Lúc cửa phòng ngủ khách sạn mở ra, Tống Mỹ Ngọc và Văn Giản Thành nhìn thấy ngay Diệp Diễm Thanh đang mặc bộ đồ ngủ xốc xếch.
Diệp Diễm Thanh đứng hình, dù hắn không quen biết Văn Giản Thành, thì cũng nhận ra Tống Mỹ Ngọc. Buổi gặp mặt quá bất ngờ không có chuẩn bị gì cả, hắn đinh ninh là trợ lý xuống dưới lầu nhận đồ đã quay trở lại, nên không hỏi gì đã mở cửa ngay.
Diệp Diễm Thanh dù có thử phong cách gợi cảm đến mấy, thì vẫn là cậu trai hai mươi bốn tuổi, tóc tai tán loạn chưa kịp chải, mặc bộ đồ ngủ mang dép lê, nhìn thế nào cũng là hình dáng của chàng sinh viên nhà bên. Xem qua ảnh chụp hay trên TV vẫn khác với gặp mặt trực tiếp, bộ dáng tràn đầy hơi thở thanh xuân của Diệp Diễm Thanh đánh thẳng vào mắt Tống Mỹ Ngọc làm Tống Mỹ Ngọc rất thích.
“Xin…… Xin chào bác trai, bác gái ạ.” Diệp Diễm Thanh vội vàng chào hỏi. Buổi gặp mặt đầu tiên không giống với tưởng tượng nhưng mà không thể thiếu lễ tiết được.
Tống Mỹ Ngọc lập tức nở nụ cười: “Tiện vào trong không cháu?”
“Đương nhiên, mời vào.” Diệp Diễm Thanh mời hai người vào trong, “Con không biết hai bác đến nên vẫn chưa chuẩn bị gì cả, con xin lỗi ạ.”
Văn Giản Thành là người nghiêm túc, nhìn thấy bộ dáng không khéo đưa đẩy của Diệp Diễm Thanh thì không nói gì cả, nhưng nội tâm vẫn rất hài lòng. Ông không thích người giỏi đưa đẩy, sành sỏi, còn Diệp Diễm Thanh vừa lúc không quá khẩn trương và cũng không quá thành thật.
Hơn nữa, ông thấy con trai mình cưới đàn ông cũng tốt lắm. Nếu là phụ nữ ra mở cửa, thì ông sẽ không tiện bước vào. Mà với vợ của ông thì Diệp Diễm Thanh mặc đồ che chắn cẩn thận, với lại đàn ông khác với đàn bà, không có gì phải ngại cả.
“Không sao, do bọn ta không báo trước mà tới đây.” Tống Mỹ Ngọc đánh giá Diệp Diễm Thanh, chưa phát hiện ra tật xấu gì cả. Bọn họ đã liên lạc với Văn Dữ rồi, không biết vì sao mà Văn Dữ không báo cho Diệp Diễm Thanh, mà vậy cũng tốt, để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Diệp Diễm Thanh sẽ yên tâm hơn.
“Để con gọi báo cho anh Văn Dữ kêu anh ấy về sớm.” Diệp Diễm Thanh nói xong, muốn đi tìm điện thoại.
Văn Giản Thành nói: “Không cần, bọn ta vừa gọi cho nó.”
Ông nói khá kín kẽ, không đả động tới chuyện con trai không báo trước cho Diệp Diễm Thanh, coi như con mình chưa kịp báo thôi.
Diệp Diễm Thanh chợt nhớ hỏi: “Hai bác dùng cà phê không ạ? Anh Văn Dữ có mang hạt cà phê từ nhà tới đây.”
“Được chứ.” Tống Mỹ Ngọc đặt hộp bánh kem lên bàn trà, “Vừa lúc bác có đem bánh kem tới, có cà phê có bánh ngọt đủ một bữa trà chiều.”
“Cảm ơn bác gái ạ.” Diệp Diễm Thanh nhớ lại lần trước mình buột miệng nói mình thích bánh kem, cảm thấy rất mất mặt, có điều Tống Mỹ Ngọc vẫn nhớ kĩ làm hắn rất cảm kích. Bây giờ đúng là giờ trà chiều, bánh kem đi kèm với cà phê, hoàn hảo quá rồi còn gì.
Đặt ba ly cà phê lên bàn trà, Tống Mỹ Ngọc đẩy hộp bánh đến trước mặt Diệp Diễm Thanh, vẻ mặt mang đầy mong chờ, nói: “Nếm thử xem có thích hay không.”
Diệp Diễm Thanh ngại ngùng mở ra hộp bánh, bánh kem bên trong không lớn, trên mặt đặt đầy dâu tây tươi ngon, rất đẹp đẽ.
Diệp Diễm Thanh tính lấy dao cắt ra, Tống Mỹ Ngọc lập tức nói: “Không cần không cần, con ăn đi, bọn ta đã ăn ở nhà rồi.”
Mời người tới nhà làm bánh kem, khẳng định bọn họ đã nếm qua rồi mới có phần bánh kem nhỏ này, bánh không ngon thì họ sẽ không đem tới cho Diệp Diễm Thanh đâu.
“Được ạ.” Diệp Diễm Thanh lấy nĩa xoắn một khối đưa vào trong miệng, không tùy tiện như trước mặt Văn Dữ, có điều hương vị đã mua chuộc được hắn, “Ngon quá đi, còn ngon hơn mấy miếng bánh con ăn trước đó nữa.”
Tống Mỹ Ngọc yên tâm: “Vậy là tốt rồi, ăn nhiều một chút. Nghệ sĩ như mấy đứa có bị người đại diện khống chế khẩu phần ăn không?”
Diệp Diễm Thanh nói thích làm hài lòng phần tâm tư nhỏ này của họ, bà không cố tình nói tới để tránh gây áp lực cho cậu trai. Có điều bà cảm thấy Diệp Diễm Thanh gầy qúa, lên ống kính thì đẹp, nhưng mà phụ huynh vẫn thích những đứa trẻ có da có thịt một chút.
Bởi vì bánh kem quá ngon làm Diệp Diễm Thanh thỏa mãn, cả người cũng thả lỏng không ít: “Không có, người đại diện mặc kệ con từ lâu rồi.”
Đây chính là thể hình trời sinh rồi còn gì. Tống Mỹ Ngọc cười thầm, có biết bao nghệ sĩ ganh tị đây? Vậy thì tốt rồi, ít ra Diệp Diễm Thanh không cần phải kiêng khem cực khổ gì.
Văn Giản Thành uống cà phê, hỏi: “Bà giúp việc ở chỗ Văn Dữ làm đồ ăn có hợp khẩu vị không? Nếu ăn không quen thì đổi người, không thì về nhà ăn.”
Ông không cẩn thận như Tống Mỹ Ngọc, không nhớ mấy điều nhỏ nhặt này. Từ sau khi Văn Dữ tốt nghiệp cấp ba xong là ông không còn để tâm tới hắn nữa. Văn Dữ là người trưởng thành, biết tự lo cho bản thân, trong nhà lại cho hắn không ít tiền tiêu vặt, biết gọi đồ ăn thế nào. Nhưng có thể là xuất phát từ lòng tò mò với Diệp Diễm Thanh, nên ông thuận miệng hỏi. Ông không yêu cầu bọn nhỏ phải về sống chung với vợ chồng mình, vì cả hai có ở nhà đâu, nhưng nên về nhà ăn cơm vẫn là phải về, dù sao cũng là người một nhà cả mà.
“Dì làm khá tốt ạ.”
Diệp Diễm Thanh mới vừa nói xong, Văn Dữ liền mở cửa bước vào, nhìn thấy ba mẹ mình, cười nói: “Ba mẹ tới sớm còn hơn con nữa.”
Gặp con trai làm Tống Mỹ Ngọc phấn khởi: “Hôm nay quay xong rồi à?”
“Dạ, không phải nói trước khi tới sẽ gọi sao? Bữa nay con có cảnh quay đêm là không kịp về ăn tối với mọi người rồi.” Văn Dữ ngồi vào bên cạnh Diệp Diễm Thanh, nhìn sắc mặt, độ ấm trên tay cũng bình thường là biết hắn không có khẩn trương, Văn Dữ an tâm.
Tống Mỹ Ngọc hừ: “Con không rảnh thì bọn ta ăn chung với Diệp Diễm Thanh.”
“Hai người không thể thấy em ấy nghe lời mà lơ con đi đấy chứ?” Văn Dữ cười lấy cái nĩa trong tay Diệp Diễm Thanh để ăn thử bánh kem, hắn biết bánh kem ba mẹ mang tới sẽ không giống với cửa hàng bình thường. Hắn không rành bánh ngọt, nhưng đã ăn qua không ít loại bánh cao cấp, ăn thử một miếng là biết ba mẹ đã tốn không ít tâm tư. Hắn cũng không hỏi nhiều, không muốn tạo áp lực cho Diệp Diễm Thanh, chờ sau này nói cho Diệp Diễm Thanh biết là được.
“Ăn nói cho đàng hoàng vào.” Văn Giản Thành dạy dỗ Văn Dữ.
Văn Dữ cười trả lại nĩa cho Diệp Diễm Thanh, để Diệp Diễm Thanh tiếp tục ăn. Ba hắn tuy ngoài mặt nghiêm túc, nhưng tính tình dễ chịu, cũng rất tốt bụng, hai cha con trước giờ không có mâu thuẫn gì cả.
Để Diệp Diễm Thanh thoải mái, Tống Mỹ Ngọc và Văn Giản Thành hỏi Văn Dữ về công việc dạo gần đây. Ngày thường bọn họ không có thời gian để nói chuyện phiếm thế này, chỉ có mấy ngày tết nghỉ được vài ngày thì bọn họ mới ngồi xuống trò chuyện. Hôm nay nhờ phúc của Diệp Diễm Thanh mà ba người một nhà bọn họ mới tề tựu nói chuyện phiếm.
Bánh kem không lớn, Diệp Diễm Thanh xử lý hết một nửa vào buổi trà chiều. Thật ra hắn có thể ăn hết một ổ bánh, nhưng buổi tối còn phải ăn cơm, hắn sợ mình ăn quá no sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Một nửa buổi chiều thong thả trò chuyện làm Diệp Diễm Thanh hết ngại ngùng, chờ tới giờ cơm tối đề tài rơi xuống người hắn thì hắn lại rất ung dung.
Đúng như lời Văn Dữ nói, Tống Mỹ Ngọc và Văn Giản Thành đều là người rất dễ ở chung, đối xử với hắn rất tốt, làm người đã lâu không cảm nhận được tình cảm từ cha mẹ như hắn cảm thấy rất ấm áp.
Trước đó, sự hiểu biết của Văn Giản Thành và Tống Mỹ Ngọc với Diệp Diễm Thanh chỉ thông qua con trai và báo chí, bây giờ nhìn thấy người thật mới có thêm thấu hiểu.
Sở dĩ bọn họ muốn gặp ngay là vì biết được tin Diệp Diễm Thanh mắc chứng sợ sân khấu từ trên mạng, họ đau lòng cho đứa nhỏ sống không dễ dàng này, thế nên quyết định không chờ nữa, dứt khoát chọn ngày tới đây luôn.
Mà Văn Giản Thành mới vừa có cảm giác thành tựu phát hiện ra Diệp Diễm Thanh cũng kiếm được tiền, hoàn toàn không thua kém gì với con trai mình, đột nhiên cảm thấy tiền trong nhà không có đất dụng võ rồi. Nghĩ thêm một chút, Diệp Diễm Thanh ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, chắc gì thằng bé sẽ nhận sự trợ giúp từ gia đình nếu mình đề nghị, đến lúc đó mình vung tiền cho Văn Dữ, thì chắc là Diệp Diễm Thanh sẽ không có áp lực gì đâu ha. Vậy thì tiền trong nhà có chỗ để dùng rồi, cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, làm tâm tình của ông cũng khá hơn không ít.
Chờ về nhà phải hẹn bạn già Lão Lộ uống rượu than vãn chuyện con cái không thèm tiền trong nhà mới được. Ôi, mấy ông bạn già kia suốt ngày than vãn con mình không có công ăn việc làm đứng đắn, chỉ biết bòn tiền trong nhà, chỉ có ông và Lão Lộ có tư tưởng khác bọn họ, lâu lâu lại thấy mình không hợp với họ, có điều ông vẫn rất vui, điều kiện gia đình có thể làm bước đệm cho con, còn con có tự mình đứng lên bằng đôi chân của nó hay không lại là chuyện khác.
Văn Dữ lấy danh nghĩa của Diệp Diễm Thanh chuẩn bị quà tặng tự nhiên làm Tống Mỹ Ngọc và Văn Giản Thành rất thích. Hai người tặng bao lì xì khá dày cho Diệp Diễm Thanh, còn Diệp Diễm Thanh ngại ngùng nhận lấy, bị bắt phải sửa xưng hô nữa. Bọn họ đã kết hôn rồi, sửa xưng hô là chuyện rất bình thường, nếu bị người ngoài biết Diệp Diễm Thanh còn chưa đổi cách xưng hô, thì sẽ đoán bậy đoán bạ rằng hôn nhân của họ có vấn đề nữa ấy chứ.
Trở lại khách sạn, Diệp Diễm Thanh lấy hai bao lì xì từ trong bóp tiền mình ra, không xác định hỏi Văn Dữ: “Anh, bao lì xì này có nhiều quá rồi không?”
“Cái này có tính là gì? Đoán chắc là bọn họ sợ mình bị nói là nhà giàu mới nổi, đã khiêm tốn lắm rồi đấy.” Văn Dữ cười nói.
Diệp Diễm Thanh đột nhiên biến thành thương gia nho nhỏ, có chút mông lung.
“Sau này ba mẹ có cho em cái gì thì em cứ nhận đi, để họ vui lòng.” Hắn không dùng tiền của ba mẹ không phải là vì phản nghịch, chỉ bởi vì số tiền hắn kiếm được hoàn toàn đủ cho hắn dùng, có khi còn dư ra không ít. Với lại, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ rằng cho người quan trọng tiền của mình, mà không phải là tiêu tiền từ người quan trọng, kết quả là ba người nhà họ giữ vững tiêu chí này, ai cũng xài tiền của mình, không có gì quái đản cả. Lúc Tết ba mẹ hắn còn lì xì cho con cháu trong nhà, còn hắn thì không xơ múi được gì, nhiều nhất là cho Từ Du Dao một chút tiền tiêu vặt mà thôi. Bây giờ có Diệp Diễm Thanh rồi, ba người nhà họ rất vui.
“Biết rồi.” Diệp Diễm Thanh đáp, nghĩ sau này có thấy đồ vật nào hay hay sẽ mua tặng lại cho ba mẹ.
Văn Giản Thành và Tống Mỹ Ngọc đều bận rộn, ở đây ba ngày rồi về ngay. Trong ba ngày này ngoại trừ bao lì xì gặp mặt, Diệp Diễm Thanh còn nhận được chìa khóa nhà của ba mẹ, tương đương với ý nghĩa hắn là người nhà của họ rồi, còn hẹn chờ lần sau chị của Diệp Diễm Thanh về nước, nhất định phải nói với họ để hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Văn Dữ nhận được tin nhắn từ Lộ Ngôn Chi, đầu tiên là một tấm ảnh chụp, đó là bộ kem dưỡng da vùng kín mà Diệp Diễm Thanh hay dùng, sau đó là một câu hỏi ngắn gọn: Cậu muốn mấy bộ?
Hai ngày trước Văn Dữ gửi tấm ảnh này cho Lộ Ngôn Chi, trên mạng không bán sản phẩm này, chỉ có thể mua ở cửa hàng nước ngoài, mà không phải ai cũng nhờ mua giùm được. Vừa lúc Lộ Ngôn Chi qua bên đó công tác, hắn liền nhờ Lộ Ngôn Chi tìm cửa hàng này.
Điều làm hắn ngạc nhiên là người mê công việc như Lộ Ngôn Chi lại không từ chối, còn nói mình sẽ dành thời gian để đi mua, không có thì thôi.
Văn Dữ đáp trả: Mua giùm bốn bộ.
Theo số lượng thì bốn bộ dùng được trong hai năm, tính luôn cả hạn sử dụng thì vừa đủ, không phải mua thêm trong thời gian ngắn.
Lộ Ngôn Chi trả lời “OK” là hết.
Văn Dữ nghĩ đến Lâm Kỳ Vũ, bồi thêm một câu: Cậu cũng mua một bộ đi, nói không chừng sau này sẽ cần đến á.
Lộ Ngôn Chi: Mua.
Văn Dữ trợn mắt: Có tiến triển thật à?
Lộ Ngôn Chi: Chờ cậu về tôi sẽ kể cho nghe.
Văn Dữ vui vẻ, đã lâu không nghe động tĩnh gì rồi, bây giờ có tiến triển, thật là không dễ dàng. Có điều hắn vẫn phải ở bên này đóng phim thêm một thời gian nữa, nếu muốn gặp mặt, thì có khi phải lừa Lộ Ngôn Chi tới đây thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT