Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 126: Nàng Cố Tình Không Tin Số Mệnh


2 năm

trướctiếp

Chỉ là Vân Ngạo Tuyết không nghĩ rằng tình hình bệnh dịch đã nghiêm trọng như thế.

Tình hình bệnh dịch đột phát lúc đầu, còn sẽ nghĩ đến cứu trị, hiện tại đều là trực tiếp đem những người đó kéo đến bãi tha ma chôn đi, chỉ là như vậy căn bản ngăn không được ngọn nguồn, còn sẽ tạo thành khủng hoảng lớn hơn nữa.

Nghĩ đến cũng làm người thổn thức không thôi, rõ ràng Phó thúc công danh trong người đều không để bụng, nhưng chung quy vẫn trốn không thoát huyết thống thân tình, vì cứu nhi tử của mình, không thể không làm ra chuyện lừa gạt trên dưới.

“Vậy thúc đã nói cho huyện lệnh trấn Thanh Khê chưa? Ngài là đại thần có công với Yến Quốc, hắn hẳn là…”

Không đợi Vân Ngạo Tuyết nói xong, Phó thúc liền cười khổ ra tiếng, “Đại tiểu thư, ngài nghĩ quá đơn giản, hiện giờ đại đa số người đều là nâng cao dẫm thấp, lão nô ẩn cư nhiều năm, chỉ sợ ngay cả lão nô là ai hắn cũng không nhớ được.”

Một câu như vậy cũng là lời nói thật.

Người đi trà lạnh đặt ở bất kì thời đại nào đều thông dụng. [Trà nguội như lòng người. Người đi trà lạnh, hết tình trà tan!]

“Cho nên, ngài liền đem nhi tử của mình nhốt lại? Không cho hắn đi ra ngoài, nhưng mà Phó thúc, thúc đem hắn nhốt lại như vậy cũng là một con đường chết.”

Phó thúc lại làm sao không biết đây là một cái con đường chết, nhưng dù vậy, cũng tốt hơn là để hắn sau khi chết làm cô hồn dã quỷ tìm không thấy đường về nhà.

Đứng nhìn ở lập trường của Phó thúc, Vân Ngạo Tuyết đột nhiên liền lý giải vì sao ông ấy lại làm như vậy.

“Mang ta đi nhìn xem đi.”

Phó thúc nghe vậy sửng sốt, không màng cát đá bén nhọn khắp nơi trên mặt đất, vậy mà dập đầu với nàng, “Đại tiểu thư, một mình lão nô làm một mình lão nô gánh, ngài đem lão nô bắt đi quan phủ vấn tội lão nô cũng cam tâm tình nguyện, chỉ là nhi tử của ta là vô tội, hắn không thể đi chịu chết được!”

Vân Ngạo Tuyết vừa nghe liền biết Phó thúc hiểu lầm, nàng không thể nhìn người khác khóc sướt mướt, “Không nói muốn ngài đi chịu chết, lúc trước ta ở nhà nhàn tới không có việc gì làm xem không ít y thư, cũng học chút ít công phu da lông chữa bệnh của đại phu, không phải nói nhi tử của ngài bệnh vô cùng nghiêm trọng sao, ta đi coi một chút.”

<!-- PC_Midle1 -->

Vân Ngạo Tuyết cũng thực bất đắc dĩ, nàng ở hiện đại tốt xấu gì cũng là tiến sĩ y học, quen thuộc các loại dược vật, lúc trước còn thâm nhập các loại rừng rậm núi lửa sa mạc mảnh đất giáp ranh toàn thế giới làm công tác thăm dò nghiên cứu phát minh, dược liệu công hiệu cùng lượng dùng của mấy ngàn lại dược đọc làu làu, xuyên đến nơi này vì cứu một người, thế nhưng phải đùa giỡn với bên ngoài tự xưng mình là một tên đại phu chân đất, thật thật là tạo hóa trêu người a!

Phó thúc vừa nghe, trong mắt đột nhiên sáng lên một đạo ánh sáng, nhưng lại dần ảm đạm đi, ông lão lắc đầu cười khổ, “Cho dù có quý nhân phù hộ như đại tiểu thư ngài đây, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, tiểu Chính hắn đã không được…”

Nhớ đến nhi tử của mình, nước mắt Phó thúc thật vất vả mới ép xuống được lại lần nữa trào ra, thanh âm nghẹn ngào, “Trước đó không lâu lão nô mời một đại phu quen biết xem qua, hắn cũng đã nói lão nô chuẩn bị hậu sự cho nhi tử.”

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thực sư là làm người khó chịu, chỉ là Vân Ngạo Tuyết không tin tà.

Vừa rồi thời điểm hai người ở bên ngoài nói chuyện, động tĩnh bên trong rất lớn, cái này liền thuyết minh tiểu Chính vẫn còn sức lực, ôn dịch phát tác sẽ chỉ làm người tứ chi vô lực, hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là ôn dịch có tính lây lan, chính là lâu như vậy, Phó thúc vẫn còn sống khỏe mạnh, cái này làm cho Vân Ngạo Tuyết càng thêm hoài nghi đến nguyên lây bệnh của tiểu Chính.

Chẳng qua hiện tại hết thảy đều chỉ là suy đoán của bản thân, Vân Ngạo Tuyết chưa chứng thực, lời nói cũng không thể nói quá vẹn toàn, “Một khi đã như vậy, vậy thúc mang ta đi nhìn xem cũng không sao.”

Thấy Vân Ngạo Tuyết khăng khăng muốn đi, Phó thúc lại nghĩ đại tiểu thư vẫn chưa tín nhiệm mình, muốn chính mắt trông thấy, chỉ phải gạt nước mắt đứng lên, khập khiễng đi ở phía trước, đem ổ khóa đen sì rỉ sét loang lổ mở ra.

Nhà tranh lung lay sắp đổ, nhưng mà cửa lại trang bị thực rắn chắc, một tiếng dày nặng kẽo kẹt vang lên, Phó thúc mở cảnh cửa ra, gió lạnh đánh úp lại, không khí nháy mắt lưu thông, chóp mũi của Vân Ngạo Tuyết ngay lập tức đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.

Trong tanh hôi còn mang theo mùi thối, làm người ngửi thấy chỉ muốn nôn ra.

Tuy là Vân Ngạo Tuyết sớm có chuẩn bị, cũng thiếu chút nữa bị cái mùi này hun đến hôn mê bất tỉnh.

Vân Ngạo Tuyết trầm ngâm nhìn bóng dáng của Phó thúc, trong căn phòng này mùi nồng nặc như vậy, nàng mới vừa bước vào cửa liền cảm thấy trên người bị lây dinh mùi thối, mà Phó thúc ngày nào cũng cùng tiểu Chính ngốc chung một chỗ, vừa rồi lúc nói chuyện cùng nàng một chút mùi hôi cũng không ngửi được, có thể thấy tâm tư tỉ mỉ của Phó thúc.

Nếu không phải lúc này đây tình hình bệnh dịch bùng phát lớn như vậy, chỉ sợ bệnh nặng của tiểu Chính vẫn bị giấu kín đến chết.

Một lão người hầu vì không để cho việc nhà của mình phiền nhiễu đến chủ nhân, Vân Ngạo Tuyết phải dò hỏi mãi mới bất đắc dĩ nói ra, nghĩ đến cũng là bị buộc đến tuyệt cảnh.

Phòng này cũng không lớn, chỉ đủ hai ba người đứng thẳng, góc tường là một cái giường dùng hoàng thổ [ thạch cao] đắp lên cao không đến đầu gối người, nhi tử của Phó thúc nằm ở trên giường.

Phòng trong lãnh hỏa khói bếp ẩm ướt vô cùng, tiểu Chính nằm trên chiếu mơ hồ còn có hơi nước thấm ra, nhan sắc cả khuôn mặt vàng như nến vàng như giấy,hô hấp mỏng manh, gầy trơ cả xương, tuổi thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi.

Có vẻ như nghe thấy động tĩnh, đôi mắt của hắn chậm rãi mở, nhìn chằm chằm Vân Ngạo Tuyết.

Hai mắt đồng tử vẩn đục, hốc mắt hai má hãm sâu, hữu khí vô lực.

“Bộ dáng này của đệ ấy đã bao lâu?”

Nếu không phải hình thể của Phó thúc vẫn là bình thường, Vân Ngạo Tuyết còn hoài nghi tiểu Chính không biết có phải gặp được nạn đói hay không.

“Đại tiểu thư, tiểu Chính bắt đầu từ hai tháng trước, thân thể ngày càng sa sút, ăn càng ngày càng nhiều, nhưng càng ngày lại càng gầy ốm, hơn nữa người trong thôn lần lượt nhiễm ôn dịch, tiểu Chính lại không thể nào ra cửa, biện pháp gì chúng ta cũng đã đều thử qua, nhưng vẫn là không được việc, lão nô chỉ có một cái nhi tử này, một nhà chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ, hiện giờ…”

Nói tới đây, Phó thúc rốt cuộc nói không được nữa.

Từ lúc bắt đầu tiến vào, Vân Ngạo Tuyết liền có một loại cảm giác, nhà ở này thật sự là ẩm ướt lợi hại, người đứng lâu rồi cũng có thể cảm giác được trên người lây dính một thân hơi ẩm, chẳng lẽ đại phu lúc trước tới đây xem bệnh cũng không đề cập qua sao?

Vân Ngạo Tuyết lại đi thêm một bước đến phía trước, Phó thúc cũng rất tinh tế có nhãn lực, sợ đại tiểu thư ghét bỏ nơi này dơ loạn, nhanh chóng lấy ra một cái khăn đặt ở trên cánh tay của tiểu Chính.

Thứ nhất là miễn cho đại tiểu thư lây dính thứ gì đó không sạch sẽ, thứ hai nam nữ có khác, cũng cần phải kiêng dè một chút.

Không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết lại lắc đầu cự tuyệt, tay phải sạch sẽ trực tiếp đặt ở trên cổ tay tiểu Chính bắt đầu thăm mạch, “Nơi này không cần cố kỵ nhiều lễ tiết như vậy, ta bắt mạch cho đệ ấy trước.”

Một lát sau Vân Ngạo Tuyết thu hồi ngón tay, sắc mặt cũng càng ngày càng ngưng trọng, từ mạch tượng của Tiểu Chính mà xem, mạch tượng của hắn mỏng như tơ, sắc mặt như giấy vàng, thật đúng là tướng sắp chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp