Lượng người đứng cùng phía với họ càng ngày càng ít, nhìn số chữ ký càng lúc càng dày đặc, lũ cướp hoan hỉ vô cùng, ánh mắt quan sát đám hành khách của của chúng càng lúc càng tham lam.

Nơi này có chừng sáu, bảy mươi hành khách, mỗi người ký một lần, chúng sẽ được số ngày sống đủ cho cả năm. Đối với bất cứ người chơi nào, đây đã là một con số lớn, huống chi là với hai kẻ sắp chết này.

Tô Hòa đứng lên, nở một nụ cười an ủi với ba người còn lại rồi bước lên phía trước, đứng trước tờ khế ước, tay cầm bút: “Tôi thanh toán giùm ba người bạn kia, có cần ghi thêm điều khoản lên khế ước không?”

Tên cướp trừng hắn một cái, vẫn luyến tiếc số ngày sống sắp hớt được nên hùng hằng bảo: “Đứng qua một bên, để tao nghĩ đã.”

Nhóm người Tề Nhạc Nhân căng thẳng nhìn theo bóng Tô Hòa, thấy hắn nháy mắt một cái mới bình tĩnh quay về chỗ ngồi.

“Như thế có ổn không?” Bác sĩ Lã dò chừng nhìn lũ cướp rồi nhỏ giọng hỏi Tô Hòa, “Chắc là chúng không giết mình đâu nhỉ?”

“Không sao. Người đến rồi.” Bờ môi Tô Hòa vẽ ra một nụ cười châm chọc.

Tề Nhạc Nhân thấy khát, bèn cầm ly định uống miếng nước. Khóe mắt cậu liếc thấy bên ngoài tấm kính vòm – đang treo ngược một người!

Cái cảnh đó hãi hùng đến độ Tề Nhạc Nhân suýt bật dậy. Tuy tốc độ của thứ này không bằng máy bay, nhưng ở độ cao này, sao có thể có người ở ngoài chứ?

Bóng người đó dường như chỉ thăm dò chuyện xảy ra trong khoáng một chút, rồi liền mau chóng biến mất.

Cậu ngây ngốc ngồi yên trên ghế, chẳng hiểu sao lại cứ nhìn đăm đăm về phiến kính, cứ như là làm vậy sẽ khiến người kia xuất hiện một lần nữa.

“Đến rồi.” Tô Hòa khoanh tay ngồi tựa trên ghế, đôi mắt hắn nheo lại như đang đợi màn trình diễn thú vị nào đó.

Ba người cùng nhìn về phía hai tên cướp, giữa khoang thuyền kín bưng, một thiếu niên trong bộ đồng phục lặng lẽ xuyên tường, bước vào phía trong!

Cả khoang im phăng phắc. Lũ cướp không hề ngờ rằng sẽ có người đột nhiên xuất hiện từ phía sau, chỉ mải mê giục giã đám hành khách mau ký tên.

Lúc này, ai nấy đều đoàn kết – điều này có chút vượt quá sức tưởng tượng của Tề Nhạc Nhân – giữ im lặng, thậm chí còn không có người lộ vẻ sửng sốt. Họ cố lờ đi, chỉ chăm chú làm việc của mình, trong lòng mong mỏi giây phút những kẻ thủ ác này sa lưới.

Cậu thiếu niên cầm một cây gậy sắt trong tay, rồi cứ thế mà phang cho tên ôm bom một cái làm gã chết ngất. Tên đồng lõa phát hiện điều bất thường, kinh ngạc quay đầu lại thì dính một gậy khác, rầm một tiếng, gã cũng lịm đi.

Từ lúc đi xuyên tường cho đến khi hạ gục lũ cướp, cả thảy chưa quá ba giây, không có gì là kịch liệt, không có những chiêu thức thừa thãi, thậm chí là còn nhàm chán, nhưng cảnh này lại khớp với những gì Tề Nhạc Nhân mong chờ. Nhanh gọn, dứt khoát, hiệu quả. Cậu không muốn coi nhân viên cứu hộ và lũ cướp này đại chiến ba trăm hiệp, mém chút gây ra vụ nổ rồi đến giờ khắc cuối cùng mới bắt giữ thành công. Mấy thứ giật gân ấy khiến người ta đau tim mất thôi.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục đạp nghiến cánh tay của kẻ cướp, rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua kíp nổ dưới sàn.

“Để tôi tháo cho.” Trần Bách Thất bước ra từ đám người, cô đã gỡ dây trói từ lúc nào, “Vụ này là vì tính mạng của tôi, đương nhiên sẽ không thu tiền.”

Cậu thiếu niên lạnh lùng nhìn cô một cái rồi rút chân về.

Trần Bách Thất nghịch nghịch vài cái liền gỡ được kíp nổ, còn tiện tay tháo luôn bom rồi ném cho cậu thiếu niên: “Chẳng biết chất lượng của đống này thế nào, tốt nhất là cứ ném ra ngoài đi, lỡ nổ một cái thì…ha hả…”

“Đây là vật chứng.” Cậu ta trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, rồi không biết là cái công tắc nào được bật, đột nhiên liền nói chuyện, “Lũ rác rưởi, chẳng có tấm thẻ nào, chắc cầm cố hết rồi nên mới đi cướp. Ai kể lại mọi chuyện cho tôi nghe nào?”

“Để tôi đi.” Cô bé đi cùng Trần Bách Thất đứng dậy, thuật lại từ đầu chí cuối. Cậu thiếu niên cầm sổ ghi chép lại tất cả, vừa ghi vừa hỏi: “Có chừng nào đã ký tên?”

“Đứng bên này là ký hết rồi.” Trần Bách Thất chỉ đám khách trong góc.

Cậu thiêu niên giật tờ khế ước xuống, nhìn một lượt: “Đây là…khế ước Ác Ma?”

“Đúng vậy, ngài Al.” cô bé bên cạnh Trần Bách Thất nhỏ giọng nói: “Chúng bảo là chỉ cần ký tên là có tác dụng ngay. Tôi đúng là nhận được thông báo rằng mình đã bị trừ đi mười ngày sống.”

Al lạnh lùng liếc bọn cướp một cái: “Sở Thẩm phán sẽ buộc chúng nôn ra hết.”

Vài phút sau, hai tên cướp bị trói đanh lại, quẳng vào một góc nào đó. Tờ khế ước cũng bị cậu thiếu niên tên Al thu giữ. Cậu khoanh tay, ngồi ườn lên ghế rồi trò chuyện cùng Trần Bách Thất.

Bởi vì ở ngay gần, hơn nữa hai người kia cũng không kiêng dè, nên Tề Nhạc Nhân và bạn mình đều nghe thấy họ nói gì.

“Tôi nhớ là vũ khí mà cậu hay dùng đây phải thứ này.” Trần Bách Thất nhìn liếc qua cây gậy sắt được đặt trên bàn, nói.

“Tiện tay bẻ lúc ở ngoài kia, đối phó với hay tên rác rưởi này, thế đủ rồi.” Al gắng mà đáp lại, rồi bỗng nhiên liền nhìn về phía Tề Nhạc Nhân.

Tề Nhạc Nhân có chút bồn chồn.

Cậu thiếu niên có vẻ như rất tài giỏi này, chính là người treo ngược mà cậu từng thấy.

“Anh là ai?”

Người được hỏi đương nhiên không phải Tề Nhạc Nhân, mà là Tô Hòa.

Trần Bách Thất cười tủm tỉm đáp lời: “Một người bạn đến từ vùng đất Bình Minh, và ba người mới vượt qua tân thủ thôn.”

Ánh mắt Al lộ rõ vẻ nghiền ngẫm, cậu như muốn lột sạch những vẻ ngoài của Tô Hòa để nhìn xoáy vào bản chất của hắn.

“Ngài Al là Người thi hành của Sở thẩm phán sao? Vẫn nghe nói đến uy danh của Sở, đến hôm nay được chứng kiến mới thấy quả là không tầm thường.” Tô Hòa mỉm cười nói, nhưng không để lộ tên mình là gì.

Dường như Al cũng chẳng hứng thú với việc biết tên họ. Sau khi rõ lai lịch của Tô Hòa liền không để tâm đến anh chàng xa lạ này nữa. Cậu giống như loài dã thú trong chốn rừng rậm khi gặp được đồng loại, thấy kẻ này không có ý nguy hiểm liền bỏ mặc, chẳng phí sức để đối phó nhau làm gì.

“Dạo gần đây, tín đồ của Ác Ma tăng lên nhiều thật.” Trần Bách Thất vờ như vô tình nói thế.

“Lũ yếu đuối sẽ chọn sự phản bội, kẻ nào phản bội đương nhiên sẽ phải nhận sự phán xét. Chúng gánh thứ tội lỗi không thể tha thứ, mong tử vong sẽ chấm dứt mọi chuyện.” Al tranh thủ chợp mắt, giọng nói cũng mờ ảo như đang mê mang.

Cô bé cạnh Trần Bách Thất cứ lén nhìn trộm Tô Hòa, muốn nói chuyện với hắn nhưng lại bị Trần Bách Thất trừng mắt ngăn lại.

Không ai nói một lời nào. Ngay cả đám hành khách cũng gắng đè thấp giọng xuống để Al thỏa thuê nghỉ ngơi. Thoạt nhìn như cậu ta đã ngủ, nhưng Tề Nhạc Nhân cảm thấy, chỉ cần có điều gì bất thường xảy ra, thiếu niên này chắc chắn sẽ vọt vào trạng thái chiến đấu.

Chắc cậu ta cũng là người chơi? Khéo còn là người chơi thâm niên.

Ra một người dạn dày kinh nghiệm lại đáng sợ như thế, xuất hiện trên con tàu bay giữa không trung mà như giỡn, lại có được khả năng xuyên tường và chiêu đánh một đập ăn liền – nghe giọng Trần Bách Thất thì có vẻ như đây còn không phải là loại vũ khí quen thuộc của cậu ấy, nhưng dù vậy thì cậu ta cũng đã vượt xa những gì Tề Nhạc Nhân có thể tưởng tượng.

Sau này, liệu cậu có thể lợi hại như thế không? Tề Nhạc Nhân bất giác sờ sờ những khe thẻ trên đai lưng, lòng nặng trịch.

Lại nhớ tới vẻ điên cuồng, được ăn cả ngã về không của hai tên cướp, cậu chợt thấy đồng cảm và thương xót, nếu không thể mạnh lên, sớm muộn gì mình cũng chết ở đây.

Để có thể sống sót ở chốn này, cậu còn cả một chặng đường dài phải đi.

***

Con tàu bay hạ cánh an toàn, các hành khách lần lượt rời khỏi, một vài người mặc bộ đồng phục giống của Al xuất hiện, lôi hai tên cướp còn đương ngất lịm đi.

Trần Bách Thất nở nụ cười thân thiện với bốn người rồi dắt cô bé – có vẻ như là em gái – về hướng khác.

“Đến rồi, đây chính là đảo Mặt Trời Lặn, khu tập trung người chơi ở vùng đất Hoàng Hôn. Lâu lắm rồi chưa về lại nơi này, đúng là hoài niệm.” Tô Hòa ngắm nhìn hòn đảo đang ngủ say dưới ánh chiều tà, nhẹ giọng nói.

Tề Nhạc Nhân đứng ở cửa khoang, đưa mắt nhìn quanh, nơi này giống như chốn bồng lai lạc lõng giữa biển khơi mù mịt, dưới ráng chiều xán lạn, nó tỏa ra bầu không khí khiến người ta vừa khao khát vừa sợ hãi. Lúc nói chuyện với NPC khi chơi game, cậu từng nghe họ nhắc tới hòn đảo này, nhưng lại chưa từng đặt chân tới. Giờ ngẫm lại không khỏi tiếc nuối. Giá như khi đó cậu chơi chăm chú hơn…

Bác sĩ Lã ló đầu ra từ phía sau Tề Nhạc Nhân: “Tránh tránh tránh nào, ai cao thì đứng xê ra, đừng có chắn đường!”

“Phải đấy, hai anh cao kều tự giác chút đi!” Tiết Doanh Doanh nói.

Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa bị đẩy sang một bên, hai người bèn tiện thể hòa cùng nhóm hành khách lác đác, đi thang cuốn xuống thuyền.

“Đây là phong cách Steampuck sao? Lạ thật đó, nhìn cái tàu bay kia chẳng khác gì một con thuyền, ấy vậy mà có thể nổi giữa không trung. Khó tin thật.” Tề Nhạc Nhân quay đầu lại nhìn chiếu tàu mình vừa rời khỏi.

“Ở nơi này, lắm chuyện khó tin lắm.” Tô Hòa cười nói.

Bốn người đi qua một ngã tư chật hẹp rồi cứ thế thẳng tới chỗ cầu sắt. Xung quanh đều là những kiến trúc mang đậm phong cách của máy móc và gỉ sét, dạo bước ở đây mà như đi giữa một nhà máy khổng lồ của thời kỳ cách mạng công nghiệp, với những đường ống hơi nước to lớn, cùng từng mảng sương mù được nhả vào không trung.

“Cửa hàng này nổi tiếng lắm, từ hồi tôi ở vùng đất Hoàng Hôn đã có rồi. Nãy tôi còn lo lỡ như ông chủ không còn ở thì phải làm sao.” Tô Hòa nói.

“Chủ ở đây cũng là người chơi à?” Bác sĩ Lã bắt được nội dung trọng yếu.

Tô Hòa gật đầu: “Có một vài người không chỉ dựa mỗi vào cách làm nhiệm vụ để kiếm số ngày sống, ví dụ như Trần Bách Thất hay Al, họ đều có một con đường khác để tích “tiền”. Thế nhưng, nhiệm vụ bắt buộc – mà tháng nào cũng phải làm một lần – thì không thể trốn được.”

Ba người còn lại cứ thế gật gù dù chẳng biết có hiểu hết được không, rồi họ cùng Tô Hòa bước vào nhà hàng nhìn có vẻ như chẳng có gì đặc biệt này.

Nói thực, điều kiện của chỗ này không được ổn lắm. Tề Nhạc Nhân cảm thấy nó chắc chắn không qua nổi kiểm dịch vệ sinh. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo cũng chẳng thể lấp liếm được những vết bẩn loang lổ trên sàn và tường, không khí thoang thoảng mùi dầu máy – suốt dọc đường tới đây cậu đều phải ngửi mùi này, Tề Nhạc Nhân cảm thấy như mũi mình sắp bị tra tấn đến chết rồi – xen lẫn với hương vị đồ ăn và tạo ra một cái mùi thực khó tả.

Bốn người vào một căn phòng yên lặng để nói chuyện. Tiết Doanh Doanh phải chuẩn bị tâm lý mãi mới dám ngồi xuống cái sa lông nhìn không được sạch sẽ lắm kia. Bác sĩ Lã thì càng đau đớn hơn, anh phải cố dằn cái bệnh nghề nghiệp xuống rồi mới tạm ổn định. Tề Nhạc Nhân thì ngược hẳn, cậu thản nhiên ngồi xuống, cầm tờ menu đầy mỡ lên đọc.

“Đồ Tây hết à?” Tề Nhạc Nhân chẳng hứng thú với đò Tây lắm, nhìn menu thì chẳng biết món nào với món nào.

“Có tiệm đồ Trung đấy, lần sau đi đi.” Tô Hòa nói.

Trong lúc đợi món, ba vị người mới bắt đầu hỏi hết những gì mình thắc mắc. Vấn đề được quan tâm nhất là: phải làm gì để quay về thế giới hiện thực.

Dưới ánh nhìn mong đợi của họ, Tô Hòa đành thở dài: “Mọi người hỏi một câu mà tôi không thể trả lời được. Phải nói là, mọi người sống ở đây đều không thể trả lời.”

“Nếu chết ở nơi này thì có về được không?” Tiết Doanh Doanh lòng đầy hi vọng.

“Nếu cô đủ dũng cảm thì thử đi, nhưng dù thất bại hay thành công thì cũng chẳng ai biết.” Tô Hòa thản nhiên nói.

“Chắc là không đâu.” Bác sĩ Lã bình tĩnh xen lời, “Nếu có, thì hai tên cướp kia đã không mạo hiểm như vậy để giành được số ngày sống.”

Tô Hòa gật nhẹ: “Những người chơi thường rỉ tai nhau rằng chết là hết, không thể trở về, sẽ biến mất vĩnh viễn ở thế giới thực, và cả thế giới Ác Mộng. Nếu muốn thực sự trở về thế giới của mình thì phải qua được nhiệm vụ chính, chấm dứt trò chơi này.”

Chấm dứt? Thế nào mới là chấm dứt? Chỉ trong một thoáng, biết bao suy nghĩ trào lên trong tâm trí Tề Nhạc Nhân….Cậu từng chơi “Trò chơi ác mộng”, đúng là có nhiệm vụ chính, nhưng vì chết nhanh quá nên cậu chưa kịp làm rõ các gợi ý.

“Nói đến nhiệm vụ chính, chúng ta trước hết phải biết về lịch sử của thế giới Ác Mộng.” Tô Hòa kiên nhẫn giảng giải cho họ.

“Ước chừng từ hai mươi hai năm trước, thế giới Ác Mộng bắt đầu. Dựa theo manh mối mà những người chơi thu thập được, thì lứa người chơi đầu tiên đến đây vào khoảng thời gian đó. Tiếc rằng toàn bộ họ đã biến mất, có lẽ là chết rồi. Đối với thế giới này, sự kiện chấn động khiến mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, cũng xảy ra vào khi ấy.” Tô Hòa nhẹ giọng nói, ráng đỏ chiếu qua khung cửa sổ mờ ảo, khiến căn phòng tối tăm rực rỡ hẳn lên, cũng khiến một bên mặt tuấn mỹ của hắn tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ.

“Hai mươi hai năm trước, cánh cổng nối liền ma giới và nhân gian được những tín đồ của ma tộc dùng phép hiến tế để mở ra. Ma Vương cầm đầu nhóm ác ma, xâm chiếm nhân gian, nhân ngày nhật thực bèn tấn công vào thành Thánh của Giáo hội – nơi có phong ấn kiềm giữ ma giới. Từ đó trở đi, loài người rơi vào hỗn loạn, ác ma tàn sát và nô dịch loài người. Sau khi đạt được tín ngưỡng và những cuộc hiến tế không ngừng, chúng thỏa thuê trở về ma giới, bỏ lại cảnh hoang vắng, điêu tàn và tín ngưỡng bị phá nát ở nhân gian.”

“Từ đó về sau, loài người mê mang trước tương lai của mình. Đa phần cam chịu, tin rằng đây là lời xét xử Tận Thế, là sự trừng phạt mà các vị thần dành cho giống người sa đọa. Họ theo chân Giáo hội tới vùng đất Vô Hạn, xây dựng một quê hương mới. Một nhóm người khác lại muốn đấu tranh đến cùng, chính họ đã dốc sức để tạo ra nơi có thể bảo tồn văn minh nhân loại – vùng đất Bình Minh và vùng đất Hoàng Hôn. Hai nơi này nằm ở hai đầu thế giới, cách nhau vạn dặm, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà vùng đất Hoàng Hôn vĩnh viễn đắm mình dưới bóng chiều tà, còn vùng đất Bình Minh thì mãi mãi chứng kiến khung cảnh sớm mai. Những người dân ngụ tại đó, bắt đầu lại cuộc sống. Một số người có tầm hiểu biết cho rằng, sớm muộn gì Ác Ma cũng ngóc đầu trở lại. Thực bất hạnh là, họ đoán đúng. Ba năm trước, Ma tộc trở về thế giới loài người.”

“Lại đến nữa sao?” Tiết Doanh Doanh thì thào, gương mặt lộ rõ vẻ bi thảm.

Tô Hòa mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng kẻ dẫn dắt Ma tộc lần này không phải lão Ma Vương của hơn hai mươi năm trước, mà là ba vị Ma Vương mới, tượng trưng cho Quyền Lực, Giết Chóc và Bịp Bợm. Dưới sự dẫn dắt của chúng, ma tộc một lần nữa giáng xuống, khơi mào chiến tranh, hấp thu tín ngưỡng. Bởi vì sự đặc thù của mình mà vùng đất Bình Minh và vùng đất Hoàng Hôn rất khó bị tấn công, nên có thể tạm coi là hòa bình. Nhưng rời khỏi nơi này, những con người sống ở ngoài kia đều đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, có thần phục ma tộc, có vẫn sống vật vờ, được chăng hay chớ.”

Tề Nhạc Nhân càng nghe càng sửng sốt, cái này chẳng phải chính là bối cảnh của “Trò chơi ác mộng” sao!

“Bối cảnh này có liên hệ với người chơi đúng không.” Bác sĩ Lã trầm tư một lát, hỏi, “Chẳng nhẽ nhiệm vụ chính yêu cầu chúng ta phải giúp loài người đánh thắng ma tộc?”

“Chuyện này e rằng khó.” Tô Hòa thản nhiên nói, “Trận xâm chiếm lần này chưa kết thúc. Tuy rằng phần lớn ác ma đã trở về ma giới, nhưng cánh cửa chưa được đóng lại, chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ố ác ma thấp hèn lởn vởn ngoài kia không phải là ít. Với những người chơi, đối phó với chúng đã khó rồi, huống chi là Ma Vương.”

Ba bọn họ không khỏi uể oải. Nhưng mà, đối với người mới, có thể sống sót ở nơi này đã là chuyện khó khăn, những thứ về lâu về dài như thế, tạm thời họ chưa lo được.

Đồ ăn được bưng lên, Tô Hòa nhìn thoáng qua đĩa sườn cừu trước mắt mình, hỏi: “Thì ra đầu bếp kia bị đổi rồi sao?”

Nhân viên phục vụ thoáng khựng lại, rồi đáp: “Ngài hỏi vị đầu bếp nào? Tôi tới đây chưa lâu, nhưng nghe nói trong vòng ba năm trở lại đây, đã đổi tám vị rồi.”

Tô Hòa ngây ngốc nhìn cậu ta một lát, đôi mắt đen láy lộ vẻ mê mang hiếm hoi, hắn lễ phép nói cảm ơn rồi cầm dao nĩa lên, nói lại với bạn mình bằng giọng tiếc nuối: “Xem chừng không thể mời mọi người món sườn cừu khiến tôi nhớ mãi kia, tiếc thực đấy, tôi thích món đó lắm…”

Câu nói của Tô Hòa nhòa theo tiếng nổ máy của đầu tàu phía ngoài.

Cuộc sống của nhóm người Tề Nhạc Nhân tại thế giới Ác Mộng, chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play