Nhưng ở một thời điểm nhất định, sự lựa chọn này lại vô cùng gian nan.
Tề Nhạc Nhân chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu không thể biểu lộ cảm xúc của mình. Giờ khắc này tim cậu đập nhanh đến mức dọa người, có một loại cảm xúc tên là mừng như điên tràn ngập kích động trong lòng cậu.
Cậu có một cơ hội tuyệt hảo.
Ngay từ đầu cậu thậm chí không có một phần vạn cơ hội, nhưng bây giờ, cậu đã có.
Cậu cần kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn 200%, giống như khi cậu sắm vai Hồng vậy.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở mắt ra.
Trong đôi mắt nâu ấy toát lên sự đấu tranh kịch liệt, cậu giật giật khóe môi tựa hồ muốn chất vấn Tô Hòa tại sao lại làm như vậy, nhưng cuối cùng tất cả những lời chỉ trích đau đớn ấy đều biến thành dao động trong mắt cậu. Ánh mắt của cậu, nét mặt của cậu và những đầu ngón tay run rẩy của cậu đều tràn đầy khát vọng muốn sống.
Trong nháy mắt Tô Hòa cơ hồ cho rằng cậu muốn khuất phục, nhưng cậu lại đột nhiên run rẩy, lùi lại phía sau một bước nhìn về phía cửa đá đã đóng kín. Dường như cậu cảm thấy hổ thẹn vì ý chí mềm yếu của chính mình, cho nên muốn nhìn con đường mình đã đi qua; muốn trốn tránh, muốn xin giúp đỡ nhưng cậu biết chính mình không thể trốn tránh vận mệnh, cuối cùng chỉ có tuyệt vọng xấu hổ bất lực mà quay đầu, lần nữa nhìn về phía Tô Hòa.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, trong đôi mắt đỏ tươi của Ma Vương chỉ có hứng thú quan sát nhân loại, mà nhân loại bị quan sát lại có quá nhiều cảm xúc, từ kháng cự đến giãy giụa, từ do dự đến thỏa hiệp, cuối cùng hóa thành nồng đậm tuyệt vọng cùng cầu xin.
Đôi mắt nâu xinh đẹp ấy lần nữa nhắm lại, đến khi mở ra lần nữa, nơi đó chỉ còn khoảng trống tràn đầy khát vọng —— sống sót.
Ma Vương lộ ra nụ cười đắc thắng nhìn cậu cổ vũ, nhưng cậu không hề nhìn Ma Vương, cậu vẫn bởi vì sự mềm yếu của bản thân mà thống khổ, cho nên cậu không dám nhìn hắn.
Cậu run rẩy bước ra nửa bước đầu tiên, đi lên bậc thang thứ nhất.
Sa đọa, chính là bắt đầu từ một bước nhỏ này.
Sau một bước này, chính là chết lặng, chính là thỏa hiệp, chính là khuất phục.
Cậu đi tới trước mặt Ma Vương, yên lặng nhìn chiếc ly đế cao chứa đựng máu Ma Vương. Chỉ cần uống xong chén máu Ma Vương này, cậu liền có thể đạt được sức mạnh cường đại, nhưng đồng thời cũng sa đọa trở thành một ác ma.
Nhân loại bị Ma Vương dụ dỗ dùng hai tay nâng ly đế cao lên, máu tươi trong ly dường như giống với rượu nho, cậu ngơ ngác nhìn chất lỏng màu đỏ, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Ma Vương mỉm cười.
Khẽ nghiêng ly đế cao, pha lê đè ở trên môi, chất lỏng đỏ tươi sắp nhiễm vào bờ môi cậu, nhưng có một loại chất lỏng trong suốt khác từ khóe mắt lăn xuống sớm hơn. Nhân loại nhỏ bé hèn mọn dùng đôi mắt nâu nhìn Ma Vương chăm chú, không tiếng động mà rơi lệ, không tiếng động mà nuốt xuống dụ hoặc cám dỗ đến từ địa ngục.
Nháy mắt khi máu chảy qua khoang miệng quá trình dị hóa đã bắt đầu. Đôi mắt nâu của cậu chuyển sang màu đỏ tươi, đồ đằng ác ma từ vành tai bò ngang qua gương mặt cậu lưu lại dấu vết giống như một mảnh bụi gai; đôi cánh đen từ sau lưng mọc lên đâm thủng quần áo cậu, đó là một đôi cánh mỹ lệ giống như thiên nga đen, giống như thiên sứ sa đọa từ trên trời rơi xuống.
Đôi tay cầm ly đế cao của ác ma mới sinh trống rỗng, đôi môi đỏ như máu khẽ mở, nhìn chúa tể của mình.
“Bộ dáng ngu ngốc khao khát tình yêu của cậu thật đẹp, nhưng tôi lại cố tình thích nhìn thấy bộ dáng của nó bị hủy hoại hơn.” Ma Vương cúi người, hôn lên trán ác ma hắn sủng ái, nhẹ giọng thì thầm: “Từ nay về sau, tên của cậu là [Sa Đọa].”
Máu tươi của Ma Vương từ khóe miệng [Sa Đọa] mới sinh chảy xuống, chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi chảy xuống cằm, hướng xuống mặt đất.
Máu rơi xuống đất lập tức bùng nổ dữ dội, nuốt chửng hai người đang đứng đó, trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt.
………….
Cảnh tượng chân thật và hư ảo đan xen, vô số ảo ảnh xuyên qua từ trận giao chiến giữa hai người, ác ma bò sát gào thét trong địa ngục dung nham, ảo ảnh Sí Thiên Sứ cầu nguyện rơi xuống thiên đường. Sức mạnh thánh quang và ác ma hội tụ, hất đi tảng lớn cây cối thậm chí làm biến dạng một mảnh không gian, khiến hai người trong trận chiến phảng phất đặt mình trong một thời không* khác.
*thời không: thời gian và không gian.
Mặt đất dưới chân Đố Kỵ Ma Nữ đã biến thành địa ngục thiêu đốt, vô số ác ma từ bên trong tội ác phu hóa, Sí Thiên Sứ được huyễn hóa ra bị bắn trúng. Đôi mắt đỏ như máu của ma nữ giấu sau mũ dạ nhìn Ninh Chu, khóe môi treo nụ cười như có như không: “Ngươi sốt ruột sao? Ngươi lo lắng sao? Là vì Tề Nhạc Nhân? Ta nhớ rõ hắn, ở địa cung hắn đã đưa đồ của tỷ tỷ giao cho ta, thật là một người tốt bụng, ta hẳn nên cảm ơn hắn..”
“Hắn có một đôi mắt nâu rất đẹp, chỉ là chủ nhân của ta lại cảm thấy, đôi mắt màu đỏ phù hợp với hắn hơn.” Đôi mắt đỏ của Đố Kỵ Ma Nữ khẽ chớp động, ác ý tuôn ra từ đôi môi đỏ tươi: “Chỉ cần uống xong máu mà Ma Vương ban cho, nhân loại bình thường có thể dễ dàng trở thành ác ma giống như ta, có thể đạt được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Ngươi xem, ngươi khổ tu ở Giáo đình nhiều năm, bất quá bất phân thắng bại với ta mà thôi. Sự dụ hoặc của sức mạnh không người nào có thể từ chối, không người nào.”
“Hắn sẽ phản bội ngươi, kỵ sĩ đáng thương, hắn sẽ phản bội ngươi!” Ma nữ điên nở nụ cười, phát ra tiếng cười cuồng loạn chói tai.
Ở giữa trung tâm Ninh Chu chém lui một con ác ma dung nham to lớn, nhẹ nhàng uyển chuyển dừng lại trên tảng đá ngầm ở trung tâm dung nham, lạnh lùng nói với ma nữ: “Ngươi đang ghen tỵ.”
Tiếng cười của ma nữ đột nhiên im bặt, khóe miệng đông cứng lại, nụ cười của nàng chậm rãi hóa thành phẫn nộ: “Ngươi thì biết cái gì?”
Giờ khắc này Đố Kỵ Ma Nữ hoàn mỹ bày ra bộ dáng ghen tỵ của mình, nàng đạp lên nham thạch đi về phía trước một bước, dùng giọng nói sắc bén vặn vẹo nói: “Ngươi cái gì cũng không biết! Ta trăm phương ngàn kế cẩn thận như vậy, mỗi bước như đi trên vực thẳm, từng chút bò ra khỏi địa ngục chỉ vì có thể gặp lại ngài ấy. Ta dốc hết toàn lực mới có được ngày hôm nay, nhưng cố tình lại có một người may mắn như vậy, một bước lên trời dễ như trở bàn tay. Ngài ấy ưu ái hắn, tán dương hắn, dụ dỗ hắn... Vì cái gì, vì cái gì chủ nhân lại thích hắn đến vậy?!”
Sự phẫn nộ của ma nữ dẫn động ảo ảnh địa ngục, dung nham hóa thành ngọn lửa lao về phía Ninh Chu. Trong tay Ninh Chu cầm hai thanh đoản đao giao nhau che ở trước người, không quan tâm mà lao tới —— Dung nham bị linh quang thánh khiết ngăn cách, mũi tên sắc nhọn của hắn xuyên qua dung nham bạo nộ xuất hiện trước mặt Isabel.
Ma nữ trong cơn giận dữ đột nhiên cười dữ tợn, giơ thanh tế kiếm trong tay hướng hắn đâm tới.
Hư ảnh thiên sứ và ác ma va chạm cùng lúc phát ra từng đợt ảo ảnh cực lớn rồi dần dần tiêu tán.
Đột nhiên dung nham sôi trào dịu đi, chấn động cũng bình ổn, ngay cả gió đêm cũng vậy.
Giáo đình ở nơi sâu trong núi rừng, dưới bầu trời đầy sao không biết từ đâu vọng đến tiếng thánh ca đầy thương xót và thánh khiết.
Máu chảy dọc theo mũi thanh tế kiếm, từng giọt từng giọt thấm vào mảnh đất màu mỡ, khoảng cách cả hai sát gần bên nhau không nhúc nhích sau đó bỗng nhiên tách ra.
Thanh tế kiếm đâm xuyên qua bụng Ninh Chu, đoản đao xuyên qua ngực ma nữ.
Càng nhiều, càng nhiều máu tươi chảy xuống.
Mũ dạ màu đen của Isabel đã rơi xuống đất lộ ra đôi mắt đỏ tươi ảm đạm, nàng lấy tay ôm ngực, máu cùng với nhịp tim từ đầu ngón tay nàng chảy xuống.
Nàng dường như cảm thấy khiếp sợ, chỉ là phần kinh ngạc này dần dần biến thành tự giễu cùng cô đơn. Một cơn gió thoảng qua, nàng chậm rãi ngã xuống, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời đêm.
“Đã quá muộn rồi...” Đố Kỵ Ma Nữ lẩm bẩm: “Cho dù ngươi có đi tới đó, cũng không kịp nữa. Hắn không thuộc về ngươi... ngươi đã mất đi hắn...”
Ninh Chu tiến lên hai bước đi tới trước mặt nàng, máu từ miệng vết thương ở bụng không ngừng chảy ra, dường như hắn vẫn không phát giác.
Khóe miệng Isabel vương vết máu, ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nói mê hỏi: “Ngươi có biết... cảm giác đố kỵ là gì không?”
Đoản đao nhiễm máu đặt trên đỉnh đầu nàng, máu dọc theo lưỡi đao rơi xuống trán nàng.
Ma nữ nhìn vào mắt hắn, lộ ra một nụ cười hiểu rõ: “A... hương vị… đố kỵ.”
Đoản đao rơi xuống đâm xuyên qua đầu ma nữ, ác ma kết tinh rách nát trong thánh quang.
Nham thạch băng giải ngưng tụ thành ác ma, ảo ảnh ác ma không tiếng động gào thét rồi tan biến trong bầu trời đêm, dưới cái chết của ma nữ phiến không gian này dần dần khôi phục lại đường ray kết nối với hiện thực. Tàn ảnh thiên sứ sáu cánh dừng lại chốc lát trong khoảng không, khom lưng hành lễ với Thánh Điện bị tàn phá trên đỉnh núi rồi biến mất trong đêm trăng non.
Ninh Chu nhẹ giọng ho khan, nhưng hành động này liên lụy đến miệng vết thương ở bụng khiến máu chảy nhanh hơn. Hắn miễn cưỡng dựa người vào thân cây bị gãy một nửa, hít một hơi thật sâu, mặt vô biểu tình mà tự băng bó cho mình.
Chỉ là xử lý miệng vết thương đơn giản nhất thậm chí không kịp rửa sạch lực lượng ác ma theo miệng vết thương xâm nhiễm vào thân thể, Ninh Chu liền vội vàng phủ thêm quần áo, chạy về hướng Thần Điện trên đỉnh núi.
Băng gạc màu trắng nhanh chóng nhiễm đỏ, thói quen bị thương khi huấn luyện khiến Ninh Chu chết lặng thích ứng với loại đau đớn này. Hắn cần nhanh hơn, nhanh hơn nữa..
Một tiếng động lớn kinh thiên động địa, Thánh Điện trên đỉnh núi nguyên bản bị tàn phá bây giờ càng lung lay sắp đổ.
Bước chân Ninh Chu chợt ngừng, ngay cả tiếng tim đập dữ dội cũng dừng lại.
Lồng nguc cứng lại, khí huyết từ sâu trong yết hầu trào ra, Ninh Chu hộc ra một ngụm máu, đau xót đã sớm quen tại thời khắc này vọt tới tê tâm liệt phế. Hắn hung hăng lau vết máu bên khóe miệng, máu tươi nhiễm đỏ đôi găng tay thêu hình thánh giá bạc.
Xin Chúa, nếu con có tội, thì xin Ngài hãy để mọi hình phạt tàn nhẫn giáng xuống người con, chẳng sợ muốn con phải ở lại địa ngục vĩnh viễn.
Mong Ngài phù hộ cậu ấy bình an không có việc gì.
***
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT