chương này phải đổi tên Văn Dữ thành Văn-bám-người.
Chương 46
Hôm nay, Diệp Nhuy về nước. Văn Dữ đích thân lái xe, mang theo Diệp Diễm Thanh đi đón. Vì để không gây náo loạn hai người chỉ dừng xe trước cửa, không vào trong.
Diệp Nhuy đẩy hành lý ra tới, Diệp Diễm Thanh vội vàng vẫy tay với cô: “Chị ơi, ở bên này!”
Diệp Nhuy tháo kính râm, cười tươi.
Văn Dữ cũng xuống xe theo, hai người đều đeo mũ cùng khẩu trang, nếu không nhìn kỹ, thì rất khó nhận ra, huống hồ bên đây khá khuất, ít người nhận thấy.
“Chào chị.” Văn Dữ kêu theo Diệp Diễm Thanh.
Hai người đã từng nói chuyện điện thoại, cũng không quá xa lạ.
Chỉ là Diệp Nhuy có chút ngượng ngùng: “Văn tiên sinh sao cũng tới vậy? Làm phiền anh quá.”
Diệp Diễm Thanh không nói cho cô biết, cô cho rằng Diệp Diễm Thanh sẽ lái xe, hoặc là tới cùng Ngải Trừng.
“Không sao, vừa lúc hôm nay không có việc gì làm.” Văn Dữ giúp Diệp Nhuy bỏ hành lý vào sau xe, “Lên xe đi, Diễm Thanh đặt nhà hàng rồi, chúng ta ăn cơm trước.”
“Được.” Nhìn thấy em trai là quên hết muộn phiền, Diệp Nhuy cũng không khách khí với Văn Dữ nữa, kéo em trai lên xe.
Xe chạy tới nhà hàng, Diệp Diễm Thanh và Diệp Nhuy ngồi ở phía sau, Diệp Nhuy hỏi Diệp Diễm Thanh tình hình gần đây, rồi cảm thán cơ sở hạ tầng trong nước thay đổi nhiều quá, mặc dù cô ở nước ngoài nhiều năm, nhưng vẫn quyến luyến cố hương.
Ngải Trừng đang đợi bọn họ ở nhà hàng, nhìn thấy Diệp Nhuy, hai người hô lên rồi ôm nhau, mừng mừng tủi tủi tựa như hai cô thiếu nữ, mặc dù họ vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng gặp mặt vẫn tốt hơn.
Trên bàn cơm chỉ có bốn người, lại phi thường náo nhiệt, Diệp Nhuy kể về cuộc sống của mình ở nước ngoài, cũng nghe Ngải Trừng oán giận giới giải trí, không hề thiếu đề tài.
Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ ngồi phía đối diện lại yên tĩnh hơn nhiều, không phải hai người không muốn nói, mà là không chen vào nổi, toàn bộ hành trình giống như người vô hình, không lên tiếng. Văn Dữ lột vỏ tôm, lấy thịt cua cho Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh ăn ăn ăn; Văn Dữ ở dưới bàn tay nắm tay Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh ăn ăn ăn; Văn Dữ bưng trà đổ nước cho Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh ăn ăn ăn…… Có thể là do Diệp Nhuy trở về, nên Diệp Diễm Thanh rất vui, ăn uống ngon miệng hơn ngày thường rất nhiều.
Văn Dữ chiếm được tiện nghi thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu tiên là kéo tay nhỏ, sau đó ôm eo nhỏ, cuối cùng là sờ lên đùi, hắn không có ý gây khó khăn cho Diệp Diễm Thanh, chỉ là một cái bàn tròn thật lớn, Ngải Trừng và Diệp Nhuy lại ngồi ở đối diện với bọn họ, sẽ không nhìn thấy gì. Bắt đầu hôm nay Diệp Diễm Thanh sẽ về nhà mình ở tận một tuần, hắn phải tìm cớ để an ủi bản thân, nếu không thì sao hắn sống sót qua đêm tối được chứ? Tối hôm qua, hắn nghĩ rằng sáng nay dậy sớm, hắn sẽ hôn Diệp Diễm Thanh cho đã, ai dè Diệp Diễm Thanh lại dậy trễ, tới tận khi ra cửa mới chịu bò dậy, thế là hắn mất luôn cơ hội hôn hôn người ta.
Diệp Diễm Thanh đá đá chân hắn ở dưới bàn, mặt cũng có chút hồng, hắn biết Văn Dữ đang luyến tiếc mình, nhưng hắn chọn chị gái nha!
Ngải Trừng ăn đồ ăn, nói: “Thật ra tôi muốn bà về nhà tôi ở, cơ mà Diễm Thanh kiên trì quá nên tôi không dám đoạt người nữa.”
Diệp Nhuy cười nói: “Vất vả lắm mới về được một chuyến, vẫn nên ở nhà với em nó. Với lại, ngày nào bà chẳng đi làm, có thời gian cho tôi đâu, vậy tôi ở nhà ai mà chẳng giống nhau hả?”
Nhà của em trai là nhà của mình, hoàn toàn khác với ở nhờ nhà bạn thân.
“Vậy thôi, có điều mấy bữa nay tôi không bận gì lắm, vẫn có thời gian ăn cơm, dạo phố với bà.” Công việc của Ngải Trừng tương đối tự do.
“Vậy để nói sau nhé.”
“Ok, chờ điện thoại của bà.”
Sau khi ăn xong, Văn Dữ đưa Diệp Diễm Thanh và Diệp Nhuy về nhà.
Diệp Nhuy xuống xe, nói: “Mời Văn tiên sinh lên lầu dùng trà với bọn này.”
“Không cần, em còn có việc, về trước đây.” Không phải hắn không muốn đi, mà là sợ đi lên sẽ không muốn về, “Chị, trước kia đã nói rồi mà, chị cứ gọi tên em là được, đừng có khách khí như vậy.”
Diệp Nhuy cười ha ha: “Nhìn thấy người thật khác với nói chuyện qua camera, không tự giác gọi cậu là ‘ tiên sinh ’.”
Ý của Diệp Nhuy là khí chất của Văn Dữ tạo nên áp lực cho người đối diện, cô đã gặp qua không ít tinh anh, nhưng người có thể làm cô cảm thấy có áp lực thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Văn Dữ chính là một trong số đó.
“Chị gọi vài lần là sẽ quen thôi.”
“Được.”
Diệp Diễm Thanh đẩy hành lý của Diệp Nhuy: “Anh, bọn em lên trước đây, tối nay em sẽ gọi điện cho anh.”
“Được, đi đi.” Văn Dữ cười rất chi là dịu dàng.
Diệp Nhuy nhìn nhìn Diệp Diễm Thanh, lại nhìn nhìn Văn Dữ, cảm thấy ánh mắt của hai người này không đúng cho lắm, quá mức nồng cháy, hơn nữa nếu chỉ là bạn bè thì tại sao tối còn gọi điện cho nhau?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Diệp Nhuy không biểu hiện ra mặt, chào tạm biệt Văn Dữ xong thì cùng Diệp Diễm Thanh lên lầu.
“Chị, đồ trong phòng chị em chưa dọn đâu, chị xem có thiếu gì nói em để lát nữa em nhờ người mua giúp.” Diệp Diễm Thanh đẩy hành lý vào phòng cho Diệp Nhuy.
Phòng ở vẫn như trước, làm Diệp Nhuy có cảm giác đầy thân thiết: “Chị có mang vật dụng cần thiết rồi. Trong nhà có đồ ăn không? Tối nay chị nấu vài món để em thử tay nghề ha.”
“Có.” Hắn nhờ Ngải Trừng mua đồ ăn đầy tủ lạnh, chị của hắn rất thích nấu ăn, ban đầu là bởi vì nấu ăn trong nhà rất tiện, sau là sạch sẽ hơn ngoài quán.
Diệp Nhuy rửa tay, bắt đầu dọn dẹp hành lý: “Hai đứa sống chung đã quen chưa?”
Ở đây không có người ngoài nên cô hỏi thẳng.
Diệp Diễm Thanh gật đầu: “Khá tốt, bên kia nấu ăn và dọn dẹp đều có người giúp việc, không cần tụi em làm. Nói chứ nhà anh ấy rộng lắm, mỗi lần dọn dẹp mệt đứt hơi.”
“Chị thấy hai đứa sống chung khá là hòa thuận đó chứ, cậu ấy còn dành thời gian để đi đón chị nữa.”
Diệp Diễm Thanh cười: “Anh Văn Dữ tốt lắm, giúp đỡ em rất nhiều. Tuy em vẫn chưa khắc phục được chứng sợ sân khấu, nhưng không còn âu sầu như trước kia nữa, mỗi ngày đều vui vẻ làm việc. Mà ngày thường ảnh quan tâm đến em lắm, ở bên cạnh anh ấy, mọi chuyện suôn sẻ hơn rất nhiều.”
Diệp Diễm Thanh cũng muốn tạo ấn tượng tốt cho chị gái.
Diệp Nhuy dừng lại động tác, dựa vào cạnh cửa, nghiêm túc hỏi: “Quan hệ của hai đứa rốt cuộc là thế nào?”
Cô lớn lên với Diệp Diễm Thanh, thời gian hai người ở bên nhau dài hơn bất cứ ai, nên cô biết rõ mọi biểu tình trên mặt của hắn.
Diệp Diễm Thanh biết không lừa được Diệp Nhuy, cũng chẳng muốn giấu diếm, lấy hết can đảm nói: “Chị, bọn em đang yêu đương.”
Nói ra được rồi trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Kết quả không ngoài dự đoán của Diệp Nhuy, ngay từ đầu cô đã biết Diệp Diễm Thanh không thoát khỏi Văn Dữ.
“Em có vui không?” Diệp Nhuy nghiêm túc hỏi.
Diệp Diễm Thanh trịnh trọng gật đầu: “Em rất vui.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Nhuy không tính hỏi Văn Dữ có đối xử tốt, có khi dễ, hay là có đủ nghiêm túc hay không, mấy cái này cô muốn nhìn tận mắt mới an tâm, nếu hỏi em trai đang đắm chìm trong tình yêu, thì sẽ không nhận được câu trả lời khách quan. Nói thật thì cô không hề có thành kiến gì với Văn Dữ, nghe Ngải Trừng nói danh tiếng của Văn Dữ trong giới khá tốt, không phải là người xằng bậy, cô chỉ muốn nhìn tận mắt để yên tâm mà thôi. Còn nếu nói không lo lắng thì là nói dối, làm sao gia đình Văn Dữ có thể chấp nhận gia đình cô được chứ?
“Em đã gặp gia đình Văn Dữ chưa?” Diệp Nhuy hỏi.
Diệp Diễm Thanh chưa nghĩ tới xa như vậy: “Em chưa gặp, anh ấy nói ba mẹ đều bận rộn công việc, một năm chỉ ở trong nước có mấy ngày, đến anh ấy còn khó gặp nữa, huống chi là em.”
“Cũng đúng, nghe nói sản nghiệp nhà cậu ấy rất lớn.” Diệp Nhuy sẽ không hỏi tiếp, sợ sẽ tạo áp lực cho Diệp Diễm Thanh.
“Đúng vậy, nếu anh Văn Dữ không được mến mộ nữa thì phải về nhà thừa kế sản nghiệp nghìn tỷ đó chị.” Lấy thực lực của Văn Dữ, dù là nhà đầu tư hay là fans hâm mộ đều hy vọng hắn có thể tiếp tục làm việc ở trong giới giải trí.
Diệp Diễm Thanh không ở nhà, Văn Dữ cũng không muốn về nhà, lái xe ở trên đường trong chốc lát, cuối cùng quyết định về nhà ba mẹ.
“Sao về nhà không báo trước một tiếng hả? Trong nhà có chuẩn bị gì đâu.” Văn Dữ đột nhiên trở về làm Tống Mỹ Ngọc ngạc nhiên, bà chưa bao giờ thấy con trai về nhà đột xuất, thật là hiếm đó nha!
Văn Dữ ném chìa khóa xe lên bàn trà, cả người lười biếng ngã vào trên sô pha: “Chị của Diễm Thanh về nước nên em ấy về nhà mình rồi, con ở nhà một mình cũng chán nên qua đây chơi.”
“Sao con giống bị vợ ruồng bỏ thế kia.” Tống Mỹ Ngọc cười nhạo hắn.
Văn Dữ không để bụng: “Không phải giống, mà đúng vậy.”
Tống Mỹ Ngọc thông minh, nghe ra ý trong lời hắn: “Hai đứa…… Phim giả tình thật à?”
“Mẹ dùng từ không chuẩn xác tí nào, phải nói là ở bên nhau.”
Tống Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn hắn: “Không lẽ con sớm đã nghĩ tới chuyện này rồi à?”
Bà hy vọng con mình không phải đang đùa giỡn.
Văn Dữ vội vàng nói: “Không có, con thích em ấy từ lâu rồi, nhưng lúc kết hôn không nghĩ tới nhiều như vậy, nếu không con hẳn là nên theo đuổi rồi mới rướt người ta về nhà chứ.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Mỹ Ngọc yên tâm, “Chị người ta về nước thì con về nhà làm gì, không phải nên biểu hiện một chút, lấy lòng người ta sao?”
Tống Mỹ Ngọc cũng không cảm thấy con mình hơn người ở chỗ nào, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, có câu nói tiền tài là cơ sở của hôn nhân, nhưng không phải ra vẻ mình có nhiều tiền hơn đối phương là được, vậy là không tôn trọng đối phương, nếu thích, thì phải hành động.
“Hai chị em khó có khi gặp nhau, con ở đó sẽ làm người ta ngại.”
“Cũng đúng. Hay là nhà mình gửi đồ ăn qua bên đó, cho có thành ý.” Tống Mỹ Ngọc mặc dù là nữ cường nhân, nhưng vẫn là một người mẹ ấm áp, thương con.
Nếu Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh yêu nhau trước, thì bà sẽ không tích cực chào đón giúp Văn Dữ, hai người yêu nhau cần phải tìm hiểu một thời gian, không thích hợp thì chia tay, là chuyện rất bình thường. Nhưng bọn họ lại cố tình kết hôn trước, yêu sau, ở bên nhau với một thời gian không ngắn, đã hiểu thói quen sinh hoạt, tích cách của nhau, mới có thể lâu ngày sinh tình, bắt đầu yêu đương. Loại quan hệ này thường thường không dễ dàng tách ra, tỉ lệ gắn kết rất cao, cho nên không dễ gì chia cách bọn họ.
“Mấy ngày nữa con sẽ gửi qua, mẹ khỏi lo.” Mấy chuyện này hắn không dám xem nhẹ.
“Ôi, đáng lẽ con phải báo cho mẹ biết trước chứ, để mẹ gọi ba về, chị gái người ta về nước thì gia đình mình phải mời người ta một bữa cơm mới phải phép chứ, cái thằng nhóc này.” Tống Mỹ Ngọc biết Diệp Diễm Thanh chỉ có một người chị gái. Con cái trong gia đình như vậy càng mong được gia đình đối phương ủng hộ, sẽ càng lo lắng không nhận được sự tôn trọng từ gia đình đối phương bởi vì gia cảnh nhà mình.
Văn Dữ mỉm cười nói: “Biết mẹ coi trọng mình em ấy sẽ rất vui cho xem. Thật ra tụi con yêu nhau cũng chưa được bao lâu, mà mẹ với ba cũng không ở trong nước, nên con không nói.”
“Thế à, giờ muốn gặp cũng không kịp nhỉ, hay là đợi ba con hết việc lần này, chọn ngày thích hợp gặp thằng bé luôn nhé.” Ở tầng lớp của họ, bà đã gặp qua rất nhiều ví dụ gia đình chồng không thích con dâu, không có mấy nhà hạnh phúc hòa thuận chân chính, cho nên bà cũng chẳng có yêu cầu gì với đối tượng của Văn Dữ, cũng như khi biết con trai mình là gay bà cũng tiếp nhận, con trai mình hạnh phúc mới là ý nguyện lớn nhất của hai vợ chồng bà.
“Được, con sẽ nói với em ấy.” Bởi vì biết tâm ý của ba mẹ, nên Văn Dữ không muốn làm ba mẹ bận tâm về mình, cũng bởi vì biết, cho nên sẽ không làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài chọc giận ba mẹ.
“Tối nay mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp thời gian.”
Văn Dữ cười thoải mái: “Để con nói với ba thì hay hơn, chuyện lớn như vậy mà con không nói với ba thì ba sẽ nói con không thương ba đó.”
Tống Mỹ Ngọc cũng cười theo: “Được, con tự nói đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT