Mặc đồ tình nhân, tạo dáng chụp hình tuyên truyền cho EE không phải là việc khó làm, nhưng Diệp Diễm Thanh lại cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn nguyện ý mặc đồ tình nhân với Văn Dữ, có điều trước giờ bọn họ chỉ giới hạn trong việc tuyên bố hay chuyển phát, hay lúc tuyên bố bọn họ kết hôn với mười ngón tay nắm chặt, hay là tấm ảnh chụp nhẫn cưới. Rồi sau đó bọn họ vẫn duy trì tuyên truyền cho nhau, không quá xa cách, nhưng cũng không lăng xê quá mức.
Nếu đăng ảnh tình nhân, thì Diệp Diễm Thanh có cảm giác như đang đánh vỡ thế cân bằng, kỳ thật không cần thiết, lại có vẻ làm ra vẻ, nhưng hắn có hơi hoảng hốt, nguyên nhân không phải là do bên ngoài tác động, mà là chuyện hắn không dám nghĩ tới kia.
Văn Dữ xong việc về đến nhà là nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang ngồi phát ngốc ở trên ghế sô pha, bên cạnh là hai bộ quần áo giống nhau, túi ngoài đã bị xé ra, rối loạn một nùi.
“Sao vậy? Không thoải mái à?” Văn Dữ hỏi theo bản năng, sợ buổi khai trương hôm nay không thuận lợi ảnh hưởng tới tâm tình vất vả lắm mới ổn định lại của Diệp Diễm Thanh. Mặc dù bị tái phát bệnh là chuyện bình thường, Văn Dữ cũng chưa bao giờ tỏ ra lo âu, có điều hắn vẫn luôn mong muốn Diệp Diễm Thanh có thể tiến bước về phía trước, nghĩ đến Diệp Diễm Thanh gặp phải chuyện không vui, hắn nguyện ý giúp đỡ Diệp Diễm Thanh chứ không muốn cậu ấy cứ chìm đắm trong vũng lầy đó.
Diệp Diễm Thanh hoàn hồn, nở nụ cười theo thói quen: “Anh về rồi à? Không có chuyện gì đâu, em chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi.”
Văn Dữ có chút an tâm, ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt của Diệp Diễm Thanh: “Hôm nay thuận lợi không?”
Diệp Diễm Thanh gật đầu: “Khá tốt ạ, có không ít fans tới mua đồ ủng hộ cho em.”
Văn Dữ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, fans thương em mới ủng hộ em, em cũng nên làm gì đó hồi đáp cho mấy cô ấy.”
Văn Dữ không cho rằng chỉ có fans mới có quyền thương thần tượng, nghệ sĩ cũng phải tương tác với fans, vậy thì mối quan hệ mới cân bằng, xứng đáng hồi đáp.
“Em biết rồi.”
Văn Dữ chuyển ánh mắt tới đống quần áo trên sô pha, hỏi: “Đây là đồ tình nhân à?”
Diệp Diễm Thanh xấu hổ, giọng cũng ngắc ngứ theo: “EE đưa, vừa nãy em mở ra mới biết là đồ tình nhân.”
Văn Dữ hiểu ý đồ của họ, EE bắt đầu dùng Diệp Diễm Thanh là hy vọng có thể thu lại lợi nhuận, không có nhãn hàng nào dùng nghệ sĩ mà không yêu cầu hồi đáp, nếu thích hợp thì hắn cũng sẽ nể mặt làm giúp. Đây cũng thuộc về quyền riêng tư, cho dù nghệ sĩ có làm đại diện cho nhãn hiệu khủng, thì mặc gì ra đường là quyền của nghệ sĩ, từ đồ vỉa hè đến đồ hiệu nhãn hàng không được thắc mắc. Huống chi hợp đồng cho nhãn hiệu đồ nam mà Văn Dữ làm đại diện cũng sắp hết hạn, chưa ký hợp đồng mới nên cũng giảm bớt phần nào áp lực.
Văn Dữ tùy ý cầm lên, màu sắc và kiểu dáng rất hợp thời, áo lông màu vàng nghệ, kết hợp với quần dài màu xanh rộng rãi nhưng không lôi thôi, phối vào đôi giày thể thao mình thích thì sẽ rất đẹp, rất thích hợp với trang phục hằng ngày.
Văn Dữ cởi nút áo sơ mi của mình, Diệp Diễm Thanh hơi xấu hổ nhìn thấy, liền giả bộ nhìn xuống túi xách: “Anh thích bộ đồ này à?”
Văn Dữ tùy ý trả lời: “Có hơi trẻ con với anh.”
“Anh cũng đâu có lớn……” Diệp Diễm Thanh vừa dứt lời, đã bị Văn Dữ ném áo che đầu.
Áo sơmi còn phảng phất hơi ấm thân thể của Văn Dữ, cũng không rõ ràng, nhưng mùi nước hoa nhàn nhạt lại rất chân thật, là mùi nước hoa mà Diệp Diễm Thanh đã dùng nhầm.
Chờ Diệp Diễm Thanh kéo chiếc áo xuống cũng là lúc Văn Dữ tròng chiếc áo lông kia lên, vạt áo chầm chậm rơi xuống, Diệp Diễm Thanh tinh tường nhìn thấy cơ bụng cùng tuyến nhân ngư của Văn Dữ, làm trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra ba chữ —— eo chó đực.
Hắn còn nhớ rõ năm ngoái cư dân mạng có làm một bình chọn “Người đàn ông được ham muốn nhất”, dù bỏ phiếu nặc danh, nhưng lại là đề tài được người người nhiệt liệt hưởng ứng. Không ngờ Văn Dữ chỉ xếp thứ hai với từ khóa là “Cơ bụng”, “Eo chó đực”, người xếp hạng nhất lại là người bạn thân của hắn Lộ Ngôn Chi với từ khóa là “Tinh anh”, “Tổng tài”, “Một công khó cầu”.
Lộ Ngôn Chi xem như là một nửa người của giới giải trí, có không ít lần bị paparazzi chụp ảnh y ra vào gay bar, dù chỉ là độc lai độc vãng, nhưng paparazzi lại phóng bút không kiềm chế. Đây cũng là nguyên nhân cho sự ra đời của CP Lộ Văn. Lần bỏ phiếu đó cũng nói Lộ Ngôn Chi là số 1 cực phẩm, mỗi ngày có không ít các bé 0 đi theo hòng được leo lên giường.
Lúc ấy, Diệp Diễm Thanh chỉ nghe danh của Lộ Ngôn Chi, nhớ rõ Văn Dữ xếp hạng thứ hai. Fans cũng tích cực bỏ phiếu cho hắn, nhưng ngặt một nỗi là không đấu lại fans qua đường, cuối cùng miễn cưỡng bảo vệ vị trí thứ mười. Cũng bởi vì Văn Dữ không đứng đầu bảng mà bị người bạn thân giành mất vị trí nên trong lòng fans Diệp rất hả hê, không xéo xắt đi gây thị phi.
“Không phải vấn đề tuổi tác mà là phong cách.” Trang phục mặc rất vừa vặn, có thể thấy đối phương đã tìm hiểu size của hắn, “Thay đồ đi, rồi hai mình chụp ảnh.”
Diệp Diễm Thanh không nhúc nhích.
Văn Dữ cầm lên bộ đồ size nhỏ hơn: “Làm sao? Muốn anh thay cho em à?”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Anh, nếu anh không muốn thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
Văn Dữ nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Anh có nói hay làm gì để em nói là anh miễn cưỡng hả?”
“Không có, thì em nghĩ tới lúc ly hôn phải xóa hình, phiền phức lắm.” Diệp Diễm Thanh thầm mắng —— mày giả bộ hả, Diệp Diễm Thanh mày biết giả bộ lắm. Nhưng Văn Dữ chủ động muốn chụp ảnh với hắn làm hắn có chút xíu vui mừng đó.
Văn Dữ ngẩn ra một lát, làm bộ muốn cởi quần áo của Diệp Diễm Thanh ra: “Suốt ngày em nghĩ lung tung cái gì vậy?”
Ngón tay của Văn Dữ đã chạm phải cổ áo Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh căn bản không dám để Văn Dữ lột quần áo cho mình, vội vàng tránh né, cầm lấy bộ quần áo: “Em đi đổi đây.”
Nói xong, chạy lên lầu.
Bóng dáng Diệp Diễm Thanh chạy trối chết chiếu vào trong mắt Văn Dữ, có chút đáng yêu, lại có chút đáng thương, Văn Dữ buông tay, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng bật tiếng cười.
Thay xong quần áo, Diệp Diễm Thanh cầm di động chuẩn bị chụp ảnh. Hắn thích chọn góc độ và bối cảnh, nhưng để tự nhiên một chút nên hắn không dùng tới gậy selfie, chỉ có thể giơ máy lên chụp, vì thế góc độ bị hạn chế rất nhiều.
Hai người thử mấy góc độ mà Diệp Diễm Thanh vẫn chưa hài lòng.
Văn Dữ nghĩ một hồi thì tự mình ngồi lên sô pha, kéo Diệp Diễm Thanh ngồi vào trước ngực, hắn từ phía sau ôm lấy Diệp Diễm Thanh, vậy thì điện thoại sẽ nằm dọc, không phải nằm ngang, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Diệp Diễm Thanh giơ di động, Văn Dữ đặt cằm để ở trên vai Diệp Diễm Thanh, đôi tay ôm lấy eo người trước ngực, mặc dù không chụp tới vị trí thấp như vậy, nhưng Văn Dữ vẫn hư hư thật thật ôm hắn, vẻ mặt đầy ôn nhu.
Diệp Diễm Thanh lại tâm viên ý mã (xáo động và dễ mất kiểm soát) cảm giác toàn thân đều tê dại, không dám nhúc nhích, máy móc chụp vài tấm.
“Được rồi, được rồi.” Văn Dữ cười buông hắn ra.
Diệp Diễm Thanh lập tức đứng lên, dư âm gương mặt trên vai vẫn còn đó, làm Diệp Diễm Thanh không thể nào tập trung chọn ảnh —— trước giờ hắn chưa từng có cảm giác thế này, chụp ảnh với các thành viên trong nhóm cũng thế, cho dù là ai đứng gần cũng chẳng có cảm giác gì hết. Hắn không biết là do mình tách ra solo quá lâu, hay là quá mức ỷ lại Văn Dữ, dù sao cảm giác mà Văn Dữ đem tới lại khác với những người kia.
Diệp Diễm Thanh V: Một lần hợp tác vui vẻ, cảm ơn EE đã chu đáo chuẩn bị.
Đăng xong Weibo, Diệp Diễm Thanh muốn dọn dẹp túi giấy trên mặt đất, không để ý vấp phải một cái hộp, mất trọng tâm ngã lên ghế sô pha.
Văn Dữ nhanh chân lẹ mắt ôm lấy Diệp Diễm Thanh, hai người ngã ở trên sô pha, Diệp Diễm Thanh đè ở trên người Văn Dữ.
Diệp Diễm Thanh vừa rồi bị hoảng sợ, mà giờ thì cứng ngắc, không dám động đậy.
“Không bị gì chứ? Có bị trẹo chân không?” Văn Dữ vội hỏi.
Diệp Diễm Thanh lắc đầu, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau. Diệp Diễm Thanh ngây ngốc nhìn Văn Dữ, nhìn kĩ thì Văn Dữ thật sự rất tuấn tú, đôi mắt thâm tình, làm trái tim của Diệp Diễm Thanh đập càng lúc càng nhanh.
Văn Dữ mỉm cười xoa xoa đầu Diệp Diễm Thanh: “Không muốn đứng dậy à?”
“Không……” Diệp Diễm Thanh chống sô pha muốn đứng dậy, thử hai lần cũng chưa thành, xấu hổ đến đỏ cả người.
Văn Dữ nhéo nhéo lỗ tai hắn, ôn nhu nói: “Đừng chọc anh, anh không tự chủ được như em tưởng tượng đâu.”
Đùi của Diệp Diễm Thanh dán vào nơi nào đó của Văn Dữ, nếu Văn Dữ không đề cập tới chuyện này, thì hắn sẽ không mẫn cảm đến thế, nhưng bị Văn Dữ nhắc tới, dưới đùi như cảm giác được kích cỡ của vật ấy làm hắn hoảng loạn đến mức muốn chạy trốn.
Văn Dữ thu lại vài phần ý cười, đỡ Diệp Diễm Thanh đứng lên: “Mấy cái này để ngày mai dì giúp việc dọn dẹp đi, giờ thay quần áo rồi còn ăn cơm.”
Nói xong, Văn Dữ liền bỏ đi lên lầu.
Diệp Diễm Thanh sửng sốt tại chỗ một hồi lâu, mới chậm rì rì lên lầu, vừa rồi Văn Dữ nói với hắn đừng chọc vào, hắn suy nghĩ nãy giờ, nếu mình chọc thật thì sẽ thế nào nhỉ? Chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, nhưng nếu mình can đảm làm thật thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Nghĩ đến bước này rồi Diệp Diễm Thanh có ngốc cũng hiểu ra tâm ý của bản thân. Văn Dữ thật sự rất tốt, luôn ân cần giúp đỡ hắn, chỉ là mình có thành ý với người ta mà Văn Dữ lại không có thì thế nào? Hắn phải bình tĩnh, không thể xúc động, xúc động là ma quỷ.
Trong lúc Diệp Diễm Thanh còn đang rối rắm, bình luận dưới bài post trên Weibo đã quá một ngàn.
【 oa, chồng chồng chụp chung nha! 】
【 Ánh mắt Văn Dữ ôn nhu quá man, Diễm Thanh cười rất đẹp trai, mị thích. 】
【 Có chị em nào muốn mua đồ EE với tui không, cho tui biết để tui mua chung với!! 】
【 chị em thân mến, hôm nay fans bạch phú mỹ đã càn quét bốn phần năm số lượng sản phẩm trong cửa hàng rồi, phần còn lại tui nghe nói ngày mai sẽ có đoàn đội khác tới lấy, tui đoán tới chiều ngày mai EE sẽ đóng cửa ngừng kinh doanh luôn. 】
【 hy vọng sau này cặp Văn Diệp sẽ gặp nhiều thuận lợi! 】
【 í, chỉ có tui để ý tới chậu hoa tulip vàng* trong tấm hình thôi hả? 】
【 không chỉ có mình cô đâu, tui cũng thấy! 】
【 ha ha ha, hai người đó mua hoa có chọn lựa không đấy? Hồi trước là hoa cúc, bây giờ là hoa tulip vàng, sao không có hoa hồng nhỉ?! 】
【 cho em hỏi hoa tulip vàng có điềm xấu ạ? 】
【 không phải điềm xấu gì hết, cưng đi tìm ý nghĩa của mấy loài hoa là biết à, hoa tulip vàng không phù hợp với hoàn cảnh của bọn họ! 】
Diệp Diễm Thanh xem bình luận sau khi dùng cơm, từ ngày nói với Văn Dữ đổi hoa cúc thì trong nhà có thêm hoa tulip, Diệp Diễm Thanh cũng rất thích.
Giật giật ngón tay, Diệp Diễm Thanh tò mò đi tra xét ý nghĩa của hoa tulip vàng —— tình yêu đơn phương.
Nếu là trước kia, thì Diệp Diễm Thanh sẽ mắng thầm trợ lý không biết chọn hoa, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy loài hoa này đang nói hộ lòng mình, Văn Dữ tốt như vậy, nhưng hắn không dám mở miệng, sợ ảnh hưởng tới quan hệ của bọn họ lúc này, làm bạn bè còn chưa xong, nói không chừng hợp đồng kết hôn cũng kết thúc luôn, mà hắn không muốn như thế, hắn tình nguyện yêu đơn phương để có thể vui vẻ ở bên cạnh Văn Dữ mỗi ngày.
*trong bản dịch để là hoa hướng dương, tui lên gg tìm hiểu thì hoa hướng dương có nghĩa là tình yêu chung thủy, sắc son, tui thấy không phù hợp lắm với tình tiết cốt truyện, nên mạn phép đổi thành hoa tulip vàng.à, mà không liên quan tới truyện đâu, tui chỉ muốn khoe bài hát tui đang ghiền mấy bữa nay, replay liên tục. Bạn nào có xem Super Vocal (Thanh Nhập Nhân Tâm) là biết hai anh giai này ha, Trịnh Vân Long và Vương Tích. Lúc Vương Tích cất giọng hát là tui rụng rời tay chân luôn, vừa trầm vừa ấm, giày xéo con tim U30 của tui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT