“Gom một thân thể?” Trì Diên lẩm nhẩm lặp lại, hơi không rõ ý tứ trong lời nói của đối phương.
Cậu đã từng nghe nói kẻ chết thay, *đoạt xá… nhưng chưa từng nghe nói dùng phương thức “gom” thân thể này. Gom như thế nào? Nối tất cả lại cũng không gom được thành một người mà?
(đoạt xá: chiếm thân xác người khác để sống lại)
“Nói chính xác hơn là *tìm ký thể.” Hồ Tinh nói, “Giống như tôi vừa mới nói với cậu đấy, loại yêu linh này bình thường dựa vào những vật thể có hình người mà sinh, ví dụ như tượng thần, búp bê, thậm chí là tranh vẽ các loại. Bởi vì người là loài có linh tính nhất trong vạn vật, vật chết có hình người dính máu lại bị tà khí oán khí bám vào sẽ rất dễ sinh ra yêu tà như vậy. Thứ nó bám vào cũng sẽ bị nó cho là thực thể của nó.”
(Tìm ký thể: tìm thân thể để bám vào)
“Nếu yêu tà tà khí quá mạnh, có lẽ nó không cần ký thể cũng có thể tự mình ngưng tụ ra thực thể mà không tiêu tán, nhưng như vậy cực kì ít, cơ bản không có khả năng tồn tại. Nhưng thứ này lại rất kỳ quái, sau khi đến thành phố A tiếp xúc thi thể người bị hại, tôi vẫn có thể cảm nhận được tà khí thứ kia lưu lại, tà khí của nó vô cùng dày đặc, hơn nữa còn ngang ngược, nhưng bây giờ lại muốn tạo ra ký thể cho mình… Vì vậy tôi đoán lúc trước nó hẳn là không có thực thể để bám vào, vẫn luôn dựa vào bản thân có đủ tà khí ngưng kết thành thực thể, ngụy trang thành con người trà trộn trong xã hội loài người, nhưng như vậy thì không thể lâu dài, tà khí của nó có lẽ vẫn đang hao mòn, vì vậy nó mới sốt ruột mạo hiểm xuất hiện hại người với tần suất nhiều lần như vậy.”
Trì Diên nghe xong chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, nhịn không được rùng mình một cái, hỏi: “… Tìm ký thể… phải hại nhiều người như vậy sao? Hơn nữa những người bị hại kia tại sao lại tới tìm em?”
“Đây là một loại tà thuật, nếu nó không có ký thể thực thể trời sinh, phải tìm cho mình một ký thể phù hợp thì cũng không dễ dàng, đối với thứ kia mà nói cách đơn giản nhất đại khái chính là gom đủ máu thịt chín người hợp thành một cơ thể. Về phần cậu…” Hồ Tinh chuyển hướng sang Trì Diên, lại nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần.
Trái tim Trì Diên vẫn đang treo lên theo lời cô, lúc này chợt thấy một cái đầu lông xù nhỏ vểnh hai cái tai nhọn màu đen chui ra từ trong chiếc túi xách cỡ lớn của Hồ Tinh, “Chiii” kêu một tiếng, ánh mắt to tròn màu nâu nhạt có chút tủi thân nhìn Hồ Tinh.
Hồ Tinh sờ sờ nó, hình như là trấn an một phen rồi mới nhét nó vào lại.
Cô cười cười với Trì Diên: “Đây là hồ ly đen tôi nuôi, không phải yêu quái, nhưng rất có linh tính. Tôi bắt đầu nuôi nó lúc ở sư môn, có thể trấn tà, yêu ma quỷ quái bình thường đều sợ nó, cũng có thể giúp tôi không ít.”
Giải thích xong cô mới tiếp tục trả lời vấn đề của Trì Diên. Cô nhìn Trì Diên, có chút chần chừ nói: “Tôi không có ý tứ xúc phạm, chỉ là hỏi một câu xác nhận, chính cậu có biết hay không, trên người cậu tà khí rất nặng?”
“Em? Tà khí rất nặng?”
Hồ Tinh gật đầu: “Trên người cậu có tà khí rất nặng, hơn nữa là trời sinh đã có. Người bình thường nếu mang theo tà khí nặng như vậy sợ là sẽ không chịu nổi, hoặc là lệ khí nặng mà phúc báo ngắn, hoặc là tai hoạ bộc phát mà đoản mệnh. Nhưng mà cậu với tà khí kia lại rất phù hợp, cũng rất hiếm thấy, tà khí đó sẽ không hại cậu, ngược lại lại phát ra tác dụng bảo vệ cậu, khiến yêu ma quỷ quái bình thường không dám đến gần cậu. Nhưng mà cũng bởi tà khí này, rất có thể đã khiến cậu bị yêu tà mạnh chú ý tới, tôi suy đoán lần này thứ kia rất có thể chính là vì cái này mà chú ý tới cậu.”
Cô nhìn Trì Diên, ánh mắt sinh ra hai phần trấn an: “… Không sai, tôi đoán không sai, có lẽ cậu đã từng tiếp xúc với thứ hóa thân thành người kia, chính cậu không phân biệt được thôi. Lần này cậu có thể trông thấy những người bị hại kia, một là vì bản thân họ đều là bị yêu tà làm hại, khác với quỷ quái bình thường; thứ hai rất có thể là vì… Cậu đã sớm bị thứ đó chọn, trở thành một phần ký thể trọng yếu mà nó tìm.”
Trì Diên chỉ cảm thấy da đầu run lên từng đợt, thậm chí nhịn không được muốn nhảy dựng lên!
Hình dáng các bạn học đã từng tiếp xúc từng người một lướt qua trước mắt cậu, hoặc vui hoặc buồn, hoặc giận hoặc cười, nhưng cậu hoàn toàn không cách nào đoán được bọn họ rốt cuộc ai là người, ai là yêu ma khoác da người hại người.
Cậu run rẩy hỏi cô gái trước mắt: “Chị, chị có biết thứ kia rốt cuộc là ai không?”
Hồ Tinh lắc đầu: “Tôi cũng vẫn luôn tìm tung tích thứ kia, cũng đang nghiên cứu biện pháp diệt trừ nó, nhưng nó ngụy trang thành người sẽ dùng mùi của người xung quanh che giấu bản thân, không dễ tìm. Tôi chỉ có tự mình nhìn thấy nó thì mới có thể nhận ra, hiện giờ chỉ có thể nói cho cậu biết Viên Bác là người, cậu có thể tin tưởng cậu ta.”
Nói đến đây Hồ Tinh đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, nói với Trì Diên: “Đúng rồi, chúng ta có thể lặng lẽ hẹn ở nơi công cộng, cậu mang những người gần đây cậu tiếp xúc tương đối nhiều đến, tôi sẽ âm thầm quan sát trong đó có yêu vật kia hay không.”
“… Vâng.” Tuy rằng nghĩ đến chuyện mình sẽ lại tiếp xúc với yêu vật kia dưới tình trạng hoàn toàn không biết gì, nhưng Trì Diên vẫn đồng ý.
Hồ Tinh thấy cậu bộ dáng như vậy cũng động lòng thương cảm, huống chi biết đâu có thể tìm được manh mối quan trọng từ chỗ cậu thanh niên trước mặt này, cô vỗ vỗ túi xách, ôm hồ ly đen nhỏ từ trong túi ra đưa cho Trì Diên: “Hai ngày này cậu mang A Sênh theo cậu đi. Nó tuy rằng không phân biệt được ai là yêu tà, nhưng nếu lại có người bị hại xuất hiện, ít nhất A Sênh có thể che chở cậu không bị những người đã biến thành ma quỷ đó làm hại.”
Trì Diên cũng không am hiểu cách ở chung với động vật nhỏ, nhưng nghĩ đến hồ ly nhỏ này có thể trấn tà vật thông thường, lập tức liên tục nói cảm ơn nhận lấy.
Hồ Tinh dặn dò một vài vấn đề cho ăn cần chú ý các loại, lại cười bổ sung một câu: “A Sênh là giống cái, cậu phải đối đãi với nó thật tốt đấy.”
Trì Diên cũng bởi câu nói hài hước này mà cảm thấy thoáng thả lỏng, dưới sự chỉ bảo của Hồ Tinh thu A Sênh vào trong ba lô của mình, hơi mở khóa để thông khí cho nó, lúc này mới nhớ tới việc trao đổi phương thức liên lạc với Hồ Tinh.
Làm xong tất cả, cậu suy nghĩ một chút lại nói: “Hồ tỷ, buổi tối chị có việc gì không? Em muốn nhờ chị nhìn giúp em một người trước.”
Tuy rằng cậu không cảm thấy Diệp Nghênh Chi có vấn đề, nhưng dù sao Diệp Nghênh Chi cũng là người thân thiết nhất ở chung với mình thời gian dài nhất trong khoảng thời gian này, cho dù chỉ là làm điều thừa, dù sao trước tiên cậu cũng phải xác nhận Diệp Nghênh Chi xác thực giống Viên Bác, chỉ là người bình thường mà không phải yêu vật ngụy trang thành người kia rồi mới có thể yên lòng.
Hồ Tinh nói: “Buổi tối có việc rồi. Nhưng nếu bây giờ cậu có thể hẹn người đó tới thì tôi cũng có thể qua thẳng đó nhìn thử xem sao.”
Trì Diên gật đầu đáp được, sau đó liền gửi tin nhắn hỏi Diệp Nghênh Chi đang ở đâu, rất nhanh nhận được hồi âm của đối phương nói đang ở thư viện.
Trì Diên lại nhắn lại kêu Diệp Nghênh Chi ở đó chờ, nói mình có việc muốn tìm hắn.
Nhưng mà vì chuyện gì mà phải vội vã tìm đối phương, cái này kiếm cớ cũng không dễ. Trì Diên suy tư một lát, mua một miếng bánh ngọt từ tiệm bánh ngọt bên cạnh quán lẩu, đóng gói xong xách lên, lúc này mới cùng Hồ Tinh chạy tới thư viện trường.
Cậu và Hồ Tinh giả bộ như không quen biết một đi trước một đi sau tiến vào trong, Hồ Tinh mặt mũi trẻ, giả làm sinh viên cũng không có gì lạ.
Trì Diên dựa theo tin nhắn của Diệp Nghênh Chi tìm được hắn đang ở lầu hai thư viện, ngồi xuống chỗ bên cạnh hắn, trông thấy Hồ Tinh giả bộ như đang tìm sách đi tới kệ sách chính giữa phía sau bọn họ hai hàng.
Diệp Nghênh Chi cúi đầu lật một trang, khẽ cười nói: “Làm sao vậy? Tìm tôi gấp thế này?”
Trì Diên ấp a ấp úng đưa bánh ngọt trong tay qua: “… Không có việc gì cả, chỉ là buổi trưa ăn cơm với lão Viên xong đi ngang qua tiệm bánh ngọt nhà này, nhớ ra loại bánh này ăn ngon nên mua một miếng muốn cho cậu nếm thử…”
Chuyện tới rồi cậu mới sực nhận ra lý do này sứt sẹo cỡ nào, lộn xộn như cậu nhóc ngây thơ theo đuổi cô bé mình thích.
Nên cậu lại bổ sung: “… Với lại còn muốn hỏi hôm nay cậu về đâu ngủ, về kí túc hay là về nhà…”
Lúc này Diệp Nghênh Chi mới ngẩng đầu nhìn cậu, cười mỉm nói: “Tôi ngủ ở đâu có ảnh hưởng ư?”
Trì Diên gật gật đầu: “Tôi muốn nói dù cậu có đi đâu thì mang tôi theo với.”
Nói xong lời này cậu mới bất giác căng thẳng trong lòng, mặc dù chuyện này không có khả năng, nhưng ngộ nhỡ vị Hồ tỷ kia nói Diệp Nghênh Chi hắn có vấn đề thì sao?
Nghĩ tới đây cậu lặng lẽ mở điện thoại, chỉ thấy tin nhắn Hồ Tinh gửi tới ba mươi giây trước nói: “Yên tâm, bạn cùng phòng của cậu chỉ là người bình thường, tôi không nhìn ra bất kỳ điểm gì bất thường, có thể yên tâm ở chung. Tôi có việc đi trước, hẹn gặp lại.”
Hết chương 41.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT