Vân Ngạo Tuyết từ trước đến nay không thích người hầu hạ, càng không thói quen tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ thể ở trước mặt người khác , mặc dù người thị nữ này ngay từ đầu đã hầu hạ mình cũng không được.

Lúc nàng tắm rửa đều là một mình, Tuệ Nhi hầu hạ lâu rồi sớm đã thăm dò thói quen của đại tiểu thư , cũng không nói thêm gì nữa, đem xà phòng tắm rửa cùng xiêm y đầy đủ đặt vào xong mới đóng cửa lại rời đi.

Không thể không nói, tuy rằng người của Vân phủ đều đối xử không tốt với mình, nhưng đồ đạc trong tú lâu này cũng khá tôt, khó trách chủ nhân cũ của phó thân mình này mặc dù chịu nhiều ủy khuất, lại không có nửa câu oán hận, căn phòng này đặt ở hiện đại cũng là điển hình của một căn biệt thự cao cấp dùng để ngắm cảnh.

Trong phòng ánh sáng đầy đủ, nơi tắm rửa càng giống như bể tắm hiện đại, càng làm cho người ngoài ý muốn chính là bên trong còn có suối nguồn, róc rách rót nước vào trong bể tắm.

Bể tắm này vừa sâu vừa rộng, nước bên trong được Tuệ Nhi gọi là ‘ rượu vàng ’, ý là màu săc tựa như màu bùn vàng.

Người hiện đại tắm suối nước nóng mặc dù cũng theo suối nguồn mà thiết kế nhưng cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp tiêu độc, nơi này không có kỹ thuật như vậy , tự nhiên nhìn thấy vàng khè làm người có chút sợ hãi.

Tuệ Nhi không biết, Vân Ngạo Tuyết lại biết , đây hẳn đi dọc theo suối nước nóng mà cải tạo bể tắm, chẳng qua Vân Ngạo Tuyết chân chính lúc trước vẫn luôn không biết cách dùng thôi.

Suối nước nóng có thể xua giảm mệt mỏi, nếu là trước kia Vân Ngạo Tuyết sẽ dùng thùng gỗ tạm chấp nhận một chút , nhưng mà hôm nay nàng ở bên ngoài bôn ba chạy cả ngày, đích xác yêu cầu một lượng nước ấm lớn để giảm mệt mỏi.

Cho dù là ngâm một chút thư giãn thân thể cùng thần kinh, cũng coi như là lựa chọn không tồi.

Thực nhanh Vân Ngạo Tuyết đã cởi hết sạch sẽ, bùm một tiếng nhảy vào bể tắm, nàng bơi ếch bơi ngửa vài cái qua lại , rồi mới bắt đầu ghé vào bên cạnh bể lẳng lặng để nước ấm mát xa toàn thân nàng.

Loại cảm giác này thật sự là quá thoải mái.

Giống như mỗi cái lỗ chân lông đều được thư giãn, kêu gào, thần kinh căng thẳng một ngày cũng ngay một khắc này mới có thể thả lỏng, Vân Ngạo Tuyết thoải mái ngâm nga.

Vân phủ rất lớn, sân Vân Ngạo Tuyết ở lại hơi có chút hẻo lánh, hậu viện nửa đêm an tĩnh không tiếng động, ánh trăng mùa đông trong vắt, bể tắm dựng ở trêи đài cao, bên phải chính là cửa sổ, Vân Ngạo Tuyết tùy tay đẩy, cửa sổ không đóng lại lại được mở thêm một chút, Vân Ngạo Tuyết nằm ngửa bên cạnh bể tắm, một bên ngâm nước ấm suối nước nóng, một bên ngắm ánh trăng.

Minh nguyệt như người nghệ, lấy vật gửi tương tư, [ trăng sáng vàng như mặt người, dùng vật gửi tương tư ] , văn nhân mặc khách thường lấy trăng làm thơ , ngày thường Vân Ngạo Tuyết chỉ có thể thể hiểu một chút mặt chữ đẹp, lại không cách nào hiểu rõ sự say mê hấp dẫn kia.

Hôm nay gặp được cảnh này, nàng đột nhiên hiểu được cái gì gọi là ‘ trêи biển sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng lúc này '. [ trăng sáng nhô trêи biển, chân trời xa xăm chính lúc này ]

Không bao lâu nữa sẽ đến Tết, , nàng còn có thể trở lại hiện đại sao?

Cũng không biết các đồng sự của mình phát hiện bản thân bị nổ đến không còn thi cốt sẽ có cái phản ứng gì, sẽ lập cho mình cái mộ chôn di vật sao?

Tuy rằng ở hiện đại nàng không có thân nhân, nhưng sinh hoạt ở hiện đại nhanh chóng tiện lợi , dị thế này không thể so nổi, nàng muốn trở về, nhưng mà, còn có thể về sao?

Chính bản thân nàng cũng không biết nữa.

Nàng đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ ngơ ngác xuất thần, không chút nào phát hiện ra cửa sổ mở ra cách đó không xa có dị động.

Ánh trăng nặng nề, nàng còn ở thương xuân thu buồn, đột nhiên, một bóng đen thẳng tắp từ cửa sổ nửa mở vọt vào bên trong.

Còn không đợi Vân Ngạo Tuyết thấy rõ ràng, hắc ảnh kia đã ngã lộn nhào lăn một vòng về phía bể tắm nước nóng .

“Bùm” một tiếng vang lên, sau khi bọt nước bắn lên vài thước, Vân Ngạo Tuyết mới thấy rõ ràng, phi vào chính là một người.

Hắc y nhân kia toàn thân trêи dưới bị bao vây kín mít, hắn đại khái cũng không nghĩ tới sẽ trực tiếp vọt vào trong bồn tắm, cả người ở trong nước ngoe nguẩy phình phịch vài cái mới đứng vững.

Vân Ngạo Tuyết dù thế nào cũng không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt sẽ có kẻ cắp xâm nhập, có đôi khi nàng cũng nhịn không được hoài nghi, phó thân mình này có phải thật sự lây dính cái gì đó không sạch sẽ hay không, vì cái gì lần nào gặp gỡ thì lần đó đều là những chuyện ly kỳ

Vân Ngạo Tuyết nghĩ tới, vừa rồi bản thân ở suối nước nóng bơi tới bơi lui, rất nhiều nước đều bắn lên bờ , cho nên trêи mặt đất trơn trượt, hắn không chú ý một cái mới trượt chân.

Khi hắn chật vật bất kham từ trong hồ tắm đứng lên , Vân Ngạo Tuyết há to miệng, biểu tình dại ra nhìn hắn.

Người nọ phản ứng cũng thực nhanh, tựa hồ cũng không nghĩ tới lúc này còn có người, thừa dịp Vân Ngạo Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại, thân thủ nhanh như tia chớp điểm hai điểm trêи xương quai xanh của Vân Ngạo Tuyết .

Lúc Vân Ngạo Tuyết hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp đã chậm.

Nàng không thể động đậy, càng không thể mở miệng nói chuyện.

“Đừng nhúc nhích, ta sẽ không làm hại ngươi.” Hắc y nhân che mặt toàn thân đều bị bao vây kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt , Vân Ngạo Tuyết tuy rằng không thể mở miệng nói chuyện, nhìn đôi mắt hắn, lại cứ cảm giác người này giống như đã từng gặp qua ở nơi nào .

Gió lạnh phơ phất, thổi đến nàng nổi lên một thân da gà.

Muốn mệnh, nàng hiện tại quan tâm nhất không phải an nguy tính mạng của mình, mà là hiện tại bản thân không mảnh áo che thân ở trong bồn tắm , càng muốn mạng chính là, nước trong bồn tắm tuy rằng màu sắc có chút trầm, lại chỉ có thể khó khăn lắm che đến ngực nàng, chỗ xương quai xanh cảnh xuân vô hạn, toàn bộ lỏa lồ bên ngoài.

Hơn nữa nàng từ trước đến nay không thích ở trong bồn tắm thả chút cánh hoa hồng hoa hòe gì đó để điểm xuyết, bởi vì cánh hoa hoa trừ bỏ làm màu sắc nước trong bồn trở nên sặc sỡ thì không có bất luận tác dụng thực tế gì .

Thả cánh hoa tắm còn không bằng thả thuốc tắm.

Nhưng là cố tình hôm nay nàng lại không có thả, nói ngắn gọn, nam nhân kia đứng từ trêи cao nhìn xuống , chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn nàng đến trống trơn!

Người bịt mặt giống như cũng phát hiện điểm này.

Hắn thậm chí lại còn nhìn thoáng qua, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem đầu nghiêng về một bên, thanh âm nghe có chút khác thường, “Xin lỗi.”

Cửa sổ đã bị hắn đóng lại, toàn bộ tú lâu an tĩnh ngay cả tiếng một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tuệ Nhi lại biết thói quen tắm rửa của nàng, không thích người khác quấy rầy, cho nên đi ra ngoài.

Ai có thể dự đoán được lúc này sẽ có kẻ cắp xông tới?

Trong lòng Vân Ngạo Tuyết càng bất ổn.

Lúc trước là nghe Vân Quân Niên nhắc qua, càng gần cuối năm, trọng địa kinh đô và vùng lân cận quản nghiêm không ít, rất nhiều giang dương đại đạo [ trộm cắp ] đều muốn trộm chút tiền ăn tết, hậu viện những gia đình giàu có đều trở thành mục tiêu hàng đầu của bọn chúng.

Nhưng nàng không nghĩ ngay cả Vân gia cũng ở trong đó.

Vân Ngạo Tuyết vừa xấu hổ lại vừa tức giận, người này hơn nửa đêm leo cửa sổ còn đem toàn thân che đến kín mít như vậy, nhất định là mưu đồ gây rối, càng muốn mệnh chính là hắn còn điểm huyệt đạo của mình, chẳng lẽ hắn là hái hoa đạo tặc?

[ Bên lề : thơ đều được VDTT tự chế theo ý trêи mặt chữ ~~ do tiểu nhân hơi lười tìm nguồn tìm bản dịch nghĩa đen nghĩa bóng. Xin thứ lỗi về sự lười biếng này (๑๑⌣_⌣”) Đa tạ ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play