Vì để giúp Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ có không gian riêng, nên Văn Dữ thừa dịp hôm nay không có cảnh quay ban ngày, sáng sớm đã dẫn Diệp Diễm Thanh ra cửa. Lộ Ngôn Chi vất vả lắm mới đi tới được bước này nên hắn giúp được gì thì giúp.
Bọn họ ra ngoài từ sớm, các cửa hàng mới vừa mở cửa vẫn chưa có người. Văn Dữ nắm tay Diệp Diễm Thanh đi về phía trước, hai người đều mang khẩu trang, hẳn là không dễ bị nhận ra. Diệp Diễm Thanh dùng tay còn lại nhấn di động trả lời tin nhắn cho Ngải Trừng. Có một tạp chí tìm tới Diệp Diễm Thanh, Ngải Trừng đang thương lượng với hắn.
Tiệm cà phê cũng vừa mở cửa, cơ hồ không có ai.
Văn Dữ để Diệp Diễm Thanh tìm vị trí ngồi, còn mình chọn cà phê và điểm tâm.
Ảnh bìa lần này có tính chất tuyên truyền, là một khiêu chiến mới với Diệp Diễm Thanh, Ngải Trừng thấy đây là một cơ hội tốt, tạp chí thời thượng hẳn là có hợp tác với thời trang cao cấp, sẽ mang lại lợi ích cho sự phát triển của Diệp Diễm Thanh.
Ý của Diệp Diễm Thanh là xem bên tạp chí cung cấp quần áo theo phong cách nào đã, nếu không xung đột với hình tượng mới thì nhận.
Ngải Trừng hiểu tầm quan trọng của việc chuyển đổi phong cách thế nào, cô đáp rằng sẽ qua bên tạp chí xem sao rồi về báo cho Diệp Diễm Thanh biết.
Văn Dữ bưng đồ ăn trở về, hai người bắt đầu ăn bữa sáng.
“Anh, tối nay anh có cảnh quay quan trọng mà phải không, sáng sớm ra đường có được không vậy?” Diệp Diễm Thanh đói bụng, ăn cái gì cũng nhanh.
Văn Dữ cười nói: “Lo lắng anh bị NG à?”
“Có một chút.” Văn Dữ khá chú trọng đến cảm xúc trước khi quay cảnh quan trọng, có đôi khi sẽ dùng mấy giờ liền để đối diễn với đồng nghiệp.
“Yên tâm đi, anh quay phim đã nhiều năm đương nhiên sẽ biết cách để nhập vai nhanh.”
“Không phải anh nói cảnh quay tối nay cần chú trọng đến cảm xúc sao?” Lúc nói chuyện phiếm trước khi ngủ tối hôm qua Văn Dữ đã đề cập tới.
“Ừm, cho anh một giờ để chuẩn bị là được.” Nói đến cái này, Văn Dữ nhớ tới, “Đúng rồi, hôm nay anh phối diễn với Khương Thiên Niên, có điều không phải cảnh tình cảm gì cả, em xem anh ta là nhân viên công tác là được rồi.”
Khương Thiên Niên là một vị diễn viên chính khác. Diệp Diễm Thanh tới đây thăm ban, đoàn phim không sắp xếp cảnh quay tình cảm cho Văn Dữ, nhiều nhất là mấy cảnh tranh quyền thôi, cho nên Diệp Diễm Thanh đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bản nhân. Nghe nói Khương Thiên Niên là dân chính qui, có kỹ thuật diễn không tồi, chẳng qua trước giờ không có tài nguyên gì tốt, toàn đóng mấy vai phụ của phụ, không có được một tác phẩm nào ra hồn. Cũng may lần này đạo diễn Quách yêu cầu casting bình đẳng, nên anh ta mới có cơ hội bộc lộ tài năng.
“Cái này mà để người ta nghe được chắc chắn sẽ mắng anh không ngóc đầu nổi luôn đó. Có thể phối diễn với anh, mà không bị anh lấn át là có kĩ thuật tốt lắm, sao dám xem người ta là nhân viên công tác được.” Diệp Diễm Thanh đã xem qua tất cả các vai diễn trước kia của Văn Dữ rồi. Hắn đã từng hợp tác với rất nhiều nghệ sĩ mới nổi có thực lực, có thể thấy được Văn Dữ có yêu cầu với bạn diễn của mình, nếu không sẽ không trùng hợp gặp được nhiều diễn viên có kĩ thuật tốt thế kia đâu.
Văn Dữ uống cà phê nói: “Ý anh là cảnh quay tối nay sẽ có nhiều màn động tay động chân, nhưng không phải tình yêu.”
Thì ra là thế, Diệp Diễm Thanh gật gật đầu: “Vậy tối nay em mang anh Lâm tới xem anh diễn ha.”
Lâm Kỳ Vũ tới đã khá lâu mà chỉ ở khách sạn bàn luận sáng tác mới, đi xem đóng phim chỉ có hai lần, hơn nữa đều không phải cảnh quay có Văn Dữ diễn. Tuy khá hay, nhưng mà Diệp Diễm Thanh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, có thể là do hắn xem Văn Dữ diễn nhiều rồi, nên khi nhìn người khác diễn lại thấy không quen.
Văn Dữ bất đắc dĩ đáp: “Ừ, cảnh của anh phải quay lúc trời tối hẳn kìa, em không cần tới sớm, để anh đi hóa trang trước, em ở lại phòng ăn bánh kem đi.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, không ngăn được ý cười trên mặt.
Từ ngày Diệp Diễm Thanh nói với Tống Mỹ Ngọc rằng bánh kem ăn rất ngon, thế là cứ cách hai ngày một lần, Tống Mỹ Ngọc và Văn Giản Thành sẽ gửi tới bánh kem, còn thuê hẳn một gian bếp chuyên nghiệp, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều có người cung cấp, thợ làm bánh sẽ làm bánh kem giao cho trợ lý đưa đến khách sạn cho Diệp Diễm Thanh, vậy thì mỗi ngày Diệp Diễm Thanh đều có bánh kem hoặc là bánh mì ăn thay đổi. Sợ Diệp Diễm Thanh ăn ngán, Tống Mỹ Ngọc yêu cầu làm bánh kem một lần một tuần, thời gian còn lại thì làm bánh ngọt kiểu Tây đưa qua, Diệp Diễm Thanh thích ăn thì ăn, không thích thì cho Văn Dữ ăn, hoặc là tặng người khác đều được.
“Hôm nay dặn sư phụ làm một cái lớn để ăn với anh Kỳ Vũ.” Diệp Diễm Thanh vui vẻ nói.
Văn Dữ cười cho có, thầm nghĩ: Ngôn Chi không lừa được Lâm Kỳ Vũ thì hắn cũng bó tay, dù sao hắn đã giúp hết sức rồi. Hắn không có thời gian ăn bánh kem với Diễm Thanh, vậy thì để Lâm Kỳ Vũ thế chỗ đi.
Ăn xong miếng bánh mì, Diệp Diễm Thanh nói: “Anh, chị Trừng nói có quyển tạp chí muốn chụp ảnh bìa của em, chắc phải mua vé về ngay.”
Văn Dữ nhìn hắn: “Không phải nói không sắp xếp công việc à?”
Diệp Diễm Thanh nói: “Là chương trình từ thiện kêu gọi ủng hộ cộng đồng LGBTQ.”
Diệp Diễm Thanh chưa từng tham gia chương trình từ thiện nào nên khá hứng thú, còn Văn Dữ dù có muốn cột hắn ở bên người thì cũng không thể cản trở hắn làm việc được: “Được, nếu quyết định rồi thì em về đi. Có điều chụp hình xong thì quay về đây với anh.”
Diệp Diễm Thanh không trả lời, đợi đến lúc đó rồi tính đi, để Văn Dữ đói thì có kết quả gì hắn đã trải nghiệm qua, nhưng hắn ở đây ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, cho nên đợi đến lúc đó hẳn hay.
Lúc hai người vừa tới trung tâm thương mại, Văn Dữ nắm tay Diệp Diễm Thanh đi về trước, còn Diệp Diễm Thanh đang chơi di động bị người ta chụp lén leo lên hot search. Bởi vì hai người trong khoảng thời gian này tương đối im hơi lặng tiếng, làm các nghệ sĩ khác cuối cùng có cơ hội lên hot search cũng phải dè chừng. Người khác muốn lên hot search còn phải bỏ tiền mua, nghệ sĩ đẳng cấp không cần phải tiêu tiền mà vẫn luôn đứng đầu bảng hot search. Thật là làm người ta hâm mộ và ganh tị quá đi mà.
【 úi chà, tình cảm tốt quá làm tui thật yên tâm! 】
【 con trai à, nhìn đường nhìn đường, không thể ỷ lại cái nắm tay của ông chồng mà chơi di động thế được, vấp ngã thì sao đây? 】
【 hai người có đeo khẩu trang cũng dễ bị nhận ra nhỉ! 】
【 từ lúc Diễm Thanh đi thăm ban thì không có tin gì nữa ha, giờ tự nhiên bị đút thức ăn chó làm tui…ổn lắm. 】
【 có lẽ con trai nên tham gia chương trình thực tế có tên là《 Chồng ơi, mình đi đâu thế 》. 】
【 ha ha ha, tui ủng hộ lầu trên, Tinh Lộ có đầu tư không? 】
Ngải Trừng nhìn thấy hot search mà không nói cho Diệp Diễm Thanh biết. Thường xuyên nằm trên hot search bằng mấy loại tin tức linh tinh thế này dễ làm cư dân mạng nhàm chán, vì thế đoàn đội sẽ họp bàn xem có nên tiêu tiền để kéo nó xuống hay không, nhưng lần này suy xét đến việc hai người đã im hơi lặng tiếng khá lâu, lâu lâu trồi lên hẳn là không sao. Có điều cô vẫn phải nhắc nhở Diệp Diễm Thanh, sau này ra cửa cần cẩn thận hơn, đây là do người qua đường chụp được, lỡ như gặp fans thì thế nào? Lỡ như là fans cuồng thì sao? Che chắn kín mít đã không còn giúp đỡ được gì nữa, bởi vì khí chất và dáng người đều quá nổi bật. Có đôi khi mang theo nghệ sĩ quá ưu tú làm người đại diện vừa đau đầu vừa hãnh diện.
Buổi tối, Diệp Diễm Thanh mời Lâm Kỳ Vũ đi phim trường. Bởi vì cảnh quay lần này có Văn Dữ, nên Lâm Kỳ Vũ rất hứng thú. Tuy hắn đã nghe Diệp Diễm Thanh ca ngợi về khả năng nhập vai đỉnh cao của Văn Dữ, nhưng phải tận mắt nhìn thấy thì mới tin. Có thể là Diệp Diễm Thanh thấy tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Văn Dữ làm gì cũng giỏi giang.
Người trong đoàn phim đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi cho bọn họ kế bên đạo diễn Quách.
Cảnh quay này là cảnh phối diễn giữa Vua Cảnh Quy và Tô Ngạn. Tô Ngạn là hạ nhân mà Vua Cảnh Quy mang về lúc thân chinh ngoại tộc, đơn giản là vì Tô Ngạn rất giống với Hạng Thiển Hành.
Hạng Thiển Hành là thư đồng của Vua Cảnh Quy, từ nhỏ Vua đã mất mẹ, không được coi trọng, chỉ có người thư đồng này vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Tình cảm giữa hai người chầm chậm biến từ chủ tớ chuyển sang tình yêu. Sau khi hai người thận trọng đồng hành giải quyết các hoàng tử trong triều, Vua Cảnh Quy lên ngôi Thái Tử. Lúc này, vài đại thần trong triều sợ Hạng Thiển Hành trở thành nịnh thần, nắm giữ triều chính, gây rối xã tắc, cho nên cùng nhau hãm hại y, đổ tội danh tham ô, lạm sát kẻ vô tội. Vì để bảo vệ Thái Tử, nên Hạng Thiển Hành tự sát.
Cũng từ đó, Thái Tử trở nên điên cuồng, động lực tồn tại của hắn lúc này cũng chỉ là báo thù cho Hạng Thiển Hành, tra tấn những người đã hãm hại Hạng Thiển Hành, để họ sống không bằng chết.
Tô Ngạn bị mang về trong cung đã mấy ngày rồi, vẫn luôn sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Vua Cảnh Quy.
Khương Thiên Niên hoá trang rất thanh tú, Diệp Diễm Thanh không thấy được lúc hắn hóa trang thành Hạng Thiển Hành, chỉ thấy Tô Ngạn thôi, mặc dù trang phục không đủ tinh xảo, nhưng không che lấp nổi vẻ đẹp mỹ miều của hắn. Khương Thiên Niên là một trong những nam diễn viên phù hợp với phong cách cổ trang, không biết nên nói là thanh thuần hay là đằm thắm nữa, có lẽ là cả hai.
Diễn viên vào chỗ bắt đầu quay.
Giữa ruộng cây ngô đồng, Vua Cảnh Quy ngồi ở trên tràng kỉ gỗ đỏ, Tô Ngạn gối đầu lên đầu gối hắn. Hoa nhài nở rộ khắp nơi, hương hoa thanh nhã.
Thân thể Tô Ngạn cứng đờ, mặt trắng bệch, không quý phái như trang phục hắn đang mặc. Cẩm y trên người quá rộng, xem chất vải và đường may, hẳn là vừa được gấp rút tạo thành, không biết vì sao, tựa hồ không ấn theo kích cỡ của hắn.
Vua Cảnh Quy nhìn về nơi xa xăm, ngón tay chai sần luồn vào tóc Tô Ngạn, vẻ mặt đầy hoài niệm như là đang quyến luyến điều gì đó.
Môi Tô Ngạn trắng bệch, dân gian đồn rằng Vua Cảnh Quy có tính tình hung bạo, hắn chỉ là một nông dân nho nhỏ, lại bị mang vào cung, làm sao không hoảng hốt cho được? Ánh mắt của Vua Cảnh Quy nhìn thấy điểm tốt nào của hắn thì hắn không biết, cũng không dám hỏi, chỉ mơ hồ nghe hạ nhân nói nhỏ rằng hắn giống với một người nào đó, mới được bệ hạ coi trọng.
“Cô sửa tên cho ngươi.” Giọng nói trầm ấm so với vẻ mặt u ám, mang theo vài phần tỉnh táo, không cần Tô Ngạn trả lời, nói tiếp, “Gọi là A Mịch đi.”
Hạng Thiển Hành, tự là Tâm Mịch.
Tô Ngạn không dám nói nửa lời, càng không dám dò hỏi vì sao, chỉ có thể thưa “Vâng”, giọng nói nhỏ đến mức không ai nghe được.
“A Mịch.” Cảnh Quy Đế kêu một tiếng, rồi một tiếng mà gọi mãi.
Gió chợt nổi lên, thổi lá cây rào rạt, như là đang thay Tô Ngạn đáp lại Vua Cảnh Quy.
Vua Cảnh Quy cười, hốc mắt dần dần đỏ, nhưng lại không thấy ướt át.
“Trong cung có người nói xấu ngươi, ngươi cứ việc nói với Cô.” Vua Cảnh Quy bình thản nói, không nghe ra tâm tình.
Tô Ngạn mờ mịt nhìn về phía Vua Cảnh Quy, hắn không rõ Vua Cảnh Quy đang nói với mình hay là ai khác, thậm chí nếu có người nói xấu hắn thật, thì hẳn là Vua Cảnh Quy sẽ không hỏi đến, bởi vì hắn là Tô Ngạn, không phải là “A Mịch” nào đó.
Vua Cảnh Quy vuốt tóc Tô Ngạn, nói: “A Mịch à, tóc của ngươi không mượt bằng hồi trước.”
Một lát sau, lại nắm lấy tay Tô Ngạn: “A Mịch à, tay ngươi cũng thô ráp quá. Cô sẽ sai người chuẩn bị dầu bôi tay cho ngươi, ngươi phải thoa đúng giờ.”
Sau một lúc, Cảnh Quy Đế nhẹ giọng hỏi: “Có gió rồi, A Mịch à, ngươi có lạnh hay không? Gió nổi thế này làm hương hoa càng nồng đậm, ngươi rất thích đúng không?”
Hoa nhài là loài hoa mà Hạng Thiển Hành thích nhất, rất dễ nuôi, còn có tác dụng an thần, đêm nào khó ngủ, bọn họ ôm nhau nằm cạnh chậu hoa nhài, vỗ về nhau vào giấc ngủ.
Mỗi câu hỏi Vua Cảnh Quy không cần Tô Ngạn trả lời, thay vì trò chuyện, chi bằng nói là Vua Cảnh Quy đang lầm bầm lầu bầu một mình thì đúng hơn.
Tô Ngạn quên mất sợ hãi và hồi hộp, quay đầu yên lặng nhìn Vua Cảnh Quy nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm giác được hốc mũi mình lên men, yết hầu và ngực như bị cái gì đó ngăn chặn, khổ sở đến mức trời không thấu—— đế vương cũng có trái tim, cũng biết nỗi đau chia ly từ biệt, đế vương cũng chỉ là một con người.
Vua Cảnh Quy nhìn về khóm hoa nhài, nhẹ giọng đọc thơ: “Đồng huyệt diểu minh hà sở vọng/ Tha sinh duyên hội cánh nan kỳ/ Duy tương chung dạ thường khai nhãn/ Báo đáp bình sinh vị triển mi.”
Diệp Diễm Thanh đỏ mắt theo, giống như giờ khắc này, người trên màn ảnh không phải là Văn Dữ, mà là Vua Cảnh Quy điên cuồng vì tình yêu.
Lâm Kỳ Vũ ngơ ngác nhìn về phía trước, hắn chỉ đứng xem thôi mà đã bị dẫn dắt nhập tâm vào nhân vật lúc nào không hay, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh. Đây là cảm giác quay phim mà hắn luôn tìm kiếm, nếu có thể nhập vai cảm hóa được người xem, thì kiếp làm diễn viên đã thành công rồi.
Đồng huyệt diểu minh hà sở vọng/
Chung một nấm mồ trong cõi u minh thì có chi mà mong ướcTha sinh duyên hội cánh nan kỳ/
Kiếp sau đoàn tựu càng khó lòng hò hẹnDuy tương chung dạ thường khai nhãn/
Ta chỉ còn biết chong mắt suốt đêm dàiBáo đáp bình sinh vị triển mi. /
Để báo đáp ân tình của người suốt đời chưa hề được tươi nét mặt.Thơ Nguyên Chuẩn, trong Khiển Bi Hoài Kỳ III.
Nguồn
https://doanducthanhlg2014.wordpress.com/2012/11/06/khien-bi-hoai-55100/