Edit + Beta: Alice

Tan tiệc, Văn Dữ và Lộ Ngôn Chi ai về xe nấy, lúc này tài xế đã tới nên Văn Dữ ngồi vào phía sau xe.

“Chạy vòng vòng trước đã, đợi mùi rượu tiêu tán rồi hẳn về.” Văn Dữ nói với tài xế.

Tài xế đi theo Văn Dữ rất nhiều năm, là người thành thật, cũng không nhiều lời, cũng không hỏi tại sao, Văn Dữ nói đi đâu thì ông sẽ đi theo đó.

Văn Dữ và Lộ Ngôn Chi không uống nhiều lắm, chỉ nửa chai vang đỏ, không đến mức say khướt, nhưng rượu có chất cồn làm người ta hưng phấn, hắn sợ lúc này về nhà gặp Diệp Diễm Thanh sẽ xúc động làm chuyện không nên làm, vậy thì sẽ rách việc.

Xe tình cờ chạy ngang qua tiệm bánh Vu Dĩnh từng tới mua bánh kem cho Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ bảo tài xế tìm chỗ dừng, nếu đã đi ngang qua thì cũng nên mua một cái về làm quà khen thưởng cho Diệp Diễm Thanh.

Tài xế hiểu chuyện muốn xuống xe trước, vội nói: “Để anh đi mua cho, cậu không mang khẩu trang, sẽ bị người ta vây quanh đó.”

“Không sao đâu, anh không biết em muốn ăn gì mà, em vào trong thấy thích rồi mua luôn.” Nói xong, Văn Dữ đã đi xuống xe.

Buổi tối cuối mùa xuân đầu mùa hè, nhiệt độ không khí lên cao rõ ràng, gió đêm khó thổi tỉnh cảm giác say lâng lâng, càng làm hắn thấy thoải mái hơn thôi.

“Hoan nghênh quí khách……” Nhân viên cửa hàng đang cười chào hỏi đột nhiên mất giọng, âm cuối còn ngắc ngứ nơi cuống họng.

Nhân viên khác trong tiệm bất ngờ quay lại, cũng sững sờ theo —— tình huống gì vậy trời?!

Văn Dữ khẽ gật đầu, như là chào hỏi, biểu tình cũng ôn nhu theo thói quen với người ngoài.

“Văn, Văn……”

Văn Dữ thủ thế “Suỵt”, ngắt lời cô nhân viên, tự nhiên đi đến trước quầy bánh kem.

Nhân viên cửa hàng hưng phấn đến mức đỏ bừng cả mặt, hôm nay là ngày lành gì đây, đi làm còn gặp được Văn Dữ nữa á! Các cô nhìn ra ngoài cửa theo bản năng, không có máy quay phim nha, thậm chí còn không có trợ lý và người đại diện nữa, chứng tỏ đây không phải là quay chương trình gì hết, là Văn Dữ cố ý đến cửa tiệm của bọn họ á.

“Ngài, ngài cần gì ạ?” Nhân viên quầy bánh xúc động đến mức nói lắp, Văn Dữ không trang điểm đẹp trai quá má ơi!!

Văn Dữ chỉ chỉ ổ bánh kem Diệp Diễm Thanh thích, nói: “Tôi muốn ổ bánh kem này.”

Chỉ cần trà trộn internet, thích xem tin tức giới giải trí, cơ hồ không có người không biết Diệp Diễm Thanh thích ăn bánh kem, Văn Dữ mua cho ai cũng không cần phải hỏi nhiều.

Nhân viên cửa hàng cảm thấy động tác của mình đã biến thành robot, cô không phải đang đóng gói bánh kem, mà là tình yêu đó!

Đã có nhân viên cửa hàng lấy ra di động chụp ảnh trộm, Văn Dữ cũng không ngăn cản, nếu hắn đã vào đây thì đã chuẩn bị tốt tâm lý, hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì to tát, fans chụp hay người qua đường chụp thì cần gì phải so đo.

Đóng gói và thanh toán xong, Văn Dữ nói cảm ơn rồi rời khỏi tiệm bánh.

Cho đến khi Văn Dữ đi được mười mét rồi, trong cửa hàng mới phát ra tiếng hét chói tai.

“A a a a a, là Văn Dữ thiệt đó, đẹp trai quá!”

“Còn tự mình đi mua bánh kem cho Diệp Diễm Thanh nữa kìa!”

“Sủng quá là sủng luôn, tui cũng muốn có người yêu vậy á.”

“Có thể phát Weibo không? Không thể chỉ có bọn mình hưng phấn!”

Vì thế trên đường trở về, # Văn Dữ tự mình mua bánh kem # lên hot search.

【 nếu không phải ảnh chụp có chủ ý, thì tôi tin vào chân ái thật luôn! 】

【 góc độ không chuyên nghiệp, không phải có chủ ý đâu. Có thể làm Văn Dữ không đeo khẩu trang mà đi mua bánh kem, phỏng chừng chỉ có Diệp Diễm Thanh nhà mị. 】

【 vẫn luôn lo lắng Văn Dữ đối xử không tốt với Diễm Thanh nhà mình, giờ thì thấy tôi lo lắng nhiều rồi. 】

【 Fan Diễm Thanh thật là hâm mộ. 】

【 Fan Văn Dữ thật là ganh tị. 】

Đề tài này sẽ chẳng có gì mới mẻ với một cặp đôi bình thường, nhưng đặt ở cặp đôi chồng chồng này thì lại khác. Hôn nhân đồng tính tuy đã được hợp pháp hóa, nhưng phúc lợi xã hội thì vẫn chưa bằng các cặp đôi khác giới, hơn nữa vì không có khả năng sinh con, trói buộc bọn họ chỉ có tình yêu, cho nên lựa chọn con đường này cần rất nhiều dũng khí, tình cảm đủ mãnh liệt mới có thể đi đến cuối đời. Thế nên mọi người cũng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.

Huống chi tuôn ra tin tức này chỉ là vài tài khoản nhỏ, vốn dĩ Weibo là nơi mọi người  sử dụng để đăng tin tức, cho dù Văn Dữ muốn gây chú ý cũng sẽ không liên hệ với mấy tài khoản nhỏ này làm gì, nếu không phải fans của Văn Dữ quá tinh vi thì cũng chẳng phát hiện ra.

Mà ở một đầu khác, có người tung tin là Văn Dữ đi theo Diệp Diễm Thanh ghi hình chương trình, Diệp Diễm Thanh hát xong nhào vào lòng Văn Dữ, tình cảm của hai người rất tốt. Nhưng trong lúc ghi hình, mọi thứ đều phải được bảo mật, bọn họ không thể nhiều lời, giờ thì chương trình được phát ra rồi, nên fans Diệp Diễm Thanh tha hồ đi tìm kiếm và bàn luận tin tức kia.

Weibo đúng là một cái động không đáy, lúc Diệp Diễm Thanh bổ nhào vào lòng Văn Dữ, hình ảnh tuy không rõ ràng, nhưng có thể nhận được hai người đó. Trừ bỏ đề tài # Văn Dữ tự mình mua bánh kem #, còn có # Diệp Diễm Thanh nhảy chân sáo #.

Văn Dữ không xem Weibo, về đến nhà là đưa bánh kem cho Diệp Diễm Thanh.

Diệp Diễm Thanh ngạc nhiên nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn.

“Bây giờ có bận không? Nếu không anh có chuyện muốn bàn với em.”

Diệp Diễm Thanh gật đầu: “Xuống lầu nói đi, vừa lúc pha thêm ly trà ăn bánh luôn.”

“Ok, em xuống trước đi, anh thay quần áo đã.”

Chờ Diệp Diễm Thanh pha trà xong, miệng nhai một miếng bánh to thì Văn Dữ mới xuống lầu, cầm trên tay cuốn tài liệu Lộ Ngôn Chi cho hắn.

“Em xem có hứng thú không, Ngôn Chi đưa cho anh, anh thấy nó rất hợp với em.” Vừa nói vừa giao tài liệu cho Diệp Diễm Thanh, mùi bơ kem ngọt thoang thoảng trong không khí làm căn nhà có thêm vài phần ấm áp.

Diệp Diễm Thanh biết nhãn hiệu EE này, người đại diện cho nhãn hiệu khu vực Châu Á Thái Bình Dương lần trước là một minh tinh người Hàn, trong nước vẫn chưa có cửa hàng của họ, muốn mua chỉ có thể xách tay mà thôi. Lần trước nhóm nhạc đến Pháp hắn có ghé cửa hàng này một lần, còn mua một cái bóp da, kiểu dáng cùng chất lượng đều rất không tồi.

“Em nhớ bọn họ rất kén chọn người đại diện.” Khoảng một năm trước, Gia Nghệ có nghe được tin muốn đẩy Ngô Thu đi thử, thế mà bị người ta từ chối. Mọi người trong công ty nể mặt ông chủ không dám nói nhiều, nhưng lại ngầm vụng trộm chê cười Ngô Thu không biết lượng sức.

“Nhãn hiệu này vốn nhờ Ngôn Chi tới tìm anh, anh nhìn mấy ảnh mẫu thấy hợp với em hơn, nếu em nguyện ý, có thể để bên Tinh Lộ nói giúp.” Nếu đối phương có thể nhờ Lộ Ngôn Chi tìm tới hắn, thì hắn cũng có thể ủy thác Tinh Lộ bàn chuyện với bên đó, thị trường tư bản lấy lợi ích làm đầu, với lưu lượng của Diệp Diễm Thanh thì đây không phải là vấn đề.

Nghĩ đến Ngô Thu, Diệp Diễm Thanh có điểm bồn chồn: “Lỡ như người ta không muốn dùng em thì sao, xấu hổ lắm đó?”

“Không thử thì sao mà biết? EE chuẩn bị tiến vào thị trường trong nước, cửa hàng đầu tiên sẽ đặt ở đây nên họ tìm nghệ sĩ trong nước cũng đúng thôi. Trong giới này, chưa tính đến tuổi tác mà xem lưu lượng thôi thì có ai bằng em đâu.”

Diệp Diễm Thanh không biết là nên nhận lấy lời tán dương của Văn Dữ hay không, không kiêu ngạo nói: “Anh, anh đừng khen nữa, anh mà khen nữa em bốc cháy mất.”

“Ăn ngay nói thật mà thôi, em xem trước đi, thích hay không thích cứ nói với anh.”

Diệp Diễm Thanh lúc này mới lật tài liệu Văn Dữ đưa, trong đó nói không ít về tầm nhìn và hướng đi của nhãn hiệu trong quý tới. Trang phục quý tới rất đẹp, ngay cả thiết kế của đàn ông không chỉ có một kiểu, rất nhiều người chửi bới trang phục của nghệ sĩ nam tham dự thảm đỏ quá giống nhau, không có gì khác biệt. Nhưng một nhãn hiệu chân chính có thiết kế tốt thì sẽ được nhận ra chỉ trong vòng một nốt nhạc, bởi vì phong cách của họ.

Trang phục mùa thu có hơi hướng mùa hè, năng động nhưng không nặng nề, rất thích hợp với thanh niên, lại có một ít cảm giác lười biếng, nhìn rất thu hút.

Diệp Diễm Thanh rất thích, cứ suy xét mãi, cảm thấy mất mặt thì mất mặt đi, vẫn muốn thử, nói: “Vậy nói chuyện đi, em muốn thử xem.”

Diệp Diễm Thanh muốn, đương nhiên Văn Dữ sẽ toàn lực giúp hắn: “Được, em nói cho Ngải Trừng, anh báo với Ngôn Chi.”

Showroom của nhãn hiệu EE đã sớm sửa sang trên đường Thế Kỷ, chỉ chưa thông cáo báo chí. Trên con đường đó đều là nhãn hiệu xa xỉ, bên EE tuyển chọn đại diện chẳng khác nào muốn ở đây lâu dài. Có thể tìm Văn Dữ qua quan hệ, hẳn là cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, so với Ngô Thu, danh tiếng của Văn Dữ vẫn vượt trội hơn hẳn. Diệp Diễm Thanh có hơi chút yên tâm, mặc kệ nó, nếu bên kia không đồng ý, thì hắn cũng chẳng có gì để mất cả. Ngải Trừng sau khi nhận được điện thoại của Diệp Diễm Thanh cũng tỉnh táo hơn vài phần, Diệp Diễm Thanh nguyện ý tiếp nhận có nghĩa là hắn không còn bài xích, cô sẽ giúp đỡ Diệp Diễm Thanh, còn chuyện ăn ngủ gì đó, để nói sau đi!

Chương 33.2

Ngải Trừng thuận tiện nói với hắn chuyện hot search, Diệp Diễm Thanh cũng chỉ cười nói “Đã biết”, cũng không cố tình đi xem. Có mấy chuyện tự bọn họ biết là được, không thèm để ý người ta đánh giá thế nào.

Không biết là EE cần tìm gấp người đại diện, hay là do mối thân tình với Lộ Ngôn Chi mà không cự tuyệt ngay lập tức, chỉ truyền lời bảo Tinh Lộ gửi cho họ những tấm ảnh gần đây nhất của Diệp Diễm Thanh. Ngải Trừng hiểu lúc đối phương thông qua Lộ Ngôn Chi để mời Văn Dữ là có thể thấy được bọn họ rất gấp. Bọn họ chủ động liên hệ, đối phương nể tình đòi xem hình là chuyện rất bình thường.

Đoàn đội bên EE cử người đến Tinh Lộ chụp ảnh chân dung cho Diệp Diễm Thanh —— có thể thấy đối phương rất cẩn trọng trong việc chọn người đại diện cũng như nhân cơ hội này đánh giá toàn diện Diệp Diễm Thanh.

Diệp Diễm Thanh lại cảm thấy dường như đối phương không hài lòng lắm với hình tượng của mình, nếu mục tiêu của họ là Văn Dữ, thì hắn kém người kia rất nhiều —— chủ yếu là do phong cách cá nhân và khí chất không tương đồng.

Nhưng Văn Dữ lại không nghĩ vậy. Loại nhãn hiệu lớn như EE rất thận trọng trong việc chọn lựa người đại diện, đặc biệt đây là lần đầu tiên bọn họ đặt chân vào thị trường trong nước, không giống với những nhãn hiệu lớn có mặt ở đây đã nhiều năm.

Diệp Diễm Thanh không muốn tự tạo áp lực cho bản thân, phần lớn thời gian hắn vùi đầu vào sáng tác, vì như vậy sẽ làm hắn thoải mái hơn.

Khoảng hơn mười ngày sau, bên EE chủ động liên hệ với Tinh Lộ, tỏ vẻ công ty mẹ rất hài lòng với Diệp Diễm Thanh, hy vọng có thể hợp tác với hắn, nếu thành công bọn họ mong sẽ được hợp tác lâu dài.

Có thể bắt lấy EE đối với Diệp Diễm Thanh mà nói, tuyệt đối là thành tựu lớn nhất lúc này, Diệp Diễm Thanh rốt cuộc cũng buông xuống lo âu, chuẩn bị tiếp nhận công tác mới.

“Anh tiếp xúc với mấy nhãn hàng này nhiều rồi, có nhiều kinh nghiệm hơn em, tin anh đi.” Văn Dữ từ lúc bắt đầu đã không lo lắng đối phương sẽ cự tuyệt, hắn tin vào ngoại hình của Diệp Diễm Thanh.

Diệp Diễm Thanh là thần tượng, Văn Dữ lại là ảnh đế, độ phủ sóng trong và ngoài nước cao hơn, còn so về lưu lượng, nói thật thì Văn Dữ ăn đứt Diệp Diễm Thanh, cho nên với nhà đầu tư nước ngoài họ sẽ xem trọng Văn Dữ hơn, còn đối với Diệp Diễm Thanh, bọn họ cần nhiều thời gian để suy tính và điều tra thị trường.

Diệp Diễm Thanh cười vui vẻ lại thẹn thùng: “Chị Trừng nói đây là lần quảng cáo đầu tiên của EE ở trong nước nên yêu cầu rất cao, em cần chuẩn bị những gì hở anh?”

Hắn cũng từng tiếp xúc với những thương hiệu nước ngoài nhưng không có nhiều yêu cầu như vậy, vì thế cũng khẩn trương không ít.

Văn Dữ không keo kiệt đưa ra ý kiến: “Anh đã tìm hiểu kĩ phong cách của bọn họ. Bài hát em hát lần trước vừa hay phù hợp với hướng đi của EE vào quý tới, em có thể nhân cơ hội này thay đổi hình tượng luôn, vậy nên em cần phải nghĩ ra cách biểu hiện cho phong cách mới là được.”

Diệp Diễm Thanh có vài linh cảm, hắn không sợ chuyện chụp ảnh, còn chứng sợ sân khấu không vì vậy mà bộc phát.

Văn Dữ nói tiếp: “Anh không tiện đi theo em, nên em cũng đừng quá khẩn trương.”

Không phải Văn Dữ không muốn đi, mà là bọn họ có điều khoản bí mật trong hợp đồng, tận lực tránh cho người ngoài đến hiện trường, đã có Ngải Trừng đi theo, nên hắn rất yên tâm.

“Em biết rồi, anh yên tâm đi.” Diệp Diễm Thanh đáp ứng.

Bên EE nhanh chóng hẹn ngày giờ làm việc.

Sáng sớm, Diệp Diễm Thanh ăn nhẹ rồi theo Ngải Trừng đến phòng chụp ảnh.

Trước khi ra cửa Văn Dữ dặn dò Ngải Trừng, nghỉ giải lao nhớ cho Diệp Diễm Thanh uống một ly ca cao nóng để bình tĩnh, dù sao hôm nay phải chụp đến sáu bộ quần áo, là một khiêu chiến với Diệp Diễm Thanh.

Tới nơi, thái độ của các nhân viên rất tốt, mối quan hệ giữa bọn họ là hợp tác, cho nên ai cũng hy vọng buổi chụp hình hôm nay sẽ kết thúc trong vui vẻ. EE cũng chuẩn bị nhân viên trang điểm chuyên nghiệp, nhân viên công tác đẩy các bộ quần áo sẽ chụp trong hôm nay tới, hỏi muốn chụp bộ nào trước.

Diệp Diễm Thanh nhìn nhìn, chọn một bộ áo lông màu cam bên ngoài: “Chụp bộ này trước đi.”

Hắn muốn tìm cảm giác trước.

Đoàn đội không có ý kiến, đi ra ngoài chuẩn bị.

Chuyên viên trang điểm cũng ấn theo phong cách mà làm, bộ đồ này không tính là quá kín mít. Áo lông to rộng, đi với quần thể thao màu đen, tạo cảm giác thoải mái, ấm áp cho người ta.

Studio chuẩn bị sáu cảnh, mỗi bộ một cái, hiển nhiên là mạnh tay chi tiền, nửa điểm cũng không keo kiệt.

Bộ quần áo này phối với chiếc giường màu xám, giấy dán tường và sàn nhà màu xanh lam, tựa như tia nắng mặt trời len lỏi qua đám sương mù dày đặc.

“OK, nâng tay để trên trán, xoay mặt sang hướng tôi.”

“Tốt lắm, đổi hướng nhìn nào.”

“Xoay thân, nhìn ống kính, tốt.”

“Làm rối tóc một chút.”

“Perfect.”

Nhiếp ảnh gia dùng hết khả năng dẫn dắt Diệp Diễm Thanh tìm cảm giác, Diệp Diễm Thanh cũng từ từ hiểu ra phong cách mà EE hướng tới, thứ bọn họ yêu cầu chính là người trẻ tuổi, cao cấp, có chút gợi cảm, loại cảm giác này cần Diệp Diễm Thanh thể hiện ra bằng ánh mắt, cuối cùng là hiệu quả của trang phục, còn động tác thì càng ít càng tốt, nếu không sẽ hình thành động tác ám chỉ ái muội không rõ ràng, vậy thì sẽ rất phèn.

Bắt được cảm giác rồi Diệp Diễm Thanh như được đả thông kinh mạch, lại nghĩ đến lời Văn Dữ từng nói, liền thả lỏng toàn thân.

Trang phục càng về sau càng đơn giản, từ áo thun cổ chữ V khoe xương quai xanh cho đến áo len cao cổ, hay áo sơ mi màu sắc đơn giản…… Trang điểm cũng thay đổi theo từng trang phục, từ trang điểm đậm lúc ban đầu chuyển sang nhẹ, rồi từ từ thành mặt mộc……

Diệp Diễm Thanh làm rất ít động tác dư thừa, ánh mắt lại dụ hoặc mười phần, có sắc bén có bình tĩnh, xen lẫn giữa vị thành niên và thanh niên, tự tin, yêu diễm lại cao quý.

“Quá tuyệt vời!”

“Nhìn tôi, Diễm Thanh nhìn tôi.”

“So gorgeous.”

Nhiếp ảnh gia là người ngoại quốc gốc Hoa, cũng là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của EE, kích động đến mức liên hồi khen đẹp, ngầm khẳng định khả năng của Diệp Diễm Thanh.

Nhân viên công tác từ bàng quang đứng nhìn, cho đến trầm mê không lối thoát, thậm chí quên luôn công việc trong tay mà đứng xem Diệp Diễm Thanh chụp hình.

“Anh nhìn cậu ta xem, nét đẹp của người Châu Á thật là quá hoàn mỹ.”

“Chân dài, eo thon, nhìn xương quai xanh của anh ta kìa, thượng đế hẳn là mất nhiều thời gian nhào nặn lắm.”

“Tôi tin vào phán đoán của tổng bộ rồi, nhìn người chuẩn quá!”

“Nghe nói cậu ta kết hôn rồi đó, tôi cá là người kia cưng chiều cậu ta lắm đây, nhìn mông cậu ta kìa, tròn tròn cong cong!”

Ngải Trừng đứng ở một bên nghe bọn hắn dùng tiếng Anh khen Diệp Diễm Thanh, trong lòng đặc biệt tự hào. Diệp Diễm Thanh có dáng người rất hoàn mỹ, chỉ là ngày thường không có cơ hội khoe khoang, dễ bị người khác xem thường, nhưng điều làm cô hoàn toàn không ngờ tới là biểu hiện của Diệp Diễm Thanh, lúc đầu cô còn cho rằng sẽ mất khá nhiều thời gian để hắn tìm được cảm giác, cô đã chuẩn bị hết rồi, nếu không quá thuận lợi, thì cô sẽ gọi cho trợ lý mang đồ ăn vào đãi mọi người, trấn an mấy vị khách nước ngoài này. Không ngờ là không cần dùng tới, những người ở trong tổ chụp ảnh này tự nhiên vây quanh chiếu cố Diệp Diễm Thanh, không cần cô động thủ.

Cho nên có thực lực mới là đạo lý.

Bởi vì Diệp Diễm Thanh biểu hiện quá tốt, buổi chụp ảnh kết thúc khi trời chưa tối.

Nhiếp ảnh gia hưng phấn đến mức thiếu oxy, hận không thể chụp thêm mấy bộ nữa, cũng tán thưởng Diệp Diễm Thanh rất nhiều, còn nói sau này nếu còn hợp tác, thì y sẽ tranh suất chụp ảnh cho Diệp Diễm Thanh.

Ảnh chưa chỉnh sửa gửi hết cho nhà thiết kế, bên đó cũng rất nhanh trả lời, yêu cầu hợp tác ngay với Diệp Diễm Thanh, cho dù bên này có ra giá bao nhiêu bọn họ sẽ chấp nhận hết.

Những chuyện này Diệp Diễm Thanh không biết, thay quần áo xong, ra ngoài cảm ơn nhân viên công tác, tặng quà do Ngải Trừng chuẩn bị trước cho mọi người, mới ra xe đi về.

Văn Dữ nhận được tin nhắn của Lộ Ngôn Chi, một tấm ảnh chụp của Diệp Diễm Thanh.

Lộ Ngôn Chi: Diệp Diễm Thanh biểu hiện rất tốt, bên EE mong muốn hợp tác ngay. Đây là ảnh mẫu bên thiết kế gửi cho tớ, nhờ tớ cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giới thiệu một người mẫu quá hoàn hảo cho bọn họ.

Văn Dữ click mở ảnh chụp, trên ảnh chụp là cảnh Diệp Diễm Thanh quỳ một gối ở trên ghế sô pha cổ điển màu đỏ, một chân đứng thẳng trên mặt đất, áo lông mặt ngược kéo thành chữ V thẳng đến xuống eo, không lộ ra lưng quần, xuơng sống lưng như ẩn như hiện, vừa gợi cảm vừa hấp dẫn; mà cái ánh mắt lúc ngoái đầu lại rất mê hoặc, lại xa cách, như là đang nói với người ta —— tôi biết tôi hấp dẫn, nhưng tôi không dễ bị câu dẫn.

Văn Dữ nhìn bức ảnh này chằm chằm, máu nóng trong người từ từ bốc lên. “Biến, tớ không nhận thẻ người tốt, ok.” Ném di động lên ghế, Văn Dữ xoay người vào phòng bếp, bây giờ hắn cần nhất là một ly nước đá để bình tĩnh lại, bằng không hắn không biết khi Diệp Diễm Thanh về nhà thì mình sẽ làm những hành động rồ dại gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play