Ngải Trừng thuận tiện nói với hắn chuyện hot search, Diệp Diễm Thanh cũng chỉ cười nói “Đã biết”, cũng không cố tình đi xem. Có mấy chuyện tự bọn họ biết là được, không thèm để ý người ta đánh giá thế nào.
Không biết là EE cần tìm gấp người đại diện, hay là do mối thân tình với Lộ Ngôn Chi mà không cự tuyệt ngay lập tức, chỉ truyền lời bảo Tinh Lộ gửi cho họ những tấm ảnh gần đây nhất của Diệp Diễm Thanh. Ngải Trừng hiểu lúc đối phương thông qua Lộ Ngôn Chi để mời Văn Dữ là có thể thấy được bọn họ rất gấp. Bọn họ chủ động liên hệ, đối phương nể tình đòi xem hình là chuyện rất bình thường.
Đoàn đội bên EE cử người đến Tinh Lộ chụp ảnh chân dung cho Diệp Diễm Thanh —— có thể thấy đối phương rất cẩn trọng trong việc chọn người đại diện cũng như nhân cơ hội này đánh giá toàn diện Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh lại cảm thấy dường như đối phương không hài lòng lắm với hình tượng của mình, nếu mục tiêu của họ là Văn Dữ, thì hắn kém người kia rất nhiều —— chủ yếu là do phong cách cá nhân và khí chất không tương đồng.
Nhưng Văn Dữ lại không nghĩ vậy. Loại nhãn hiệu lớn như EE rất thận trọng trong việc chọn lựa người đại diện, đặc biệt đây là lần đầu tiên bọn họ đặt chân vào thị trường trong nước, không giống với những nhãn hiệu lớn có mặt ở đây đã nhiều năm.
Diệp Diễm Thanh không muốn tự tạo áp lực cho bản thân, phần lớn thời gian hắn vùi đầu vào sáng tác, vì như vậy sẽ làm hắn thoải mái hơn.
Khoảng hơn mười ngày sau, bên EE chủ động liên hệ với Tinh Lộ, tỏ vẻ công ty mẹ rất hài lòng với Diệp Diễm Thanh, hy vọng có thể hợp tác với hắn, nếu thành công bọn họ mong sẽ được hợp tác lâu dài.
Có thể bắt lấy EE đối với Diệp Diễm Thanh mà nói, tuyệt đối là thành tựu lớn nhất lúc này, Diệp Diễm Thanh rốt cuộc cũng buông xuống lo âu, chuẩn bị tiếp nhận công tác mới.
“Anh tiếp xúc với mấy nhãn hàng này nhiều rồi, có nhiều kinh nghiệm hơn em, tin anh đi.” Văn Dữ từ lúc bắt đầu đã không lo lắng đối phương sẽ cự tuyệt, hắn tin vào ngoại hình của Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh là thần tượng, Văn Dữ lại là ảnh đế, độ phủ sóng trong và ngoài nước cao hơn, còn so về lưu lượng, nói thật thì Văn Dữ ăn đứt Diệp Diễm Thanh, cho nên với nhà đầu tư nước ngoài họ sẽ xem trọng Văn Dữ hơn, còn đối với Diệp Diễm Thanh, bọn họ cần nhiều thời gian để suy tính và điều tra thị trường.
Diệp Diễm Thanh cười vui vẻ lại thẹn thùng: “Chị Trừng nói đây là lần quảng cáo đầu tiên của EE ở trong nước nên yêu cầu rất cao, em cần chuẩn bị những gì hở anh?”
Hắn cũng từng tiếp xúc với những thương hiệu nước ngoài nhưng không có nhiều yêu cầu như vậy, vì thế cũng khẩn trương không ít.
Văn Dữ không keo kiệt đưa ra ý kiến: “Anh đã tìm hiểu kĩ phong cách của bọn họ. Bài hát em hát lần trước vừa hay phù hợp với hướng đi của EE vào quý tới, em có thể nhân cơ hội này thay đổi hình tượng luôn, vậy nên em cần phải nghĩ ra cách biểu hiện cho phong cách mới là được.”
Diệp Diễm Thanh có vài linh cảm, hắn không sợ chuyện chụp ảnh, còn chứng sợ sân khấu không vì vậy mà bộc phát.
Văn Dữ nói tiếp: “Anh không tiện đi theo em, nên em cũng đừng quá khẩn trương.”
Không phải Văn Dữ không muốn đi, mà là bọn họ có điều khoản bí mật trong hợp đồng, tận lực tránh cho người ngoài đến hiện trường, đã có Ngải Trừng đi theo, nên hắn rất yên tâm.
“Em biết rồi, anh yên tâm đi.” Diệp Diễm Thanh đáp ứng.
Bên EE nhanh chóng hẹn ngày giờ làm việc.
Sáng sớm, Diệp Diễm Thanh ăn nhẹ rồi theo Ngải Trừng đến phòng chụp ảnh.
Trước khi ra cửa Văn Dữ dặn dò Ngải Trừng, nghỉ giải lao nhớ cho Diệp Diễm Thanh uống một ly ca cao nóng để bình tĩnh, dù sao hôm nay phải chụp đến sáu bộ quần áo, là một khiêu chiến với Diệp Diễm Thanh.
Tới nơi, thái độ của các nhân viên rất tốt, mối quan hệ giữa bọn họ là hợp tác, cho nên ai cũng hy vọng buổi chụp hình hôm nay sẽ kết thúc trong vui vẻ. EE cũng chuẩn bị nhân viên trang điểm chuyên nghiệp, nhân viên công tác đẩy các bộ quần áo sẽ chụp trong hôm nay tới, hỏi muốn chụp bộ nào trước.
Diệp Diễm Thanh nhìn nhìn, chọn một bộ áo lông màu cam bên ngoài: “Chụp bộ này trước đi.”
Hắn muốn tìm cảm giác trước.
Đoàn đội không có ý kiến, đi ra ngoài chuẩn bị.
Chuyên viên trang điểm cũng ấn theo phong cách mà làm, bộ đồ này không tính là quá kín mít. Áo lông to rộng, đi với quần thể thao màu đen, tạo cảm giác thoải mái, ấm áp cho người ta.
Studio chuẩn bị sáu cảnh, mỗi bộ một cái, hiển nhiên là mạnh tay chi tiền, nửa điểm cũng không keo kiệt.
Bộ quần áo này phối với chiếc giường màu xám, giấy dán tường và sàn nhà màu xanh lam, tựa như tia nắng mặt trời len lỏi qua đám sương mù dày đặc.
“OK, nâng tay để trên trán, xoay mặt sang hướng tôi.”
“Tốt lắm, đổi hướng nhìn nào.”
“Xoay thân, nhìn ống kính, tốt.”
“Làm rối tóc một chút.”
“Perfect.”
Nhiếp ảnh gia dùng hết khả năng dẫn dắt Diệp Diễm Thanh tìm cảm giác, Diệp Diễm Thanh cũng từ từ hiểu ra phong cách mà EE hướng tới, thứ bọn họ yêu cầu chính là người trẻ tuổi, cao cấp, có chút gợi cảm, loại cảm giác này cần Diệp Diễm Thanh thể hiện ra bằng ánh mắt, cuối cùng là hiệu quả của trang phục, còn động tác thì càng ít càng tốt, nếu không sẽ hình thành động tác ám chỉ ái muội không rõ ràng, vậy thì sẽ rất phèn.
Bắt được cảm giác rồi Diệp Diễm Thanh như được đả thông kinh mạch, lại nghĩ đến lời Văn Dữ từng nói, liền thả lỏng toàn thân.
Trang phục càng về sau càng đơn giản, từ áo thun cổ chữ V khoe xương quai xanh cho đến áo len cao cổ, hay áo sơ mi màu sắc đơn giản…… Trang điểm cũng thay đổi theo từng trang phục, từ trang điểm đậm lúc ban đầu chuyển sang nhẹ, rồi từ từ thành mặt mộc……
Diệp Diễm Thanh làm rất ít động tác dư thừa, ánh mắt lại dụ hoặc mười phần, có sắc bén có bình tĩnh, xen lẫn giữa vị thành niên và thanh niên, tự tin, yêu diễm lại cao quý.
“Quá tuyệt vời!”
“Nhìn tôi, Diễm Thanh nhìn tôi.”
“So gorgeous.”
Nhiếp ảnh gia là người ngoại quốc gốc Hoa, cũng là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của EE, kích động đến mức liên hồi khen đẹp, ngầm khẳng định khả năng của Diệp Diễm Thanh.
Nhân viên công tác từ bàng quang đứng nhìn, cho đến trầm mê không lối thoát, thậm chí quên luôn công việc trong tay mà đứng xem Diệp Diễm Thanh chụp hình.
“Anh nhìn cậu ta xem, nét đẹp của người Châu Á thật là quá hoàn mỹ.”
“Chân dài, eo thon, nhìn xương quai xanh của anh ta kìa, thượng đế hẳn là mất nhiều thời gian nhào nặn lắm.”
“Tôi tin vào phán đoán của tổng bộ rồi, nhìn người chuẩn quá!”
“Nghe nói cậu ta kết hôn rồi đó, tôi cá là người kia cưng chiều cậu ta lắm đây, nhìn mông cậu ta kìa, tròn tròn cong cong!”
Ngải Trừng đứng ở một bên nghe bọn hắn dùng tiếng Anh khen Diệp Diễm Thanh, trong lòng đặc biệt tự hào. Diệp Diễm Thanh có dáng người rất hoàn mỹ, chỉ là ngày thường không có cơ hội khoe khoang, dễ bị người khác xem thường, nhưng điều làm cô hoàn toàn không ngờ tới là biểu hiện của Diệp Diễm Thanh, lúc đầu cô còn cho rằng sẽ mất khá nhiều thời gian để hắn tìm được cảm giác, cô đã chuẩn bị hết rồi, nếu không quá thuận lợi, thì cô sẽ gọi cho trợ lý mang đồ ăn vào đãi mọi người, trấn an mấy vị khách nước ngoài này. Không ngờ là không cần dùng tới, những người ở trong tổ chụp ảnh này tự nhiên vây quanh chiếu cố Diệp Diễm Thanh, không cần cô động thủ.
Cho nên có thực lực mới là đạo lý.
Bởi vì Diệp Diễm Thanh biểu hiện quá tốt, buổi chụp ảnh kết thúc khi trời chưa tối.
Nhiếp ảnh gia hưng phấn đến mức thiếu oxy, hận không thể chụp thêm mấy bộ nữa, cũng tán thưởng Diệp Diễm Thanh rất nhiều, còn nói sau này nếu còn hợp tác, thì y sẽ tranh suất chụp ảnh cho Diệp Diễm Thanh.
Ảnh chưa chỉnh sửa gửi hết cho nhà thiết kế, bên đó cũng rất nhanh trả lời, yêu cầu hợp tác ngay với Diệp Diễm Thanh, cho dù bên này có ra giá bao nhiêu bọn họ sẽ chấp nhận hết.
Những chuyện này Diệp Diễm Thanh không biết, thay quần áo xong, ra ngoài cảm ơn nhân viên công tác, tặng quà do Ngải Trừng chuẩn bị trước cho mọi người, mới ra xe đi về.
Văn Dữ nhận được tin nhắn của Lộ Ngôn Chi, một tấm ảnh chụp của Diệp Diễm Thanh.
Lộ Ngôn Chi: Diệp Diễm Thanh biểu hiện rất tốt, bên EE mong muốn hợp tác ngay. Đây là ảnh mẫu bên thiết kế gửi cho tớ, nhờ tớ cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giới thiệu một người mẫu quá hoàn hảo cho bọn họ.
Văn Dữ click mở ảnh chụp, trên ảnh chụp là cảnh Diệp Diễm Thanh quỳ một gối ở trên ghế sô pha cổ điển màu đỏ, một chân đứng thẳng trên mặt đất, áo lông mặt ngược kéo thành chữ V thẳng đến xuống eo, không lộ ra lưng quần, xuơng sống lưng như ẩn như hiện, vừa gợi cảm vừa hấp dẫn; mà cái ánh mắt lúc ngoái đầu lại rất mê hoặc, lại xa cách, như là đang nói với người ta —— tôi biết tôi hấp dẫn, nhưng tôi không dễ bị câu dẫn.
Văn Dữ nhìn bức ảnh này chằm chằm, máu nóng trong người từ từ bốc lên. “Biến, tớ không nhận thẻ người tốt, ok.” Ném di động lên ghế, Văn Dữ xoay người vào phòng bếp, bây giờ hắn cần nhất là một ly nước đá để bình tĩnh lại, bằng không hắn không biết khi Diệp Diễm Thanh về nhà thì mình sẽ làm những hành động rồ dại gì nữa.