“Cho nên Ninh Chu đang ở chỗ cậu?” Diệu Lị dạo chơi trong giấc mơ của Tề Nhạc Nhân hỏi.

Tề Nhạc Nhân gật gật đầu, cảnh trong mơ luôn có khách không mời tự đến bất quá nên cảm ơn Diệu Lị xâm nhập vào giấc mơ, vừa rồi cậu gặp ác mộng, trong giấc mơ liên tục tử vong không ngừng tra tấn khiến cậu mệt mỏi không chịu nổi, cho nên hiện giờ cậu rất tỉnh táo.

Diệu Lị ngáp một cái: “Đúng vậy, kế tiếp chúng tôi còn bận rộn sự tình về Sát Lục Mật Hội.”

“Không phải đã kết thúc rồi sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Kết thúc? Không không không, nhiệm vụ này phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều, mặc dù cậu thực hiện lúc mấu chốt nhất nhưng ngoài cái này ra còn rất nhiều chuyện khác…” Diệu Lị đẩy đẩy mắt kính: “Cậu cho rằng chúng tôi tùy tiện phái cậu đi Sát Lục Mật Hội nằm vùng hay sao? Ảo thuật sư mất không ít công sức che lấp mộ bia của cậu trên Vong Linh Đảo, thật ra hắn rất tò mò về cậu.”

Bia mộ? Tề Nhạc Nhân chợt nhớ tới, thời điểm cậu nhận ra La Nhất Sơn thì La Nhất Sơn cũng nhận ra cậu, nếu hắn phái người đi điều tra danh tính ‘Tề Nhạc Nhân’ thì số lượng mộ bia kinh người trên Vong Linh Đảo…

Khoan đã, Sở thẩm phán còn biết chuyện về bia mộ của cậu? Tề Nhạc Nhân bất giác có chút sợ hãi.

“Cậu cho rằng chuyện này không ai biết sao? Lại qua mấy tháng nữa toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn này đều biết có một người chơi tên là "Tề Nhạc Nhân" đã chết rất nhiều lần. Loại tin tức ly kỳ này luôn được truyền đi rất nhanh.” Diệu Lị mỉm cười như thể nhận ra cậu đang nghĩ gì.

Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy không xong rồi, nhưng cậu không muốn chọc thêm phiền toái khác: “Có cách nào che giấu bia mộ của tôi không? Ví như đào lên?”

Vì bảo mật, Tề Nhạc Nhân không tiếc đào mộ của mình.

“... Suy nghĩ của cậu thực sự rất có ý tứ, bất quá Thế Giới Ác Mộng có nhiều khác biệt với thế giới hiện thực, ngay cả khi cậu phá bỏ bia mộ của chính mình thì chờ qua 0,1 giây sau nó lại đổi mới. Vong Linh Đảo giống như lịch sử trò chơi vậy, ở thế giới này lịch sử ra đời bắt đầu từ họ tên người chơi, chúng ta như con mồi bị đùa bỡn có tư cách gì sửa chữa lịch sử trò chơi?”

Diệu Lị hơi giễu cợt nói: “Cho nên chúng tôi sau khi xác nhận cậu nằm vùng mới phái ảo thuật sư tạm thời che lấp bia mộ của cậu trên Vong Linh Đảo. Hiện tại ảo thuật sư đã tiêu trừ ảo thuật, bí mật của cậu chỉ sợ không giấu được bao lâu, chỉ cần có người phát hiện bí mật liền không phải là bí mật nữa, cậu nên may mắn người tảo mộ cậu không nhiều.”

Đáng tiếc nếu ảo thuật sư che lấp bia mộ sớm hơn, cậu đã không bị những lịch sử tử vong chồng chất như núi đó làm cho tinh thần hoảng hốt. Xem ra về sau đi ra ngoài hành tẩu ít dùng tên thật thì hơn, bị người vây xem vẫn được chỉ sợ có người bí quá hóa liều tiết lộ chuyện cậu sống lại... Loại chuyện này đã từng xảy ra và có thể sẽ xảy ra lần nữa. Nói đến cái này....

“Đã bắt được tất cả tín đồ của Sát Lục Mật Hội chưa? La Nhất Sơn... Liệt Dương biết tên thật của tôi, lúc đó ở trong lĩnh vực tôi chưa giết hắn.” Tề Nhạc Nhân nhíu mày hỏi.

“Hắn đã chết, chết khi giết chóc chi chủng bùng nổ và mất máu quá nhiều, hiện tại kết giới Vùng đất Hoàng Hôn đã đóng lại, chỉ được vào không được ra. Nhẫn tín vật bám vào liên kết có thể phản truy tung thân phận người tiến vào lĩnh vực, cơ bản đã tỏa định tất cả các tín đồ rất nhanh sẽ bắt giữ xong. Bất quá vẫn có một số tín đồ không ở Vùng đất Hoàng Hôn khi sự việc xảy ra, mặt khác có hai tín đồ chạy thoát trước khi kết giới đóng cửa.” Diệu Lị nói đơn giản tình huống.

“Người chạy thoát là ai?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên có dự cảm không tốt.

Diệu Lị nhìn cậu một cái thật sâu, tựa hồ có chút đồng tình: “Hai người đó rất quen thuộc với cậu: Khải Tát Lâm phu nhân và tử duệ của bà ta A Tây.”

“……” Dự cảm xấu cuối cùng cũng trở thành sự thực, Tề Nhạc Nhân không nói ra được cảm nhận của mình lúc này.

“Để Ninh Chu huấn luyện cho cậu đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ dùng đến.” Diệu Lị nói.

Tề Nhạc Nhân thầm buồn bực, khi huấn luyện Ninh Chu mang vẻ mặt hờ hững căn bản không nói đến tình cảm, cậu không nhớ nổi lúc đối luyện bị hắn đánh ngã xuống đất bao nhiêu lần, dù tố chất tâm lý cậu có tốt đi nữa mỗi lần ngã thành hình chữ X cũng sắp sinh ra bóng ma tâm lý.

“Nga, mặt khác sự tình về giết chóc chi chủng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc lần đầu cậu liền đến Sở thẩm phán đưa tin đi, ít nhất lưu lại số ngày sinh tồn chúng tôi sẽ giúp cậu lấy ra quả bom hẹn giờ này.” Diệu Lị cười tủm tỉm đi ra khỏi giấc mơ của cậu một cách nhẹ nhàng uyển chuyển.

Cậu tỉnh dậy thì trời đã sáng, tuy rằng bên ngoài cửa sổ vẫn là nắng chiều nhưng số ngày sinh tồn đếm ngược nói cho cậu biết, một ngày nữa đã trôi qua. Tề Nhạc Nhân gian nan đứng dậy khỏi giường, vừa rửa mặt vừa nghĩ về nhiệm vụ hôm nay.

Ninh Chu chế định cho cậu một thực đơn huấn luyện hằng ngày, một phần nội dung đối luyện yêu cầu hắn phụ trách bồi luyện. Vì thế Tề Nhạc Nhân chủ động mời vị “huấn luyện viên” này ba bữa cơm, trước mắt hai người ở chung không tệ lắm —— suy xét giữa hai người đã xảy ra quá nhiều chuyện đáng xấu hổ, phần ở chung này càng thêm đáng quý.

Ăn cơm dưới ánh hoàng hôn ấm áp, bây giờ nhớ lại vẫn còn một chút ấm áp nhàn nhạt.

Bất quá ngày hôm qua Ninh Chu nói hôm nay hắn có việc phải làm, Tề Nhạc Nhân không có mặt mũi hỏi hắn đi đâu cho nên hôm nay cậu hưởng thụ bữa sáng một mình.

So sánh số lượng khổng lồ giữa người bệnh ung thư với người bệnh lười trong xã hội hiện đại thì Tề Nhạc Nhân thật sự là người biết tự hạn chế bản thân, sau khi bước vào Trò Chơi Ác Mộng cậu vẫn có ý thức rèn luyện chính mình. Hiện tại sau khi có giáo trình cậu càng quý trọng loại cơ hội này. Tuy mỗi ngày bị thao luyện đến mức cả người bầm tím bò lại trên giường, lúc ngủ thường bị ác mộng quấy nhiễu nhưng ngày hôm sau vẫn khẽ cắn môi tiếp tục huấn luyện.

Kế hoạch huấn luyện bị hủy khi Ninh Chu vắng mặt. Sau khi kết thúc lớp đặc huấn buổi chiều Tề Nhạc Nhân khó có thời gian nghỉ ngơi, xuất phát từ tình hữu nghị với tiểu đồng bọn cậu sao lại một phần thực đơn tập luyện đến chỗ bác sĩ Lã. Cậu tới phòng khám tư nhân thấy bác sĩ Lã đang nằm trên ghế sofa mềm mại hưởng dụng điểm tâm ngọt cùng đồ uống nóng, hắn nhiệt tình mời Tề Nhạc Nhân cùng nhau uống trà chiều.

Sau khi biết Tề Nhạc Nhân gần đây tập luyện theo thực đơn, bác sĩ Lã lộ ra biểu tình “Ôi mẹ ơi tiểu đồng bọn của tôi thế mà lại là kẻ cuồng ngược, thật là hù chết bảo bảo.” Sau khi Tề Nhạc Nhân cho lời khuyên hắn mới không tình nguyện đáp ứng mỗi ngày sẽ chạy bộ hai km. Nhưng xét thấy mấy lần hắn chạy hai bước đều bị ngã lăn quay —— Bác sĩ Lã lặp lại lời giải thích: hắn bẩm sinh tiểu não không phối hợp tạo thành khả năng giữ thăng bằng kém hơn người bình thường —— Tề Nhạc Nhân cũng không thật tin tưởng hắn có thể kiên trì được bao lâu……

Sau khi ra khỏi phòng khám của bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy một người chơi dùng giọng địa phương đang nói chuyện với bạn bè của anh ta: “Nơi này có một bác sĩ nữ, y thuật rất tốt! Chỉ có điều hơi nhiều quy tắc.”

“Thật hả? Vậy người có đẹp không?”

“Người đó là nam.”

“Không phải anh nói bác sĩ nữ sao?”

“Nga, không phải chữ đó, là chữ nữ (Lã) kia.”

Cửa sổ lầu hai được kéo ra, bác sĩ Lã nhô đầu ra hung tợn nói: “Tôi họ Lã! Đừng có mà dùng giọng địa phương khác nói về tôi!”

Sau khi hai người cầu xin mong bác sĩ hãy khoan dung phát hiện hắn có ý chí sắt đá, tức khắc nổi ý xấu muốn dùng bạo lực uy hiếp. Tề Nhạc Nhân vì lo lắng cho an toàn của bác sĩ Lã nên vẫn không tránh, dứt khoát thực hành thành quả đào tạo gần đây của mình, cậu kinh hỉ phát hiện mình lấy một chọi hai không thành vấn đề.

Hai người chơi nháo một trận không thành cũng không dám nói lời hung ác xám xịt đào tẩu, Tề Nhạc Nhân nhìn hai người biến mất ở ngã tư, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn bác sĩ Lã đang co rúm lại: “Kêu anh học hai chiêu phòng thân, bây giờ anh biết tầm quan trọng của rèn luyện rồi đi?”

Bác sĩ Lã giương miệng kinh ngạc cảm thán nói: “Thường ngày khí tràng của cậu mềm mại như em gái nhà bên, dễ khi dễ giống như tôi vậy; thế mà mỗi lần động thủ lại ngoài dự đoán của mọi người. Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể đánh nhau với Nhạc muội…”

Tề Nhạc Nhân ngứa tay muốn đánh hắn một trận, cái gì mà khí tràng mềm mại?! Nhạc muội là cái quỷ gì? Tuy rằng nhiệm vụ bắt phải giả gái mấy ngày nhưng ngày thường cậu vẫn rất men lỳ, vừa rồi còn thu thập hai người đàn ông cao bảy thước nữa!

“Tự mình luyện tập đi, ít nhất kiên trì chạy bộ hai vòng nếu không lần sau có người tới nháo nữa thì phải làm sao? Không đánh lại ít nhất chạy trốn phải nhanh.” Tề Nhạc Nhân lười so đo nói lời thấm thía với hắn.

“Không phải tôi có tấm thẻ kỹ năng [Nơi này có Wi-Fi miễn phí] sao? Trang bị này làm cho mọi người dần quên đi sự tồn tại của tôi chuyên tâm làm việc của mình. Nếu dùng hết thời gian CD hoặc quá túng hoặc báo nguy, thật sự không được nữa thì sẽ có người qua đường chính nghĩa đến giúp tôi.” Bác sĩ Lã nghiêm mặt nói.

“… Tùy anh.” Tề Nhạc Nhân thật mệt tâm, thân mang may mắn cấp E cậu không hiểu may mắn cấp EX từ đâu phát ra tự tin như thế, uể oải rời đi.

Hiện tại thời gian còn sớm, còn có thể đi dạo nơi khác. Tề Nhạc Nhân chiếu theo danh sách và địa chỉ Trần Bách Thất đưa rồi đi một chuyến, mặt trên có ghi hai người chơi am hiểu làm đồ thủ công có thể làm ra đồ sạc. Kết quả cậu dựa theo địa chỉ tìm tới cửa thì một người ra ngoài thực hiện nhiệm vụ không có ở nhà, cái khác thì không có phòng ở hẳn là mới chết gần đây.

Tề Nhạc phiền muộn, xem ra đành vượt qua đoạn thời gian này nhìn người chơi thực hiện nhiệm vụ kia còn sống sót trở lại hay không.

Còn đủ thời gian nên Tề Nhạc Nhân dứt khoát đi kiểm tra nhiệm vụ chủ tuyến, sau khi tiến vào Thế Giới Ác Mộng cậu như bị chứng cưỡng bách ấy, lâu lâu đi xem NPC Lỗ Đức – người mấu chốt để kích hoạt nhiệm vụ có ở đây không, nhưng lại cố ý không kích phát nhiệm vụ; cậu sợ rằng chính mình sẽ chết oan uổng lần nữa, cậu chỉ muốn nhìn xem có ai biết về chuyện này hay không.

Đi theo con đường trong trí nhớ, Tề Nhạc Nhân đến chỗ tụ cư của NPC ở Vùng đất Hoàng Hôn, nơi này tương đối gần nhà của “Hồng” khi cậu nằm vùng trong Sát Lục Mật Hội. Tề Nhạc Nhân sợ gặp lại đám tín đồ chưa bị bắt, vì lý do an toàn nên cậu khoác thêm lớp áo choàng bên ngoài.

Dưới ánh hoàng hôn, phần lớn nền hai bên con đường rỉ sét loang lổ phun ra nhiều hơi nước, từ xa nhìn lại phảng phất như một mảnh sương khói.

Một quán rượu nằm sâu bên trong con hẻm nhỏ, dựng từ đống sắt vụn tọa lạc ở giữa bãi phế liệu, cánh cổng sắt cao bằng nửa người không ngăn được âm thanh ồn ào bên trong. Đàn ông đánh bài uống rượu, lớn tiếng nói chuyện phiếm làm cho quán rượu ở nơi hẻo lánh này trông thập phần náo nhiệt.

Tề Nhạc Nhân đẩy cánh cổng sắt cao nửa người, bước vào quán rượu.

Chủ quán rượu nhận ra cậu, người đàn ông tràn đầy mùi rượu nhiệt tình hỏi: “Đã lâu không gặp, Tề.”

“Gần đây có chút việc.” Tề Nhạc Nhân vừa trả lời vừa nhìn quanh khắp nơi.

NPC Lỗ Đức mà cậu muốn tìm không có ở đây... Này không phải là chuyện bình thường, lúc trước mỗi khi cậu đến nơi này hắn đều trốn trong góc uống rượu say mèm. Dựa theo cốt truyện, nếu cậu đi mời hắn uống một chén, hắn sẽ ch4y nước mắt nước mũi một phen kể lại hồi ức chính mình năm đó. Hơn 20 năm trước Thánh thành – thánh địa của nhân loại bị ác ma công phá, sau chiến dịch thảm thiết đó hắn muốn đến mộ địa giáo đường tế bái chiến hữu.

“Con ma men kia đâu?” Tề Nhạc Nhân chỉ chỉ góc quán rượu hỏi.

“Ồ hắn hả, vừa rồi có một người đàn ông mặc áo choàng tới uống một ly với hắn, sau đó hai người cùng rời đi rồi, trước khi đi còn trả hết tiền hắn còn thiếu nữa, thật là cảm kích.” Lão bản nói.

Sắc mặt Tề Nhạc Nhân nháy mắt thay đổi: “Người đó trông như thế nào?”

“Không rõ lắm, người đó cũng khoác một lớp áo choàng nên không thấy rõ mặt.” Lão bản nói: “Bất quá trước kia hắn chưa từng tới, tôi không có ấn tượng về giọng nói của hắn… Ai ya, cậu không lấy rượu sao?”

“Cho ông đó!” Tề Nhạc Nhân nói mà không quay đầu nhìn lại, chạy ra khỏi quán rượu đi thẳng đến giáo đường bị bỏ hoang cách đó không xa.

Bước tiếp theo của nhiệm vụ chủ tuyến là ở đó!

****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play