Edit + Beta: Alice
Chương 26
MV thuận lợi bắt đầu quay, sáng sớm Ngải Trừng đã tới đón Diệp Diễm Thanh đi làm. Đều là nghệ sĩ của Tinh Lộ, nên Tinh Lộ chuẩn bị rất toàn diện, dù Diệp Diễm Thanh không đóng vai chính cho MV, thì trang bị cũng không dám chậm trễ nửa phần. Lúc công ty đề nghị, Ngải Trừng cũng không khách khí đưa ra yêu cầu, công ty sẽ không cự tuyệt những yêu cầu chính đáng của họ.
Văn Dữ: Đừng khẩn trương, tùy tiện quay là được.
Vì giúp Diệp Diễm Thanh thả lỏng, từ lúc Diệp Diễm Thanh ra cửa, Văn Dữ liền bắt đầu gửi tin nhắn cho hắn, mặc dù lúc Diệp Diễm Thanh ra cửa tâm trạng cũng không tệ lắm.
Diệp Diễm Thanh: Em biết rồi, anh yên tâm.
Văn Dữ: Có vấn đề gì cứ gọi cho anh, không thoải mái hoặc là không muốn quay nữa cũng nói cho anh biết, đừng tự chịu đựng.
Diệp Diễm Thanh: Em sẽ cố gắng, bây giờ vẫn còn tốt lắm.
Văn Dữ: Ừ, nếu đối phương thay đổi hợp đồng, thì cứ trực tiếp cự tuyệt đi ha, anh sẽ giải quyết giúp em.
Diệp Diễm Thanh: Đoàn đội Tinh Lộ chuyên nghiệp lắm, chắc không làm gì quá đáng đâu anh.
Văn Dữ: Ai biết được?
Diệp Diễm Thanh cười khẽ, ngón tay không dừng lại: Anh là cổ đông của Tinh Lộ đó, sao mà không tin tưởng người mình tí nào vậy?
Văn Dữ ngồi ở trước bàn, vừa ăn cơm sáng vừa nhấn chữ: Anh tin công ty, nhưng anh không tin nhân tâm.
Diệp Diễm Thanh: Ồ, hửm?
Văn Dữ: Ở trong vòng này không thể không phòng ngừa. Người đáng để anh tin tưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Diệp Diễm Thanh cười ra tiếng: Anh đang khen bản thân đó hả?
Văn Dữ: Tất nhiên, anh không chơi với người quanh co.
Diệp Diễm Thanh: Em biết anh là người tốt.
Văn Dữ:…… Không thu thẻ người tốt, cảm ơn. Người tốt ở trong kịch bản thường là lốp xe dự phòng.
Diệp Diễm Thanh: Ha ha ha, em không có ý đó mà.
Văn Dữ: Ừ, nhớ kỹ, anh chỉ làm vai chính, không làm lốp xe dự phòng.
Văn Dữ: Không giỡn với em nữa, Vu Dĩnh tới rồi, có việc gọi điện thoại.
Diệp Diễm Thanh: Ok.
Ngải Trừng vẫn luôn để ý Diệp Diễm Thanh, từ khi lên xe Diệp Diễm Thanh vẫn luôn mỉm cười, cô không cố ý nhìn chằm chằm người ta, nhưng rất khó cưỡng lại.
Ngải Trừng biết rõ còn cố hỏi: “Nhắn tin với ai vậy, vui dữ thần ha?”
Diệp Diễm Thanh nhét di động vào lại túi áo, cười nói: “Anh Văn Dữ.”
“Khó có khi em gặp được người nói chuyện hợp ý, tốt quá rồi.” Cô không ám chỉ chuyện tình ái, để tránh cho Diệp Diễm Thanh nghĩ nhiều. Hiện giờ trạng thái của Diệp Diễm Thanh cần người bên cạnh trò chuyện, cũng là vì như vậy, cô càng không hi vọng Diệp Diễm Thanh nảy sinh tình cảm mù quáng với Văn Dữ tí nào hết, đã không muốn bắt đầu thì cũng không nên đầu độc ý tưởng đó vào đầu Diệp Diễm Thanh.
“Tuy anh Văn Dữ có hơi khó gần với người ngoài, nhưng mà ảnh tốt lắm.” Diệp Diễm Thanh đánh giá đúng trọng tâm.
“Ừ, nếu em thấy hợp, thì thêm một người bạn tốt cũng là chuyện vui.” Ngải Trừng cố tình nhấn mạnh người bạn tốt.
Diệp Diễm Thanh cười gật đầu: “Dạ, em biết mà.”
Ở nhà, Vu Dĩnh mang theo một ít kịch bản mới tới: “Mấy kịch bản này có chất lượng không tệ, cậu xem sao.”
Văn Dữ tiếp tục ăn cơm sáng, không nhận lấy túi kịch bản: “Có cái nào đặc biệt không?”
Vu Dĩnh chọn kịch bản cho Văn Dữ chưa bao giờ nói ngoa, hay chính là hay, giống nhau chính là giống nhau, tuy rằng không khác nhau lắm nhưng cô đều sẽ đưa cho Văn Dữ xem.
“Đại đạo diễn có kịch bản hay cho chúng ta, nhưng mà phải thêm thời gian. Lần này đều là phim điện ảnh, đầu tư không cao, nhưng chất lượng không tồi, nếu nổi cũng sẽ đem về danh tiếng.” Văn Dữ chưa bao giờ kén chọn kịch bản, dù ít vốn, nhưng kịch bản hay, đoàn đội có năng lực, Văn Dữ cũng quay không ít, bảo đảm chất lượng phòng bán vé.
“Ừm, nếu không có kịch bản nào hay, thì chờ thêm vậy.” Văn Dữ nhẹ nhàng bâng quơ nói, tựa hồ cũng không sợ kì nghỉ quá dài.
Vu Dĩnh kinh ngạc: “Sao vậy?”
Trong nhận thức của cô, Văn Dữ rất nhiệt tình với công việc, không có kịch bản hay là một chuyện, nhưng chủ động yêu cầu chờ thêm một khoảng thời gian lại là chuyện khác, là chuyện chưa từng xảy ra.
Văn Dữ uống cà phê, nói: “Diễm Thanh vừa mới bắt đầu trị liệu, em muốn ở bên cạnh cậu ấy một thời gian, để cậu ấy thuận lợi vượt qua lúc đầu, tăng thêm tự tin mới thuận lợi vượt qua trị liệu sau này.”
Vu Dĩnh nhất thời không biết mình nên tán đồng hay là phản đối, cô biết tình trạng của Diệp Diễm Thanh, đương nhiên cũng hy vọng hắn có thể trở lại sân khấu một lần nữa, nhưng cũng đâu cần Văn Dữ hy sinh thời gian làm việc đâu chứ.
Bình thường mà nói, nếu hai người kết hôn theo hợp đồng, thì Văn Dữ hoàn toàn không cần gánh trách nhiệm này, cũng giống như người bình thường sẽ không tùy tiện hy sinh thời gian của bản thân để đi giúp một người mà sau này mình sẽ không liên lạc. Mà nếu Văn Dữ muốn kết giao với Diệp Diễm Thanh thật, thì cũng chẳng có gì đáng trách, giúp bạn bè vượt qua cửa ải khó khăn, cổ vũ cho người ta vượt qua trở ngại tâm lý, hy sinh thời gian làm việc cũng là việc tốt, huống chi trong thời gian này Văn Dữ cũng không có công việc, cũng chưa xác định kịch bản mới, không cần phải vội vàng làm việc.
“Cũng được, dù sao Diễm Thanh cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, cậu đối xử tốt với cậu ta thì cậu ta sẽ không quên hồi đáp, bạn bè như vậy mới đáng giao du.” Giống với sự tín nhiệm của Ngải Trừng với Văn Dữ, cộng với mối quan hệ của hai người, cô cũng có thể tin được Diệp Diễm Thanh.
Văn Dữ gật đầu: “Tại vì nhiều năm bị người ta ăn hiếp trên mạng nên mới nảy sinh bất ổn tâm lý, chỉ cần lấy lại lòng tin thì cậu ấy sẽ ổn thôi.”
Một người có kiên cường hay không không liên quan tới hắn, nhưng ít ra người kiên cường sẽ tích cực với trị liệu. Diệp Diễm Thanh muốn lui vòng, là vì không có ai bảo vệ hắn, hiểu hắn, lúc đấy rời đi là biện pháp tốt nhất, ít nhất có thể không làm vấn đề chuyển hướng xấu hơn. Nhưng giờ thì khác rồi, có hắn ở bên cạnh Diệp Diễm Thanh không còn cô đơn nữa. Cùng là đỉnh lưu hắn có thể lý giải tâm tình cũng như chí hướng của Diệp Diễm Thanh, khi Diệp Diễm Thanh tâm sự với hắn thì hắn cũng có thể cho lời khuyên, với điều kiện như vậy thì trị liệu cho Diệp Diễm Thanh mới có hiệu quả, cuối cùng sẽ khắc phục được chứng lo sợ sân khấu.
“Nếu không có công việc thì chị cũng không làm phiền cậu.” Vu Dĩnh nói. Văn Dữ không làm việc thì đoàn đội cũng nhẹ nhàng hơn chút, chỉ cần nhân khí của Văn Dữ không bị quật ngã, thì bọn họ cũng không cần lo lắng bị thất nghiệp.
Văn Dữ tùy ý mở túi lấy kịch bản ra đọc, mỗi cuốn đều lật vài trang, nhìn là biết không có hứng thú.
“Lát nữa chị có việc hở?”
Vu Dĩnh nói: “Cậu không làm việc thì sao chị có việc được? Lát nữa về văn phòng thôi.”
Văn Dữ cầm kịch bản vẫy vẫy: “Vậy đúng lúc chị qua bên phim trường xem Diệp Diễm Thanh giùm em. Da mặt cậu ta mỏng, sợ không biết từ chối người ta.”
Vu Dĩnh thật sự cạn lời: “Dù gì cũng là người của Tinh Lộ đó em trai, cậu tin tưởng người ta chút đi.”
“Ai mà biết được?” Hắn tin được đoàn đội, nhưng không tin được Đinh Tri Nhã, có liên quan tới Từ Du Dao thì sao hắn dám qua loa?
Nhưng Vu Dĩnh không biết hắn nghĩ gì, chỉ nói thật: “Cậu không thấy mình lo lắng thái quá hả? Đó là công việc của Diệp Diễm Thanh, chị đi can thiệp cũng khó coi quá đi?”
“Có cái gì khó coi? Em giúp cậu ta kí hợp đồng mà.” Văn Dữ không cảm thấy có gì bất thường.
Vu Dĩnh kéo ghế dựa ngồi xuống, nhíu mày nói: “Là cậu thì sao? Cậu xen vào công việc của người ta lỡ như người ta không cảm kích thì sao? Còn nữa, làm sao cậu biết người ta có vui hay không khi bị thêm cảnh hả?”
Văn Dữ thả cuốn kịch bản trong tay lên bàn, ánh mắt xa lạ, hỏi: “Chị họ gì?”
“Hả?” Vu Dĩnh sửng sốt trong chốc lát, không biết Văn Dữ đang nói gì, “Chị họ gì chẳng lẽ cậu không biết hả?!”
Văn Dữ cười: “Chị xem, chị đâu phải họ Diệp, làm sao chị biết cậu ta không thích có người giúp đỡ mình?”
Vu Dĩnh lập tức hỏi lại: “Cậu cũng không phải họ Diệp, làm sao cậu biết người ta nguyện ý?”
Văn Dữ rất tự tin lại rất không biết xấu hổ mà chỉ vào mình: “Em, là nam nhân, cậu ấy cũng là nam nhân. Không phải mấy chị hay nói con gái thấu hiểu con gái sao? Đàn ông cũng thấu hiểu đàn ông vậy, cậu ta nghĩ gì chẳng lẽ em không biết.”
Vu Dĩnh cảm thấy bàn luận vớ vẩn con nít không thể nào thắng nổi Văn Dữ, cũng không biết có phải sinh khí hay không: “Chị không thể hiểu nổi cậu không yên tâm điều gì.”
Văn Dữ cười khẽ, cũng không hề giấu giếm, nói: “Đinh Tri Nhã là bạn tốt của Du Dao, hai người đều là fans chị gái, ngoài miệng là fans chị gái, nhưng trong lòng là fans bạn gái á. Cho nên em sợ Đinh Tri Nhã quá kích động, làm ra chuyện xấu.”
Vu Dĩnh đã gặp qua Từ Du Dao vài lần, là một cô gái không tồi, nhưng cô chưa bao giờ biết Từ Du Dao là fans của Diệp Diễm Thanh, càng không biết Đinh Tri Nhã có tầng quan hệ này với Từ Du Dao. Làm người đại diện, cô đương nhiên biết fans hâm mộ có bao nhiêu điên cuồng. Dù không thêm cảnh quay, quay xong MV, lại ăn một bữa cơm gì đó cũng rất bình thường, lỡ như bị chụp được đồn ra ngoài thì lại không tốt cho hôn nhân của hai người. Không phải cô không tin được Đinh Tri Nhã, mà là ranh giới giữa fans cùng thần tượng chỉ có điên cuồng và điên cuồng hơn.
“Sao em không nói sớm hả?!” Vu Dĩnh nếu biết sớm sẽ không ngồi đây nói nhảm với Văn Dữ nữa.
Văn Dữ khinh thường nói: “Em đâu phải là người thích đi hạ thấp nhân phẩm con gái nhà người ta đâu chứ?”
“Ờ, để chị đi xem sao.” Vu Dĩnh cũng không chậm trễ thời gian, “Cậu nhớ xem kịch bản.”
Cảnh quay trong MV đều ở trong nhà, kiến trúc ở hiện trường không hoàn hảo, nhưng nhìn qua màn ảnh và hậu kỳ chỉnh sửa thì không đến nỗi nào, đây cũng là phương thức mà nhà nhà đều dùng. Nếu không phải cần thiết, thì cảnh quay trong nhà sẽ chọn nơi có kinh phí vừa phải, có thể đạt được hiệu quả mong muốn, lại không cần nhiều nhân tố, hiệu suất rất cao, lợi ích thực tế.
Diệp Diễm Thanh đang trang điểm, Ngải Trừng vẫn luôn đi theo bên người, quan sát sắc mặt của hắn, quay MV khác với lên sân khấu, theo lý mà nói, Diệp Diễm Thanh sẽ không có vấn đề gì, nhưng Ngải Trừng nửa phần cũng không dám thiếu cảnh giác, sợ một chút không ổn sẽ làm trị liệu thất bại trong gang tấc.
Chuyên viên trang điểm là nhân viên hợp đồng với Tinh Lộ, tính cách rộng rãi, không làm khó trợ lý, không giống với mấy chuyên viên trang điểm ỷ vào địa vị và danh tiếng của mình, tỏ thái độ với nhân viên. Trợ lý cũng là người hoạt bát, tay chân lanh lẹ, nhiệt tình làm việc, không khí phòng trang điểm cũng sôi nổi không ít.
“Đáng tiếc là nghệ sĩ nam của công ty Tinh Lộ không có chuyên viên trang điểm riêng, bằng không tôi sẽ cướp vị trí đó cho coi.” Chuyên viên trang điểm giúp Diệp Diễm Thanh đánh phấn nền, “Loại phấn nền này lên da rất mượt nha, quả thực không cần thêm gì hết.”
Ngải Trừng cười khách sáo nói: “Do còn trẻ nên mới tốt vậy đó.”
Nghệ sĩ nữ sẽ có chuyên viên trang điểm riêng, không nhất định lúc nào cũng đi theo, nhưng tham dự hoạt động, diễn xuất, thậm chí đóng phim, đều yêu cầu chuyên viên trang điểm tới, phí dụng không thấp. Mà trang điểm cho nghệ sĩ nam thì tương đối đơn giản, chỉ cần trình độ trung bình khá, không cần nhiều kĩ năng.
Chuyên viên trang điểm: “Cũng không thể nói như vậy, so với các nghệ sĩ cùng tuổi thì giá trị nhan sắc của thầy Diệp là xuất sắc nhất đó. Nói câu đắc tội với hai người, luận giá trị nhan sắc, thầy Diệp và thầy Văn một chín một mười à nghen.”
Lời này đặt ở trước kia tất nhiên là đắc tội với họ, nhưng hiện tại hai người bọn họ là cặp chồng chồng, ai lại đi so đo điều này.
Ngải Trừng cười nói: “Chị đừng khen cậu ấy nữa, cậu ấy mà tin thật thì sẽ bỏ quản lý này, chạy đi mất đấy.”
Chuyên viên trang điểm cười nói: “Sao có thể chứ, thầy Diệp debut mấy năm nay, ngoại hình và sắc thái ngày càng tốt hơn nhiều, chị lo lắng quá đó.” Diệp Diễm Thanh không nói chuyện, cũng không lộn xộn, khóe miệng vẫn luôn cong cong, lời khách sáo là lời khách sáo, làm tốt không khí là bước đầu tiên tiến vào trường quay.
Ở ngoài phòng nghỉ, Đinh Tri Nhã ôm một quyển sổ nhỏ, giống thiếu nữ đi qua đi lại, gương mặt đã được trang điểm lại ửng hồng, không biết còn tưởng là chuyên viên trang điểm hôm nay đánh má hồng quá tay.
Người đại diện của cô ngồi xổm trước cửa, mặc đồ rộng rãi thoải mái, tuổi nhìn cũng không quá lớn, tựa hồ còn chưa qua tuổi thiếu nữ, hoặc là không có thời gian rãnh để trang điểm, tùy tiện mặc đồ là ra cửa.
“Chị hai à chị có vào không đây? Hay là chờ thầy Diệp trang điểm xong mới vào hả?” Người đại diện phun tào, có thể thấy được mối quan hệ không tồi với Đinh Tri Nhã.
Đinh Tri Nhã giả vờ bực bội: “Không thấy chị đây đang hồi hộp sao?”
“Ai là người phát rồ khi nghe tin thầy Diệp nhận lời tham gia hả; tối hôm qua còn hưng phấn đến ngủ không được, ai là người bắt tui thức tới sáng để nhiều chuyện hả; bây giờ có cái cửa cũng không dám vào, còn bày đặt ở đây giả bộ với tui? Để tui khiêng bà vào trong ha chị hai?” Người đại diện vẻ mặt ghét bỏ.
Đinh Tri Nhã bất mãn nói: “Bà không hiểu! Đây là tâm tình gặp idol! Tui phải giả bộ bình tĩnh như Du Dao mới được, tui phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.”
Người đại diện ngáp: “Ở đây làm thần chắn cửa sẽ không lưu lại ấn tượng gì đâu. Còn nữa, thầy Diệp kết hôn rồi người ơi, bà đừng mơ tưởng nữa.”
“Gia! Thiển!” Đinh Tri Nhã chỉ vào người đại diện, “Tình yêu với idol của tui là vô giá, là thuầt khiết! Dù idol có kết hôn tui vẫn thích người ta, cái này gọi là tình yêu trong sáng, mục tiêu không phải là kết hôn, mà là muốn idol sống tốt, idol hạnh phúc thì fan như tui mới vui sướng đó!”
Người đại diện đỡ trán: “Biết rồi biết rồi, vậy bà có vào không đây?”
“Vào!”
Đinh Tri Nhã hít sâu mấy hơi, ngón tay nắm chặt quyển sổ nhỏ, tay cầm thành quyền nâng lên cao cao, ngừng ở giữa không trung một lúc lâu mới gõ cửa.
Ngải Trừng tự mình mở cửa, nhìn thấy Đinh Tri Nhã đứng bên ngoài cũng không quá kinh ngạc, lúc bọn họ vừa tới đúng lúc Đinh Tri Nhã đang trang điểm thay quần áo, Diệp Diễm Thanh không tiện đi vào chào hỏi, bây giờ đối phương đã xong tới đây chào hỏi là chuyện bình thường.
“Diễm Thanh, cô Đinh tới nè.” Ngải Trừng quay đầu nói.
Ở trong giới xưng hô thầy cô cũng là chuyện thường, là tôn trọng đối phương.
Đinh Tri Nhã vội xua tay: “Không dám không dám, chị gọi em là tiểu Đinh là được rồi ạ.”
Ngải Trừng sửng sốt một chút —— xưng hô gì thế này? Cô chỉ là một đại diện nhỏ nhoi, gọi minh tinh tiền bối như thế thể nào cũng bị cho lên báo.
Diệp Diễm Thanh còn đang trang điểm, không tiện đứng lên, ngồi ở chỗ kia nói: “Chào cô Đinh, thật là ngại quá, đáng lẽ em phải đến chào hỏi trước.”
Cho dù không tiện, lễ phép vẫn phải có, ở trong giới này, lễ phép không bao giờ phật lòng ai.
“Ai nha, thầy khách khí qúa.” Đinh Tri Nhã mặt càng đỏ hơn, bước chân nhỏ tiến về chỗ ngồi Diệp Diễm Thanh.
Người đại diện của cô cũng tiến vào theo, đặc biệt ngượng ngùng, lại không thể nói thẳng nghệ sĩ nhà mình, mất mặt cười cười chào hỏi với Ngải Trừng.
Nói thật, nếu không phải Ngải Trừng biết nhân phẩm của Đinh Tri Nhã và người đại diện của cô ấy từ trước, với cùng một công ty, thì cô đã cảm thấy sự nhiệt tình của Đinh Tri Nhã là có mục đích gì đó rồi.
“Mời cô Đinh ngồi, chị Trừng có mang theo hạt cà phê ngon lắm, cô Đinh không ngại dùng thử một ly chứ?”
“Không được không được.” Đinh Tri Nhã nhích ghế lại gần Diệp Diễm Thanh, “Thầy Diệp này, tôi rất thích nhạc của thầy đó, thầy kí tên cho tôi nha?”
Diệp Diễm Thanh ngoài ý muốn nhìn cô qua tấm gương, biểu tình không giống như giả bộ của đối phương làm hắn không khỏi hoài nghi. Rất nhiều thời điểm, khen ngợi lẫn nhau, nói thích kĩ thuật diễn của đối phương là chuyện thường, nhưng xin chữ kí cho bản thân thì rất hiếm, đa số là xin cho người nhà hoặc là bạn bè.
Diệp Diễm Thanh bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Đinh Tri Nhã vô cùng cao hứng mà mở ra quyển sổ nhỏ, đưa bút cho hắn.
Diệp Diễm Thanh bảo chuyên viên trang điểm chờ một lát, kí tên cho Đinh Tri Nhã. Lúc đóng quyển sổ lại, Diệp Diễm Thanh phát hiện đây là sản phẩm hắn hợp tác với nhãn hàng được xuất bản năm trước. Hơn nữa xem độ dày này, Đinh Tri Nhã rõ ràng đang dùng, hẳn là dán không ít sticker làm quyển sổ nhỏ phồng to.
“Quyển sổ này……” Diệp Diễm Thanh biết có một số nghệ sĩ sẽ tặng một vài vật phẩm trong concert cho đồng nghiệp, đôi khi chụp hình đăng lên tạo niềm vui cho fans, nhưng quyển sổ này không phải là tặng phẩm, lúc ấy chỉ phát hành mười ngàn cuốn trong nước, rất nhiều fans tranh giành trước màn hình máy tính. Lúc ấy sản phẩm này đã lập kỉ lục bán nhanh nhất của nhãn hàng, mười ngàn quyển tẩu tán trong vòng mười phút.
Đinh Tri Nhã cười khoái chí: “Tôi đoạt đó, dùng hết tốc độ tay trong mấy chục năm độc thân ra.”
Trời biết lúc ấy cô bắt tất cả mọi người trong đoàn đội giúp mình, kết quả cô tự mình giành được một quyển, Từ Du Dao không may mắn như vậy, chỉ có thể dùng tiền ra giá cao hơn từ tay người khác.
Diệp Diễm Thanh lúc này đã có thể xác định Đinh Tri Nhã thật sự là fan của mình: “Cảm ơn.”
“Ai da.” Đinh Tri Nhã nhận quyển sổ ôm vào trong ngực, “Giúp thần tượng mua mua mua tôi cũng rất vui mà.”
Ngải Trừng dỡ xuống phòng bị, nhìn biểu tình bất lực của người đại diện là cô hiểu, Đinh Tri Nhã thật sự rất thích Diệp Diễm Thanh, cho nên người đại diện mới có thể biểu hiện bất đắc dĩ và lo âu, như là sợ nghệ sĩ nhà mình dọa Diệp Diễm Thanh, nếu chỉ là cố tình nịnh hót, thì người đại diện cũng không biểu hiện thế kia.
“Tôi có nghe qua bài hát của cô, phong cách thống nhất, âm nhạc thoải mái, rất có cá tính trong giới âm nhạc.” Diệp Diễm Thanh không thuận miệng khen ngợi, mà là công nhận thật lòng.
Đinh Tri Nhã cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt rõ ràng đã ươn ướt: “Tôi không ngờ có ngày mình được hợp tác với thầy quay MV, thật là vinh hạnh.”
“Không dám nhận, tôi cũng mong có cơ hội hợp tác với cô Đinh.” Đúng là lúc hắn đang cần phải đổi mới phong cách, hơn nữa có thể cùng hợp tác với Đinh Tri Nhã thì còn gì bằng.
Đinh Tri Nhã vỗ tay một cái: “Vậy thì tốt quá rồi! Chờ tôi làm xong album này sẽ hẹn ngày với thầy.”
Hoạt động sắp tới của cô đều xoay quanh album mới, khẳng định không có thời gian dư thừa, chỉ có thể chờ sau khi kết thúc hoạt động này lại nói.
Hai người đều viết nhạc, tự nhiên không thiếu đề tài chung, bên ngoài còn đang điều chỉnh cảnh, cũng không thúc giục bọn họ bắt đầu quay, bọn họ trò chuyện rất hợp ý, người đại diện của Đinh Tri Nhã thấy cô nàng không si mê đến mức đánh mất bản thân, cũng an tâm hơn, quay sang trò chuyện với Ngải Trừng.
Lúc Vu Dĩnh tới nơi là thấy Diệp Diễm Thanh đang trao đổi Wechat với Đinh Tri Nhã, còn hẹn đi ăn lẩu sau khi kết thúc công việc, làm cô cảm thấy Văn Dữ dự đoán quá thần, quả thật nếu Văn Dữ bị “cắm sừng” thì cô cũng không biết ăn nói thế nào nữa.