Hắn nhớ mang máng bên trong là có thả một chút Hùng Hoàng, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi.

Dương đại phu hôm nay xuất hành kiếm được tiền cũng đủ ngang với ông ta bận rộn một năm, trong lòng vui mừng khôn xiết, lời nói liền nhiều hơn một chút.

"Công tử cũng không cần lo lắng, tôn phu nhân còn trẻ, chuyện phu thê không thể vội vàng, lão hủ liền kê một phương thuốc ngưng thần tĩnh khí, đợi phu nhân tỉnh lại, lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, nói vậy không có gì đáng ngại."

Trong mắt Dương Tư Ấp xem ra là một đôi vợ chồng nhỏ nam tuấn nữ mỹ, đơn giản là tình đến liền muốn chơi chút trò chơi nhỏ mới lạ mà thôi, bất đắc dĩ liều lượng không nắm chắc, cho nên cũng sợ tới mức hoảng đi?

Cố Phi Trì biết đại phu này hiểu lầm quan hệ giữa mình và Vân Ngạo Tuyết, bất quá người đi lại bên ngoài, đối với những người không quen tự nhiên cũng sẽ không nói quá nhiều, để cho ông ta hiểu lầm cũng không sao.

Cố Phi Trì ừ một tiếng, gọi Cố Hành Chu tiến vào.

Cố Hành Chu vốn đang đứng ở bên ngoài, thấy đại phu đi ra, liền đi theo lấy phương thuốc. Đọc truyện tại [ TR UМtruyen. m e ]

Người không liên quan vừa đi, trong phòng liền có vẻ có chút trống trải.

Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, Cố Phi Trì cũng có chút mệt mỏi, Vân Ngạo Tuyết nhắm chặt mắt, ngủ rồi thoạt nhìn lại an phận hơn so với lúc tỉnh.

Hắn đem chăn tơ tằm đắp lên người Vân Ngạo Tuyết, cẩn thận chỉnh lại cằm cho nàng, thấy nàng hô hấp nàng vững vàng, Cố Phi Trì cũng không vội vàng rời đi, ngược lại ngồi xuống bên giường.

Vừa rồi Dương đại phu nói, Vân Ngạo Tuyết tự mình trích máu cho mình, cũng chính là nguyên nhân này, ngăn cản dược tính của Ngọc Hợp Tán phát tác.

Mới vừa rồi lực chú ý của Cố Phi Trì không ở chỗ này, cho nên có một số lời hắn cũng không có cẩn thận nghe.

Hiện tại lại nghĩ lại, hắn đột nhiên hiểu ra, hình như có một số việc không đúng.

Vân Ngạo Tuyết trúng Ngọc Hợp Tán, đây là xuân dược, là loại dược mãnh liệt có thể làm cho người ta mất đi tâm trí, nàng làm sao có thể hôn mê?

Tiếp theo, sau khi hôn mê nàng làm sao có thể còn có ý thức đi trích máu của mình, khiến cho Ngọc Hợp Tán không phát tác?

Cho dù Vân Ngạo Tuyết tinh thông y thuật có lẽ trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán có thể tự cứu mình, nhưng vừa rồi hắn ở trong phòng kia nhìn rõ ràng, ngoại trừ mấy chén trà, bao gồm cả trên người Vân Ngạo Tuyết cũng tìm không thấy một chút vật sắc bén, chứ đừng nói đến đao có thể cắt rách da.



Nhìn một vết đao nhợt nhạt trên cỗ tay trắng nõn, ánh mắt Cố Phi Trì càng ngày càng lạnh.

Lúc này có một ý nghĩ vớ vẩn lại hợp lý dần dần xuất hiện trong đầu hắn.

Có thể là trước khi bọn họ đến có người đã gặp qua Vân Ngạo Tuyết hay không? Vết thương của nàng cũng không có băng bó, có lẽ là bọn họ kịp thời chạy tới quấy nhiễu kế hoạch của người nọ?

Người kia nếu biết trích máu, vậy khẳng định cũng biết Vân Ngạo Tuyết trúng là loại độc gì!

Một chút manh mối dần dần hội tụ, Cố Phi Trì mơ hồ cảm thấy mình dường như bắt được trọng điểm gì đó, nhưng ngay sau đó lại trơn như cá trạch chuồn mất...

Cố Hành Chu sau khi lấy thuốc về phát hiện sắc mặt Vương gia không tốt lắm.

Hắn ta cho rằng là bôn ba hơn nửa đêm, Vương gia mệt mỏi.

Đang muốn bảo Vương gia đi nghỉ ngơi hắn ta ở bên ngoài canh giữ, lời nói bên miệng còn chưa nói ra, ngược lại Cố Phi Trì lại mở miệng nói trước.

“Hành Chu, ngươi có cảm thấy, giống như vẫn luôn có người đang giám thị chúng ta hay không?”

Lúc Cố Phi Trì nói lời này giọng điệu bình thản, thật giống như thuận miệng nói, nhưng ở Cố Hành Chu nghe qua, chỉ cảm thấy cái trán nổ tung, hắn cơ hồ là theo bản năng muốn xông ra ngoài.

Cũng may bị Cố Phi Trì nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc nói chuyện lại, thanh âm của hắn cũng cố tình đè thấp ba phần, "Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đang căng thẳng của Cố Hành Chu, chủ tớ hai người một trước một sau lui ra ngoài.

Cố Phi Trì không ngốc, ban đầu là quan tâm thì loạn, sau khi nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết trong căn nhà hoang phế kia, vội vàng hoảng hốt đem Vân Ngạo Tuyết trở về, một đường đi quá nhanh, chỉ quan tâm Vân Ngạo Tuyết có chuyện gì hay không, căn bản quên mất hẳn là phải đem tòa nhà kia trước sau trái phải đều tìm hiểu một phen.

Bây giờ nghĩ lại, hắn đã phạm vào một cái sai lầm trí mạng.

Ngay cả đối phương là địch hay là bạn cũng chưa làm rõ ràng.

Cố Phi Trì vốn không phải là người ngồi chờ chết, lại phái mấy người đắc lực bên cạnh đi điều tra nhiều lần, sau khi xác định hết thảy không sao, bên trong bên ngoài giống như đem khách điếm vây quanh, mười hai canh giờ luân phiên phái người canh giữ nội viện của Vân Ngạo Tuyết.



Một giấc này của Vân Ngạo Tuyết, quả thực có thể dùng hai chữ thơm ngọt để hình dung.

Ngủ đến thập phần ngọt ngào không nói, phảng phất còn mơ một giấc mộng xuân.

Nếu không sao lại nói không phải thời điểm nào cũng có thể ngủ, bởi vì trong mộng thứ gì cũng có.

Giấc mộng hôm nay của nàng, mơ thấy mình hóa thân thành một tên đăng đồ tử [tên khốn], động tay động chân vẫn luôn chiếm tiện nghi của một công tử tuấn lãng, tay chân cùng dùng thiếu chút nữa liền thành công, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, thiếu chút nữa đem nàng cuốn lên trời.

Vân Ngạo Tuyết không trọng lượng cảm giác mình một mực đảo quanh trong vòng xoáy, đã không chống đỡ trái tim hoảng hốt, càng thêm hoảng, người liền bay càng cao, cứ như vậy, đột nhiên thoáng cái, trơ mắt nhìn mình từ trên cao rơi xuống, sợ tới mức nàng oa oa kêu loạn.

Ngã xuống, chỉ sợ thật sự phải ngã thành thịt nát, Vân Ngạo Tuyết trong lòng căng thẳng, tay chân lộn xộn.

Bỗng chốc, nàng thẳng tắp từ trên giường ngồi dậy.

Trái tim vẫn còn đập loạn xạ.

Lúc đó Cố Phi Trì đang vắt một cái khăn nóng, thật cẩn thận vì nàng chà lau gương mặt, vốn là thân thể cao quý, cho tới bây giờ đều là người khác hầu hạ Cố Phi Trì, nào có đạo lý hắn tự mình xuống tay, nhưng ở trước mặt Vân Ngạo Tuyết, vậy nà hắn lại không gì kiêng kỵ, tự mình làm.

Vân Ngạo Tuyết tuổi còn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng quả trứng ngỗng ngủ cũng không yên tĩnh, nhăn nhó không nói, mày nhíu chặt, tròng mắt loạn động, bộ dáng nửa tỉnh nửa mê.

Đột nhiên nàng cứ như vậy ngơ ngác ngồi dậy, quả thực khiến hắn hoảng sợ.

Hai người hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, vẫn là Cố Phi Trì mở miệng trước, "Nàng...tỉnh?"

Lời nói hôm qua của Dương đại phu còn rõ ràng ở bên tai, "Thân thể phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết mệt nhọc, muốn tỉnh lại, chỉ sợ cũng phải mất ba năm ngày công phu. ”

Lúc này mới chưa tới một ngày nàng đã tỉnh, Cố Phi Trì cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, thấy nàng ngơ ngác không nói lời nào, cho rằng vẫn còn trong mộng, cũng có ba phần không tin nàng có thể tỉnh nhanh như vậy.

Ngay khi Cố Phi Trì khom lưng chuẩn bị đỡ nàng nằm xuống lần nữa, ánh mắt Vân Ngạo Tuyết lại đăm đăm nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói ra một câu, "Ta ngủ bao lâu rồi?"

Đây là tỉnh thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play