lĩnh thật, khả năng được chút trời cao rủ lòng thương, đại sự liên quan đến vận mệnh quốc gia hầu như ông ta đều có thể tính chuẩn, ví dụ như tiên đế khi nào sẽ chết, khi nào lập tân đế, đều bị ông ta tính đến rõ ràng không sai chút nào, giống như có một vị thần tồn tại chỉ điểm.
Thanh danh của Nguyên Hoằng pháp sư càng ngày càng vang, đại quan quý nhân đối với ông ta càng là đuổi theo như đuổi vịt, trong kinh càng có đồn đãi, ai có thể được Nguyên Hoằng pháp sư bói cho một quẻ, vậy đó là vinh quang vô hạn.
Tục ngữ nói, nắng hạn chết, lũ úng chết.
Mà Vân Ngạo Tuyết lại thuộc về vế sau.
Nàng không biết, từ lúc nàng bắt đầu oe oe cất tiếng khóc chào đời , vận mệnh của mình đã bị vị pháp sư này khắc hai chữ thật sâu vào —— “Sát tinh”.
Cho nên bắt đầu từ ngày đó, nàng mất đi mẹ đẻ, phụ thân tránh mình như rắn rết, nàng còn hoài nghi nếu không phải Nguyên Hoằng pháp sư nói nàng cần phải bình an vô lo mà lớn lên, không chừng Vân Quân Niên đã sớm đem nàng ném vào rừng sâu làm mồi cho chó sói.
Chỗ khiến người tức giận cũng là đây, Vân Ngạo Tuyết ở thời đại này đã chết, mà Vân Ngạo Tuyết bám vào trong cơ thể thì nhìn không được, nàng là người không tin thần quỷ, trái lại nàng muốn xem, cái người đem chuyện quỷ thần nói ra như thế, có tính chuẩn xác hôm nay là ngày ông ta gặp nạn hay không ! Yêu tăng yêu ngôn hoặc chúng như vậy, nàng phải cho biết tay!
Nếu không thể cho mình một câu trả lời vừa lòng, nàng sẽ đem tòa miếu này làm củi mà đốt!
Hoằng Pháp Tự có Nguyên Hoằng pháp sư tọa trấn, hương khói thịnh vượng không hề tầm thường.
Nói ra cũng kỳ quái, nghe nói Nguyên Hoằng pháp sư từ mười sáu năm trước sau khi tính xong một quẻ cho nàng sau đó trình lên bệ hạ xin từ chức ở Giám Tinh Viện, chạy đến Hoằng Pháp tự nói gần không gần nói xa không xa để tu luyện.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng đại sư chẳng qua là nói vậy cho có, sau này mới phát hiện đại sư vậy mà thường xuyên ở đây.
Thường xuyên qua lại, người hàng ngày thắp hương bái Phật cung phụng dầu mè nối nhau không dứt, đem một cái chùa miếu sắp lụi bại trở nên phồn vinh rực rỡ.
Hoằng Pháp Tự xây dựng ở giữa sườn núi, không có sẵn đường, đều là bậc thang bổ ra từ sườn núi, muốn thắp hương cần phải tự mình đi lên bậc thang, không có lối tắt có thể đi.
Toàn bộ xe ngựa của đám đại quan quý nhân đường xa mà đến thắp hương bái Phật cũng đỗ ở chân núi, ở chân chân núi này cũng bị con người phá núi dựng một vài cửa hàng quán trà, chỉ dựa vào khách hành hương nghỉ chân hàng ngày, cuộc sống mỗi nhà mỗi hộ cũng không tệ lắm.
Trời về đông, cây cỏ khô héo, những cành cây trụi lủi ở mấy gốc cây hai hên đường treo đầy đèn lồng màu đỏ , còn có mánh khóe của đám thương gia, cái gì mà hướng lên chùa chiền cầu phúc, đeo thẻ bài hứa nguyện lên là có thể phù hộ bản thân, dần dà quy củ này liền lưu truyền lại, trêи cây cối ven đường đi tới đây đều là thẻ bài cầu nguyện của người hành hương trở về, dưới mỗi cái thẻ bài đều có một dúm sợi tơ đỏ, một mảnh trời đỏ lọt vào trong tầm mắt, cũng tạo thêm vài phần sức sống khác.
Vân Ngạo Tuyết cùng Tuệ Nhi xuống xe ngựa, tìm một quán trà ở gần đây, nghĩ uống trước ngụm nước trà nghỉ tạm một lát rồi chậm rãi đi lên, hơn nữa lúc này sắc trời còn sớm, trong núi sương mù nồng đậm, không nhìn rõ đường, thứ hai, sương mù chưa tan bậc thang ướt không tiện đi lại, cho nên nàng định chờ sương mù tản đi chút rồi đi lên cũng không muộn
---.
Tiến vào quán trà, tiếng người ồn ào, tiểu nhị lo pha trà vội chổng vó, ngày mùa đông hắn chỉ mặc một cái áo bạc mỏng còn mồ hôi đầy đầu len qua trong đám người chân không chạm đất, xem ra rất nhiều người đều nghĩ giống nàng, đều đang đợi sương mù tản đi rồi lại lên núi.
Bên trong quán trà ngồi đầy người, tiểu nhị vừa thấy có chút khó xử nói với Vân Ngạo Tuyết, “Khách quan, không có bàn riêng, ngài xem có thể ngồi chung bàn sao?”
Ra cửa bên ngoài không có nhiều quy củ như vậy, Vân Ngạo Tuyết tự nhiên đáp ứng, “Đương nhiên có thể.”
Tiểu nhị khách điếm thở dài một hơi nhẹ nhõm, tươi cười đầy mặt, “Khách quan mời đi bên này.”
Đi theo tiểu nhị dẫn dắt, Vân Ngạo Tuyết cùng Tuệ Nhi chủ tớ hai người ngồi xuống góc, chỗ kia chỉ có một người ngồi, ban ngày ban mặt hắn mang theo một cái áo tơi màu trắng rồi đội mũ, khiến người không thấy rõ gương mặt chân thật.
Trêи bàn đặt một đĩa đậu phộng, còn có một bình trà nóng.
Người ngồi cùng bàn ngón tay thon dài, là tay nam nhân.
Bèo nước gặp nhau mà thôi, luôn đối với người xem cực kỳ không lễ phép, Vân Ngạo Tuyết nhìn bình trà trước mặt liếc mắt một cái, nói với tiểu nhị khách điếm, “Phiền toái tiểu ca cũng cho ta một bình Quân Sơn Kim Bạc .”
Vân Ngạo Tuyết nghiêng người nói với tiểu nhị, cũng ngay lúc đấy không thấy người đối diện sau khi nghe thấy nàng nói, tay cầm chén trà hơi hơi dừng một chút.
“Vâng khách quan, chờ một lát lập tức liền tới.”
Điếm tiểu nhị rất nhanh đã đem nước trà bưng lên, Tuệ Nhi đang muốn giúp nàng châm trà lại bị nàng ngăn lại, đôi tay lưu loát tự mình lấy ra hai cái chén đặt lên lên bàn, động tác rót nước liền mạch lưu loát.
Vân Ngạo Tuyết đem một chén trong đó đặt nhẹ ở trước mặt Tuệ Nhi , “Uống đi, bên ngoài không có nhiều quy củ như vậy.”
Tuệ Nhi cảm động muốn mạng rồi, liên tục nói lời cảm tạ rồi bưng chén trà lên chậm rãi uống.
Vân Ngạo Tuyết có chút khát, nâng chén trà lên uống như trâu, uống xong một chén lớn, phút cuối cùng đánh cái ợ , nghỉ ngơi sau một lúc lâu, mắt thấy sương mù trêи núi cũng gần tan hết, nàng liền gọi tiểu nhị lại đây tính tiền, nàng làm người dễ quen, hơn nữa chỗ núi cao dã ngoại này nước trà của quán đích xác không tồi, liền nói, “Tiểu nhị, trà này của ngươi thật ngon.”
Đây là nàng khen thật lòng.
Không nghĩ tới ở vùng ngoại ô còn có thể uống được trà ngon danh xứng với thật như vậy .
Pha trà Quân Sơn Kim Bạc phải cực kỳ chú ý, mùi hương thanh cao, vị khô mát ngọt thanh, đặc biệt là khi rót nước trà đầu tiên xuống lá trà rõ ràng rành mạch nhẹ như lông vũ, sau đó thì lại giống như chiếc kim bạc lao ra từ mặt nước rồi lại từ từ trầm xuống, sau đó tuần hoàn lặp lại ba lần, mỗi lần khép mở đều giống như lần đầu tiên, cực kỳ đẹp.
Hương trà bốn phía, làm người tan hết mệt mỏi, là trà tốt.
Vừa rồi lúc nàng uống phát hiện chén trà này tuy rằng thô ráp, nhưng là hàng thật giá thật.
Tiểu nhị vừa nghe hăng hái, “Đúng vậy! Công tử ngài thật là rất tinh mắt, Quân Sơn Kim Bạc này chính là Nguyên Hoằng pháp sư trong Hoằng Pháp Tự tự mình ngắt lấy, thêm vào linh khí của đại sư, hơn nữa Ngọc Linh Sơn [ núi Ngọc Linh ] mây mù bao phủ, khí hậu ẩm ướt vô cùng thích hợp cho cây trà sinh trưởng, Nguyên Hoằng pháp sư để cho mấy thương hộ chúng ta tự đi ngắt lấy, làm nhiều có nhiều, đều là miễn phí.”
Vân Ngạo Tuyết vừa nghe ngắt lấy miễn phí, liền nói, “Miễn phí cho các ngươi ? Vậy nước trà này bao nhiêu bạc? Chỗ này đủ không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT