Hoan nghênh đến với trò chơi ác mộng phần IIVăn ánKhi Tề Nhạc Nhân thông quan cái kết BE của game “Trò chơi ác mộng” thì máy tính bất ngờ bị đen màn hình.

Trên đường ngồi xe buýt đi sửa máy tính thì bất thình lình xảy ra va chạm với xe tải, các hành khách bị thương được đưa đến bệnh viện.

Thời điểm tỉnh lại, Tề Nhạc Nhân phát hiện chính mình nằm giữa đại sảnh truyền dịch trống rỗng, bệnh viện lớn như vậy lại không có một ai..........Bảy ngày trôi qua, Tề Nhạc Nhân mở mắt.*****Bình minh và hoàng hôn, ngày và đêm thay đổi, bảy ngày chớp mắt trôi qua.Xung quanh thánh mộ được bao phủ bởi một lớp kết giới dịu nhẹ nghênh đón ánh mặt trời mãnh liệt thiêu đốt, sau cơn mưa nặng hạt vào buổi chiều, vô số quái vật bồi hồi ở bên ngoài kết giới, toát ra tò mò tràn đầy ác ý đối với hơi thở tươi sống thuộc về nhân loại ở bên trong, nhưng vì không thể phá hỏng kết giới nên cuối cùng uể oải rời đi.Gió nhẹ phất qua cuốn lên những cánh hoa lam bạch sắc rơi lả tả xuống đất, kể cả hốc cây nơi trở thành mộ địa kia.

Trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, tầng tầng cánh hoa bao phủ lấy người ngủ trong thụ mộ, để hoa rơi mai táng cùng cậu trong tòa thành trì này.[Đếm ngược sống lại: 0 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây][Sống lại trứng màu có hiệu lực, trả lại tất cả kỹ năng và đạo cụ][Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, hoàn thành nhiệm vụ 117%, đạt được manh mối nhiệm vụ đặc biệt, trong 30 ngày hãy đến Ngầm Kiến thành - chỗ sâu trong luyện ngục kích phát nhiệm vụ, quá hạn coi như bỏ nhiệm vụ][Khen thưởng 90 ngày sinh tồn, trong quá trình có nhân tố bất ngờ quấy nhiễu tiến độ nhiệm vụ, khen thưởng thêm 10 ngày sinh tồn][Người chơi Tề Nhạc Nhân đạt được thành tựu “Nói dối Ma vương Lừa gạt” khen thưởng thẻ kỹ năng “âm thầm quan sát” ]Tần Nhạc Nhân mở mắt.Cứng đờ, đau nhức, nặng nề...!Vô số trạng thái xấu đè nặng lên người khiến cậu gần như cho rằng chính mình bị tê liệt.

Những chiếc lá rụng và cánh hoa rơi phủ lên một tầng bóng ma nặng nề trước mắt cậu, chỉ có ánh sáng vụn vặt xuyên qua cánh hoa lọt vào mắt cậu.Trái tim khôi phục nhịp đập, mạch máu lưu thông, lá phổi lần nữa phập phồng, Tề Nhạc Nhân thở dốc từng ngụm.

Thân thể tạm dừng trong bảy ngày tử vong như thể vừa được nâng ra từ băng quan, tất cả khí quan trong cơ thể dường như quên mất cách hoạt động, chỉ có thể vận hành lại một cách khó khăn, biến cậu từ một người chết trở thành một người sống.Cậu mất thời gian rất dài mới nhớ lại tất cả, bao gồm cả tên của mình, mọi việc tiếp theo thuận lợi hơn nhiều, Tề Nhạc Nhân nhanh chóng nhớ ra mình đang ở đâu, trải qua chuyện gì —— Cậu bị Ma vương Lừa gạt giết chết, hung thủ lấy đi ác ma kết tinh của Lão Ma Vương rồi rời đi.Ninh Chu!Tề Nhạc Nhân đột nhiên ngồi dậy khỏi thụ mộ, đầu váng mắt hoa vì máu không cung cấp đủ, xương sống còn phát ra tiếng kêu “răng rắc” dọa người, khiến cậu cho là sắp gãy, may mà nó vẫn kiên cường chống được.

Bởi vì đại não thiếu oxy, Tề Nhạc Nhân lại nằm xuống, ngây ngốc nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu.Hoàn thành nhiệm vụ Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, nói cách khác lĩnh vực của Maria đã được mở, không hề nghi ngờ người hoàn thành không phải Tề Nhạc Nhân ‘nằm thắng’ mà là Ninh Chu.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, sợ là Ninh Chu đã rời khỏi Thánh thành, bởi vì Ninh Chu lưu giữ ‘thi thể’ cậu ở đây cho nên cậu mới xuất hiện ở hoa viên thánh mộ này.Cảm tạ trời đất, may mà Ninh Chu không hỏa táng cậu, cảm tạ tập tục giáo đình.

Nhân sĩ giáo đình chính thống thường đặt thi thể vào giữa quan tài mở, dùng vải vóc hoặc mấy thứ khác phủ lên, chờ cho đến khi thi thể chỉ còn xương trắng mới hợp quan chôn cất.

Bởi vì nếu trực tiếp chôn thi thể vào lòng đất, tín ngưỡng lực không thể tiêu tán, thi thể bình thường để mấy năm cũng chưa thối rữa, cho nên yêu cầu đặt nơi lộ thiên chờ tín ngưỡng lực tự nhiên tiêu tán.

Quá trình này cũng được xem là quá trình linh hồn lên thiên đường.Cơ thể khôi phục một chút sức lực, tư duy trì trệ ban đầu của Tề Nhạc Nhân cũng khôi phục trạng thái bình thường, cậu ngồi dậy uống một ngụm nước, nhớ lại sự tình mình ‘sau khi chết’.Tử vong giống như buồn ngủ chìm vào giấc ngủ say, cậu không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, nhưng lại bắt đầu nằm mơ.Một giấc mơ như ẩn như hiện, khiến cậu buồn bã mất mát.Cậu mơ thấy Maria - mẹ của Ninh Chu.Nàng ngồi trên bàn đu dây ở hoa viên thánh mộ, chính là cái cây đại thụ này năm đó bị sét đánh, năm đó bộ dáng nó vẫn xanh um tươi tốt.

Khi đó Maria còn chưa phải là vị thánh nữ tu sĩ thanh danh hiển hách như bây giờ, nàng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, chơi đu dây sau giờ ngọ ấm áp, tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp của tuổi trẻ.Tề Nhạc Nhân đi về phía nàng, Maria nhìn thấy cậu, gật đầu mỉm cười với cậu, đôi mắt kia xanh thẳm phảng phất như màu xanh bầu trời.Bầu trời...!Ý thức Tề Nhạc Nhân chấn động bởi màu lam này thật sâu, cậu đột nhiên bay lên phảng phất linh hồn rời khỏi thân thể, bay lên càng cao, hoa viên thánh mộ dưới chân bắt đầu trở nên nhỏ bé, kể cả Giáo đình cũ cũng trở nên xa xôi.

Cậu nhìn thấy cả tòa Thánh thành, nơi con sông cách dãy núi xa xa kia...!Vô số ác ma du đãng, nhân loại chịu đựng cực khổ xưa nay chưa từng có, giãy giụa cầu sinh; sự tàn khốc của thế giới này vượt quá tưởng tượng của cậu.Phảng phất như cậu trở thành thần minh quan sát thế giới này, dùng ánh mắt từ mẫu, bi thương và bất lực nhìn chăm chú mảnh đại địa tràn đầy vết thương trước mặt.

Loại đau đớn này quất sâu vào linh hồn cậu, bi thương lớn lao tra tấn, ép buộc muốn cậu làm gì đó cho thế giới này, nhưng lại phát hiện bản thân mình nhỏ bé giống như một con kiến.“Nhìn xem, khi ngươi đứng ở độ cao này, ngươi sẽ phát hiện bản thân nhỏ bé vô lực hơn ngươi tưởng tượng.”Giọng nữ dịu dàng từ phía sau truyền đến, Tề Nhạc Nhân ‘thấy’ Maria phía sau, cũng hiểu tại sao trong mắt nàng ánh lên sự thương xót và thương cảm vĩnh viễn không vứt đi được.“Nhưng cho dù nhân loại yếu ớt vẫn muốn cố chấp đấu tranh cho thế giới này, nắm giữ vận mệnh của mình và cũng nắm giữ vận mệnh thế giới này, chúng ta chưa từng từ bỏ khiến ác ma quay trở về địa ngục, để nhân loại trở thành chúa tể thống trị thế giới này, để người xứ khác như ngươi quay trở lại thế giới của mình — người trước ngã xuống người sau tiến lên, những kẻ tuẫn đạo cứ thế nỗ lực, một ngày nào đó, mộng tưởng này sẽ trở thành hiện thực.”“Maria nữ sĩ, tại sao chúng tôi lại từ thế giới của mình đến đây?” Tề Nhạc Nhân hỏi.Maria nhẹ nhàng lắc đầu: “Đây là việc ý chí thế giới mới có thể quyết định.

Chúng ta phỏng đoán, nó muốn các ngươi duy trì cân bằng thế giới này, đáng tiếc trên người các ngươi có quá nhiều biến số, ngược lại làm tăng lên nhóm người xứ khác sa đọa… Nó vẫn không từ bỏ...!Ngươi phải cẩn thận, ngươi là đối tượng bị nó theo dõi.”Cái loại cảm thấy bị nhìn trộm như lưng bị kim chích, Tề Nhạc Nhân còn muốn đuổi theo hỏi thêm, nhưng cậu đã bắt đầu rơi xuống.Từ không trung nhanh chóng rơi xuống mặt đất!Cảm giác không trọng lực thoáng qua giống như mỗi đêm bị bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cậu tỉnh lại trong hồi ức tử vong, hoảng sợ mồ hôi đổ đầm đìa.Bên tai còn vọng lại giọng nói dịu dàng và tiếc nuối của Maria: “Ta không thể nói với ngươi nhiều hơn, hãy đến Thánh Điện, ta có một số đồ muốn giao cho ngươi.”Cảnh trong mơ của Maria kết thúc, Tề Nhạc Nhân trở về từ cõi chết nhớ tới giấc mộng kỳ quái này, hiểu rằng đây không phải là một giấc mơ bình thường, mà là sức mạnh còn sót lại của Maria ảnh hưởng đến cậu, xem ra cậu cần phải đến Thánh Điện địa chỉ cũ của Giáo đình.Thân thể dần dần khôi phục lại sức lực, Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn bộ chế phục giáo đình đắp trên người mình, trên đó còn đóa hồng trắng đã sớm khô héo, những sự tình về Ninh Chu không dám nhớ lại hiện lên trong đầu cậu.Nhất kiến chung tình ngay lần đầu gặp gỡ, nảy sinh tình cảm trong hiểm nguy, cùng sống cùng chết khi tai họa xảy đến...!Lần nữa gặp lại tất cả hồi ức tốt đẹp bị chôn giấu trong nỗi khiếp sợ thật sâu, ai ngờ cậu tử vong lại là chìa khóa đánh thức hết thảy, trời xui đất khiến nói ra lời thông báo không nên nói, còn là cọng rơm làm sụp đổ tất cả.Cậu không nên nói ra, cho dù con số 7 kia không lời nào có thể diễn tả đúng tâm ý cậu, cậu vẫn không nên nói ra.Nếu quay ngược thời gian được lựa chọn một lần nữa, Tề Nhạc Nhân nhất định sẽ không viết xuống con số 7 kia, cậu thà lặng lẽ nuốt xuống phần tình yêu này, thà rằng để Ninh Chu cho rằng cậu thật sự đã chết, còn hơn buộc hắn đi vào con đường địa ngục.Cậu không thể nói cho hắn một tình yêu sâu đậm, có lẽ người mà cậu yêu sâu đậm ấy, cũng yêu cậu.Bởi vì đây là tình yêu tội lỗi không được phép.Cậu không sợ yêu Ninh Chu, nhưng cậu sợ phần tình yêu này sẽ mang đến đau khổ cho Ninh Chu.

Thậm chí sâu trong nội tâm cậu còn sợ hãi cõi lòng tràn đầy hy vọng và khát khao của mình —— làm sao có thể? Sao cậu có thể chờ mong một vị thánh đồ thừa nhận tội của mình, chỉ vì đáp lại tình yêu của cậu?Hy vọng tình yêu của cậu và người cậu yêu thừa nhận phần tình yêu này, một tình yêu rất bình thường, nhưng lại quá ích kỷ ở trong thế giới này, thậm chí là tội ác.Ninh Chu bây giờ thế nào rồi? Hắn đang ở đâu? Hắn sẽ trở lại giáo đình sao? Hắn còn có thể quay lại không?Khi tình yêu phá vỡ những điều cấm kỵ, một tín đồ thành kính nên đối mặt với việc từ bỏ tín ngưỡng của mình như thế nào? Hắn nhất định phải từ bỏ một trong số đó.Tề Nhạc Nhân run rẩy vươn tay, nhặt lên bó hồng trắng đặt lên người mình.Hoa hồng sớm đã khô héo, cánh hoa khô vàng yếu ớt điêu tàn rơi rụng khỏi thân cây, vừa đúng bảy đóa.Đúng rồi, Ninh Chu cũng yêu cậu.Tề Nhạc Nhân chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm, hốc mắt lại ươn ướt ——Ngón áp út trên tay trái cậu đeo một chiếc nhẫn được bện từ cỏ, thô ráp đơn giản, giống như người mới học tùy tiện làm chơi, nếu rơi xuống đất cũng không ai thèm liếc mắt một cái.Nhưng cố tình nó được đeo vào ngón áp út của Tề Nhạc Nhân, vị trí tượng trưng cho tình yêu, sự cam kết và vĩnh cửu.Cho nên nó chú định không phải là một món đồ chơi tùy tiện bện bằng tay, mà là một tín đồ thành kính tự khảo vấn bản thân, sau khi tín ngưỡng đảo điên, đưa ra câu trả lời dũng cảm và trung thành nhất.Một cặp tình nhân không nên yêu nhau, giữa ranh giới sự sống và cái chết, từng người phát ra câu nói từ linh hồn mình.Ta yêu ngươi.*****.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play