Trên đường lên thư phòng tầng hai, ba người bọn họ thực sự rất trầm mặc, ánh sáng trên hành lang của thế giới này không có loại rách nát suy sút như thế giới kia, thay vào đó là một loại cảm giác áp lực yên tĩnh, Nam Lộ nhịn không được hỏi: “Chúng ta thực sự đi giết cô ấy sao?”
“Chú ý, cô ấy vốn đã chết, chúng ta không thể nói là giết cô ấy, nhiều nhất chỉ đưa cô ấy đi về nơi vốn cô ấy nên tới thôi.” Bác sĩ Lã sửa lại cách dùng từ của Nam Lộ.
Nam Lộ ngơ ngác nhìn về phía trước, thấp giọng: “Cô ấy quá đáng thương...”
Bác sĩ Lã có chút không hiểu logic của Nam Lộ: “Cô ấy đáng thương ở chỗ nào?”
“Cô ấy mất con, còn phát điên, có lẽ chồng cô ấy phản bội, cô ấy không đáng thương sao?” Nam Lộ hỏi lại.
“Hai điều trước còn tốt, chỗ nào nói chồng cô ấy phản bội cô ấy?” Bác sĩ Lã mờ mịt hỏi.
Nam Lộ cắn môi: “Trực giác. Không chừng chồng cô ấy yêu đương vụng trộm với cái cô Nina đó thì sao? Bằng không thì làm sao có nhiều người hầu như vậy, chỉ có cô ấy trở thành u linh, cô ta tuyệt đối không giống những người khác.”
Bác sĩ Lã nhận thua, dùng khẩu hình trộm nói với Tề Nhạc Nhân: “Cô ấy không cứu được.”
Tuy rằng Nam Lộ nói hoàn toàn là phỏng đoán chủ quan, nhưng không thể nói không có lý, cũng có thể coi như một loại khả năng, Tề Nhạc Nhân nghĩ nghĩ: “Cái khác tạm không nói, chúng ta rời khỏi nơi này chắc chắn phải giải quyết vị phu nhân điên đó. Tạm tin cô ấy trước, bây giờ đến thư phòng tìm chìa khóa tầng hầm.”
Nam Lộ không nói gì, dù sao ở nơi nguy hiểm này, dục v0ng muốn về nhà vẫn áp đảo hết thảy.
Trong thế giới trước Bác sĩ Lã tìm thấy chìa khóa tầng 2 trong phòng đàn piano. Ba người họ trở lại tầng hai bắt đầu thử từng cái một, đem một đám phòng bị khóa ở tầng hai mở ra; cho đến lần thứ ba cuối cùng cũng tìm thấy thư phòng.
Bật đèn thư phòng, căn phòng tối lập tức sáng lên, thư phòng rộng mười mét vuông hai bên là kệ sách, bên cạnh tủ là bàn kiểu dáng tuy cũ nhưng rất đẹp; trên tường treo nhiều bức tranh, trong góc có một bồn hoa điêu khắc đầy cảm giác nghệ thuật. Ba người không rảnh để đánh giá cách bố trí chỗ này, ngay lập tức lục tung mọi thứ tìm kiếm chìa khóa.
“Có phong thư ở chỗ này!” Bác sĩ Lã tìm thấy một lá thư trong ngăn kéo bị niêm phong không được gửi ra ngoài, lập tức mở ra nhìn lên.
Bức thư gốc là tiếng Đức, nhưng hệ thống thực sự tri kỷ phiên dịch:
Gửi Phất Lai Xá bác sĩ của tôi:
(Trước tóm tắt) Tôi nghe nói rằng bạn vừa trở về từ vùng dịch, tôi mong mọi người đều khỏe mạnh... (tỉnh lược)...
Tình trạng của Sarah vẫn không cải thiện, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng hơn; cô ấy thường xuyên phán xét, đối với tất cả mọi thứ nghi thần nghi quỷ... (tỉnh lược)...
Nửa đêm thức dậy tôi phát hiện cô ấy đã trốn thoát, ở trong phòng trẻ em làm búp bê, cô ấy tin tưởng rằng con mình không chết. Thời điểm tôi ngăn cô ấy kịp thời, cô ấy điên cuồng chất vấn hỏi tôi có còn yêu cô ấy không. Việc mất con là một cú sốc lớn đối với cô ấy, tôi đã an ủi cô ấy nhiều lần nhưng cô ấy vẫn canh cánh trong lòng.
Tôi không cần cô ấy vì tôi sinh ra một người thừa kế hợp pháp; bạn biết đấy, tôi có ý đồ tránh cô ấy mang thai, nhưng cô ấy vẫn có thai, đó không phải là chuyện tốt đối với cô ấy. Tôi rất chán ghét sinh hoạt như vậy, xem thượng đế... (tỉnh lược)...
Mong ngài có thể thu xếp thời gian công việc để tới đây. Đang đợi ông John Sebastian Wolf.
***
“Phong thư này... hình như là nam chủ nhân lâu đài gửi cho bác sĩ. Nghe tên vị bác sĩ này chắc là người Đức.”
Đọc xong tin tức, bác sĩ Lã sờ sờ cằm: “Tôi cảm thấy lượng thông tin này rất lớn... “
Khu dịch... Phòng trẻ con...Búp bê... Hài tử... Bác sĩ...
Đầu óc Tề Nhạc Nhân xẹt qua rất nhiều từ ngữ, khiến cậu suy nghĩ rất nhiều, thoạt nhìn cái phong thư này hẳn là do nam chủ nhân mời bác sĩ đến xem bệnh cho phu nhân điên; vị bác sĩ này hẳn không phải lần đầu tiên tới, nghe giọng điệu của Wolf tiên sinh rất tôn kính vị bác sĩ này.
“Chờ một lát đi nhìn phòng trẻ con, chắc chắn phải có thứ gì đó ở đó.”
Tề Nhạc Nhân căn cứ dựa trên kinh nghiệm chơi game của bản thân, phán đoán ở đó có đạo cụ mấu chốt.
“Hừm… tôi nghĩ trong phòng trẻ sẽ tìm thấy một hộp sắt.” Bác sĩ Lã nói.
“Nói không chừng nó là đạo cụ mấu chốt để đối phó với phu nhân điên.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Không, không, không, cậu nghĩ phức tạp quá rồi, đi xuống thăm dò mới có thể đào sâu, đừng quên...” Bác sĩ Lã dùng ngón tay viết nhanh chữ D lên bàn.
Dù sao, đó là độ khó cấp D.
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Tiếp tục tìm chìa khóa.”
Ngồi trên sô pha nghe bác sĩ Lã đọc tin tức, Nam Lộ vẫn im lặng đột nhiên thấp giọng nói: “Tình yêu luôn như thế, lúc thì cuồng nhiệt đến điên cuồng, sau khi tình cảm mãnh liệt biến mất, lại lạnh lùng đến tuyệt vọng.”
Gì? Excuse me?
Bác sĩ Lã kinh ngạc nhìn Nam Lộ, ngồi trong bóng tối cô sâu kín thở dài: “Anh ta đã chán ghét vợ mình, cho dù cô ta đã từng xinh đẹp dịu dàng, bọn họ yêu nhau như thế; rồi sau khi cô ấy điên, anh ta lại nhanh chóng chán ghét. Chẳng trách cô ấy lại bất lực điên cuồng giận dữ hỏi anh ta còn yêu mình không... Tội nghiệp cô ấy, bị bỏ rơi nhưng vẫn si tâm vọng tưởng nghĩ chồng mình còn yêu mình.”
Ngồi ở trên sô pha Nam Lộ vu0t ve cuốn sổ đặt trên đầu gối, mở ra đưa cho bọn họ: “Các anh nhìn đi, tôi vừa tìm thấy nó trên giá sách.”
Tề Nhạc Nhân lòng tràn đầy nghi ngờ, cầm lấy cuốn sổ mà cô đưa cho, bên trong phần lớn là chỗ trống, chỉ có vài trang có chữ viết tay linh tinh.
——Hôm nay, trời đầy mây. Hôm nay là ngày giỗ của Adeline, Sarah và tôi thăm mộ cô ấy trở về gặp bác sĩ Phất Lai Xá của cô ấy. Đây là năm thứ ba Adeline rời xa thế giới này.
Nửa đêm tỉnh dậy tôi nghe thấy Sarah gọi tên Adeline; Sarah đáng thương, vợ của tôi Adeline sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cô ấy thậm chí còn khổ sở hơn cả tôi; rốt cuộc họ là chị em lớn lên cùng nhau.
Một tháng nữa tôi sẽ đến Trung Quốc với Sarah, hy vọng đất nước xa lạ này sẽ làm cô ấy quên đi nỗi đau, cũng để tôi quên đi mọi thứ.
——Hôm nay. Tôi đã đưa Sarah đến Trung Quốc, lâu đài cổ đã được sửa chữa tốt; mặc dù tôi thích ở khu Tô Giới hơn nhưng Sara nhất quyết muốn một tòa lâu đài độc lập.
Cô ấy đã quen sống trong lâu đài từ khi còn nhỏ, đi đâu cũng có người hầu hạ, cô ấy thích như vậy; cô ấy cũng thích tiêu tiền, dù sao đối với cô ấy cũng như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Tôi đã sai người xây một khu vườn bí mật trên tầng cao nhất lâu đài, lúc trước Sarah có nói, cô ấy thích vẽ tranh trong vườn, khi tôi đưa cô ấy đi xem hoa viên thì cô ấy cao hứng như một đứa trẻ vậy. Cô ấy đi dạo quanh khu vườn với Lôi Đức Mông, hào hứng nói cô ấy muốn trồng đầy hoa hồng ở đây. Tôi nghĩ tôi nên nhờ một hoa thợ đến chăm sóc khu vườn.
——Hôm nay, bầu trời đều có mây đen bao phủ. Sarah đang mang thai, cô ấy rất bất ngờ khi cô ấy báo cho tôi biết tin này, tôi rất ngạc nhiên; bác sĩ Phất Lai Xá của tôi cung cấp một biện pháp hiệu quả giúp cô ấy tránh thai, chẳng lẽ liều thuốc có vấn đề?
Tôi định tìm bác sĩ của tôi đến xem, nhưng lần trước anh ấy nhắc tới anh ấy phải về Đức một chuyến, sợ rằng mấy tháng nữa anh ấy mới trở lại. Nói thật là tôi không mong chờ hài tử đến, ngược lại, tôi thực sự lo lắng về căn bệnh di truyền của gia đình cô ấy; mặc dù hiện tại Sarah không có dấu hiệu phát bệnh, nhưng mẹ và bà ngoại của cô ấy sinh con xong đều bị điên....
Nhưng tôi không thể nói với cô ấy rằng tôi đang lo lắng, cô ấy đang rất chờ mong có một đứa con. Cầu mong thượng đế phù hộ...
……
……
……
——Hôm nay, dông tố. Cô ấy vẫn bị điên rồi.
Cuối cùng trên đầu cuốn nhật ký có một dòng chữ viết thật to, rất qua loa, tuy ngắn gọn nhưng lại có cảm giác rùng rợn, giống như một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu cuối cùng sẽ rơi xuống. Tất nhiên cuối cùng bi kịch đã xảy ra, vận mệnh không thể ngăn cản.
Bác sĩ Lã nghi hoặc đột nhiên hỏi: “Nam Lộ, cô xem hiểu?”
Tề Nhạc Nhân sợ hãi cả kinh, đúng vậy, mấy ngày nay mấy cái này đều viết bằng tiếng Đức, hai người họ hoàn toàn dựa vào hệ thống phiên dịch, còn Nam Lộ thì sao?
Nam Lộ khó hiểu nhìn hai người: “Làm ơn, chúng ta tốt xấu gì cũng đã học tiếng Đức bốn năm rồi, tuy rằng tôi không giỏi tiếng Đức bằng anh, nhưng tôi vẫn chưa tới mức không thể xem hiểu tin tức hằng ngày đi?”
Ok, giả thuyết phó bản này vẫn còn rất hoàn thiện, hóa ra bốn người họ là sinh viên hệ tiếng Đức.
“Nhật ký này, anh cảm thấy thế nào?” Nam Lộ nhẹ giọng hỏi.
“Có rất nhiều nội dung có thể khai quật, nhưng hiện tại chúng ta không cần quan tâm đến nó, phải thu phục vị phu nhân Sara này rời khỏi đây càng sớm càng tốt.” Bác sĩ Lã buông tay, tiếp tục tìm kiếm chìa khóa.
Tề Nhạc Nhân thu hồi cuốn nhật ký, mặc dù lúc rời đi phó bản vật phẩm đến từ phó bản đó sẽ biến mất, nhưng cậu vẫn lấy cuốn nhật ký, có thể lát nữa sẽ dùng đến; cậu cho rằng chuyện xưa của phu nhân điên không đơn giản như vậy, nhưng theo như bác sĩ Lã đã nói, bây giờ họ không cần phải đào sâu vào nội dung, để tránh đẩy độ khó nhiệm vụ lên cao.
Nam Lộ từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn bức tường sau ghế sô pha có một bức chân dung, trên tranh nam chủ nhân anh tuấn ôm sách chuyên tâm đọc, cô nỉ non nói: “Hắn từng yêu nàng, từng yêu. Nhưng tình yêu giống như hạt cát trên bãi biển, một cơn sóng thủy triều làm sụp đổ một cách chậm rãi; sau sự tàn phá của thời gian, tình yêu còn lạnh hơn cái chết.”
***
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT