Khi người buồn ngủ đương nhiên sẽ không để ánh nến quá sáng, Liễu Phạn Âm lại thấy Vân Ngạo Tuyết ăn mặc thực đơn bạc, lại nghe nàng đem mình kéo đến trận doanh của Hạ Khởi, bà ta hơi có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói, “Ngạo Tuyết, Hạ Khởi cũng là vì tốt cho con, không riêng gì sân của con, sân của chúng ta đều phải lục soát.”

“Ta biết.” Vân Ngạo Tuyết nói xong liền đứng lên, nói với nha hoàn cúi đầu bên cạnh, “Đi trải giường cho ta.”

Nàng tự mình đi đến trước mặt Liễu Phạn Âm “Vậy thỉnh mẫu thân đi cùng ta.”

Có nhân chứng, lại có Vân Ngạo Tuyết cho phép, Hạ Khởi liền quang minh chính đại lục soát, trêи giường dưới giường đều dùng trường kiếm một từng tấc đào qua, lục soát một vòng, đến cái sợi lông của kẻ cắp cũng không nhìn thấy.

“Hạ đại nhân tìm được kẻ cắp chưa?”

Vân Ngạo Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn đánh ngáp vài cái, ý đuổi người không cần nói cũng biết.

Hạ Khởi cũng không nghĩ tới bày trận địa lớn như vậy, đến cuối cùng cái gì cũng không có, hắn rõ ràng thấy kẻ cắp chạy về phía bên này, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể rời đi, hắn thất bại đang muốn rời đi, đột nhiên liếc đôi mắt đến chỗ góc áo của Vân Ngạo Tuyết.

Ánh mắt Hạ Khởi phát lạnh, từ trong cổ họng hừ ra vài tiếng cười lạnh, tâm tình tức khắc trở nên vô cùng thoải mái, “Làm phiền đại tiểu thư quan tâm, kẻ cắp không tìm được, nhưng mà lại tìm được một tên đồng lõa.”

Vân Ngạo Tuyết trong lòng trầm xuống, cho rằng Cố Lan Tức bị người phát hiện, dư quang nhìn lướt qua phòng ngủ, phát hiện hắn đang thành thành thật thật đứng ở một góc, đã yên tâm hơn phân nửa, sắc mặt vẫn giữ nét giả vờ bất biến khó hiểu hỏi hắn, “ Ồ? Đồng lõa ở nơi nào?”

Không nghĩ tới Hạ Khởi không thèm giải thích nắm chặt lấy cổ tay nàng, thanh âm nặng nề, “Đại tiểu thư còn định giả ngu đến khi nào? Ngài vừa rồi nói muốn đi ngủ, vậy chắc hẳn đã tắm gội thay quần áo xong rồi đi?”

Không biết hắn rốt cuộc muốn nói gì, Vân Ngạo Tuyết chỉ có thể theo lời hắn nói đáp, “Thế thì sao?”

Nàng cảm giác nói xong câu này cổ tay mình bị người siết càng chặt, thế nhưng bị hắn một phen kéo tới trước mặt Liễu Phạn Âm , “Phu nhân ngài nhìn góc áo của đại tiểu thư .”

Không riêng gì Liễu Phạn Âm, người ở đây đều đem tầm mắt đầu hướng về phía góc áo của Vân Ngạo Tuyết, bên cạnh ống quần hồng nhạt, vết máu tươi đẹp vừa nhìn đã thấy ghê người

Vân Ngạo Tuyết cúi đầu cũng phát hiện.

?? Đây là có chuyện gì?

Đây nhất định là vừa rồi nàng không cẩn thận từ vết thương của Cố Lan Tức lây dính vào, nàng chỉ lo ngụy trang cho Cố Lan Tức , không nghĩ tới đem bản thân xem nhẹ hoàn toàn.

“Đại tiểu thư, ngài không chuẩn bị giải thích một chút sao?”

Vân Ngạo Tuyết trong lòng hoảng loạn thì hoảng loạn, nhưng sắc mặt lại càng thêm thong dong, nàng cười lạnh một tiếng, “Nếu ngươi nói ta là đồng lõa của kẻ cắp, chỉ bằng thứ này cũng không coi như chứng cứ đi? Còn có thứ khác sao?”

Hạ Khởi sắc mặt ngưng trọng, thực sự có vài phần phong phạm của đại tướng , “Đại tiểu thư không cần giảo biện, còn lời nào nói ngài vẫn nên nói với thừa tướng đại nhân đi.”

Nói đến Vân Quân Niên , Vân Ngạo Tuyết đột nhiên đột nhiên nhanh trí, tức khắc có chủ ý.

“Vậy được thôi, ngươi muốn hỏi lý do có vết máu này, vậy chờ phụ thân tới rồi nói sau.”

Nàng vậy mà lại phản lại hắn một nước cờ!

Hạ Khởi tức giận đến muốn mệnh, lại không thể thể hiện quá rõ, nghiến răng nghiến lợi vài lần mới nói với cấp dưới , “Đi thỉnh đại nhân lại đây, nói là có dấu vết của kẻ cắp.”

Vân Quân Niên vội vã chạy về tú lâu Vân Ngạo Tuyết ở, đã thấy trong ngoài vây quanh một đống người. Thấy ông ta tới tự giác mà chia làm hai bên, Vân Quân Niên nhìn xung quanh một vòng, mày nhíu chặt vào với nhau, “Sao lại thế này?”

Không đợi Vân Ngạo Tuyết nói chuyện, Hạ Khởi đã nhanh miệng nói trước: “ Đại nhân, thuộc hạ hoài nghi đại tiểu thư che giấu cho kẻ cắp.”

Cái mũ này chụp lên đầu đến vô cùng chắc chắn.

Vừa nghe hai chữ kẻ cắp, Vân Quân Niên nhíu mày, nháy mắt tinh thần tỉnh táo.

“Đem chuyện nói rõ ràng.”

Hạ Khởi hay tay chắp thành quyền, đáp lệnh ‘vâng".

Thời điểm xoay người hắn cười như không cười nhìn Vân Ngạo Tuyết liếc mắt một cái, chi sắc đắc ý trong mắt không chút nào che giấu, ý tứ càng là không cần nói cũng biết, một bộ muốn cho nàng đẹp mặt.

“Đại nhân, đêm nay ta phụng mệnh tuần tra giống như thường ngày, thời điểm đi đến thư phòng của ngài phát hiện bên trong có động tĩnh, thuộc hạ kêu vài tiếng không có người trả lời, sau đó có hắc ảnh vọt ra, cùng thuộc hạ qua mấy chiêu này đó ngài đều đã biết, nhưng mà hắn rất nhanh đã biến mất ở hậu viện.”

Lời này của Hạ Khởi nghe thì không quan trọng, nhưng là cẩn thận ngẫm nghĩ thì tin tức hữu dụng rất nhiều.

Trước không nói Vân phủ đề phòng luôn luôn nghiêm ngặt, thư phòng của Vân Quân Niên càng là nơi quan trọng của quan trọng, người bình thường sẽ không đến, Vân Quân Niên thân là quân cơ đại thần, rất nhiều việc trong triều làm không xong sẽ mang một phần về nhà, cho nên ngày thường thư phòng trông giữ cực kỳ nghiêm khắc, bất luận kẻ nào không thể xâm nhập.

Tiếp theo chính là Hạ Khởi, người khác không biết, Vân Quân Niên thì biết, hắn xuất sư từ Cửu Môn Đề Đốc Tống Hà, võ công học được của hắn bảy tám thành, trước khi vào Vân phủ vẫn luôn đi theo Tống Hà điều tra án lớn án nhỏ ở kinh đô và vùng lân cận , võ công lợi hại lại làm người trầm tĩnh, là tướng tài hiếm có.

Người có thể ở trêи tay hắn tiếp được mấy chiêu còn có thể chạy thoát, đó chính là cao thủ trong cao thủ.

“Ý của ngươi là xác định hắn đang ở hậu viện? Vậy thì cùng Ngạo Tuyết có quan hệ gì?”

Đối mặt với nghi hoặc của Vân Quân Niên , Hạ Khởi thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn chờ chính là những lời này, tư thái đắn đo thập phần đúng chỗ, tựa như một vị phán quan công bằng chính trực, “Đại nhân có điều không biết, vừa rồi thuộc hạ tới đây thỉnh đại tiểu thư phối hợp kiểm tra thực hư, đại tiểu thư dùng mọi cách đùn đẩy không nói, còn ý đồ dẫn dắt sự chú ý.”

Vân Ngạo Tuyết thật là có chút dở khóc dở cười.

Nếu Vân Ngạo Tuyết chân chính còn ở trêи nhân thế, nàng thật muốn hỏi một câu cho rõ ràng, có phải nàng ta sai người đào bới mồ mả tổ tiên những người này hay không , vì cái gì từng bước từng bước đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết?

Vân Quân Niên là uy quyền tuyệt đối ở trong nhà này, nhiều năm như vậy Vân phủ cơ hồ chưa từng có phát sinh chuyện kẻ cắp xâm nhập, vừa rồi thị vệ tới báo nói Vân Ngạo Tuyết cùng kẻ cắp có liên lụy. Vân Quân Niên đột nhiên vừa nghe cũng cảm thấy không thể tin được , Hạ Khởi ngày thường rất ổn trọng, không có chứng cứ vô cùng xác thực nhất định sẽ không dễ như trở bàn tay để mình nhúng tay, nếu tới báo, vậy khẳng định không phải việc nhỏ.

Lại thấy như Hạ Khởi đã tính toán trước , ánh mắt Vân Quân Niên nặng nề hướng qua.

“Ngươi tiếp tục nói.” Vân Quân Niên trực tiếp ngồi lên ghế, Liễu Phạn Âm ở một bên nhanh chóng đổ một ly trà cho Vân Quân, vừa mới đưa tới trước mặt ông ta, đã bị Vân Quân Niên ngăn cản, nhìn cũng không liếc nhìn bà ta một cái.

Liễu Phạn Âm lại không để bụng, tay nhẹ nhàng đặt ở sau lưng Vân Quân Niên, đôi tay mềm mại không xương không nhanh không chậm ấn xuống, mới lại ngẩng đầu giả vờ giả vịt nhìn Vân Ngạo Tuyết, “Ngạo Tuyết a, phụ thân con đã tới, có nỗi khổ gì thì nói ra, chúng ta là người một nhà. ”

Muốn nói ai là kẻ khẩu phật tâm xà, Liễu Phạn Âm xếp thứ hai không ai dám đoạt đệ nhất, nếu là Vân Ngạo Tuyết ban đầu nói không chừng còn sẽ vì câu nói một đằng ý một nẻo này làm cảm động tột đỉnh, chính là hôm nay chỉ là chỉ bằng lời nói một phía của Hạ Khởi , bà ta ngay cả cơ hội biện giải cũng không cho nàng, đã trực tiếp định tội nàng ở trước mặt Vân Quân Niên .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play