Bạn tốt của Từ Du Dao gửi biểu tình “Ghen ghét đến vặn vẹo”, trả lời cho cô: Mày có bản lĩnh thì public đi má!!! ( )
Buổi chiều Từ Du Dao còn phải về phòng khám cho nên rời đi trước, trên đường trở về lâng lâng trả lời: tao không có bản lĩnh mày ơi, sợ bị công kích tập thể.
Bạn tốt: Ngoài đời Diệp Diễm Thanh còn đẹp hơn trong hình hả?
Từ Du Dao: Tất nhiên! Tao thấy anh tao chiếm tiện nghi người ta!
Bạn tốt: Củ cải trắng bị bôi đen rồi ( khóc thành tiếng.jpg) ( )
Từ Du Dao: Mày chửi anh tao là đầu heo tao cũng không có ý kiến.
Bạn tốt: Không, ảnh đế Văn cũng đẹp trai lắm gái, chỉ là không hợp mắt của tao.
Từ Du Dao: Bữa nay tao hỏi Diệp Diễm Thanh chừng nào tổ chức concert nhớ cho tao vài vé, đến lúc đó tao mang mày đi khu VVVIP ha!
Bạn tốt: Bạn tốt ơi, để tao mời mày một bữa ăn thịnh soạn nhaaa!
Từ Du Dao nghĩ nghĩ, vẫn là không đem chuyện Diệp Diễm Thanh tới gặp bác sĩ tâm lý kể cho bạn tốt của mình, không phải không tin được, mà là giới giải trí nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Vả lại, cô cũng không biết Diệp Diễm Thanh rốt cuộc vì sao tới khám bệnh, lỡ như chỉ bị áp lực mà cô lại nói ra nói vào sẽ không hay. Chuyện này là chuyện riêng của gia đình, quản được miệng cũng là sự bảo vệ tốt nhất cho Diệp Diễm Thanh. Cơ mà nếu có thời gian cô vẫn muốn nói chuyện với anh mình, tìm cách giúp đỡ Diệp Diễm Thanh!
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Diệp Diễm Thanh nên có hơi ngại ngùng, nhưng Diệp Diễm Thanh quá đáng yêu, quá ôn nhu, làm cô rất vui, cô tính mua một cái bánh kem nhỏ về nhà lặng lẽ chúc mừng một chút, sau này mỗi năm đều phải làm tiệc ăn mừng mới được!
Nhà hàng buffet này không có giới hạn ăn uống, chỉ cần rời đi trước giờ ăn tối là được.
Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh ăn buffet cũng không lấy số lượng nhiều, lượng cơm cũng không khác biệt ngày thường, ăn xong lại gọi cà phê, vừa hay nơi này có quầy cà phê khá ngon.
Có cà phê, tự nhiên không thể thiếu mấy món đồ ngọt mà Từ Du Dao đề cử, chủng loại bánh ngọt ở đây khá phong phú, Diệp Diễm Thanh chọn mấy loại, tuy chất lượng không bằng ổ bánh kem lần trước Vu Dĩnh mua cho, nhưng cũng đạt tới trình độ trung bình, làm tâm tình của Diệp Diễm Thanh lại tăng thêm một cấp.
“Bác sĩ Đỗ nói rồi chúng ta không cần vội vã, từ từ trị bệnh là được.” Văn Dữ cảm thấy chỉ cần đối mặt thì những suy nghĩ tiêu cực trước kia sẽ từ từ được giải trừ.
Diệp Diễm Thanh gật đầu, nhìn thành thật lại nghe lời.
Văn Dữ cười: “Ở trên sân khấu hát không được thì cùng lắm chúng ta thu album, không tổ chức liveshow, mặc kệ người ta nghĩ thế nào thì nghĩ, miễn sao mình vui là được rồi.”
“Vâng, em biết.” Hắn bây giờ chỉ có thể hát trước mặt Văn Dữ, cùng lắm thì sau này ghi âm sẽ nhờ Văn Dữ ngồi bên ngoài, hắn tin Văn Dữ sẽ không từ chối.
“Bây giờ em muốn thử phong cách nào thì cứ việc thử, bên Tinh Lộ anh sẽ nói giúp em, Ngôn Chi không phải là người không hiểu chuyện, chỉ cần em có phương án hợp lý, cậu ta sẽ không phản đối. Hơn nữa, nếu em có thể khỏi hẳn, thì không cần lui vòng, cũng có lợi cho Tinh Lộ nữa, một năm nữa em hết hạn hợp đồng với Tinh Lộ, đến lúc đó Tinh Lộ có được lý lịch đẹp, sau này có tuyển thực tập sinh cũng được nhiều gia trưởng tin tưởng.”
Dù sao Diệp Diễm Thanh cũng là người trưởng thành rồi, không phải chuyện gì cũng dựa vào Văn Dữ, mà Văn Dữ chịu giúp hắn khắc phục bệnh tật, đã là trợ giúp rất lớn: “Anh, tự em nói với ông chủ Lộ là được, anh đã giúp em rất nhiều, em chưa tới nỗi không dám bàn chuyện công việc.”
Văn Dữ uống cà phê, nghĩ cũng đúng, Diệp Diễm Thanh chỉ lo sợ sân khấu mà thôi, còn những chuyện khác cũng không lo sợ, là do hắn suy nghĩ quá nhiều: “Vậy thì được, anh mong chờ ca khúc mới của em.”
Nghĩ đến bản nháp trong tay mình, trong mắt Diệp Diễm Thanh tràn ra ý cười: “Em sẽ thử xem. Nói thật, hồi còn ở trong nhóm toàn phải hát những bài dành cho thanh xuân làm em rất xấu hổ, tuổi tác của các thành viên cũng không còn nhỏ nữa, không thích hợp hát mấy bài đó, chỉ là công ty ôm thành tích dĩ vãng, không dám có đột phá, sợ phật lòng khán giả.”
Văn Dữ chướng mắt Gia Nghệ bảo thủ, nhưng cũng có thể lý giải, rất nhiều giải trí công ty bởi vì nghệ sĩ thành công ở một phương diện nào đó cứ đeo bám mãi, không dám trở mình; cũng có một số nghệ sĩ băn khoăn điều này nên ảnh hưởng đến phát triển của bản thân. Không phải nói thay đổi phong cách nhất định sẽ thành công, để đạt được thành công cần rất nhiều yếu tố, thậm chí là cần thời vận nữa, nhưng có thể xác định là không phát triển nhất định sẽ bị đào thải, thời đại này tin tức thay đổi quá nhanh, nghệ sĩ không đột phá được sẽ biến mất ở trước mặt công chúng.
“Em muốn làm thế nào cũng được, nhưng nhất định phải chuẩn bị tâm lý, thay đổi phong cách chưa chắc là thành công, lỡ như thất bại, thì em cũng không cần quá thất vọng, coi như là thử sức bản thân thôi.” Văn Dữ không phải giáo huấn Diệp Diễm Thanh, chỉ là nhắc nhở một tí.
Diệp Diễm Thanh cười đáp: “Anh, anh yên tâm đi. Lúc em mới debut cũng đâu có nổi tiếng ngay đâu, nhưng em làm chuyện em thích, cho nên cũng không cảm thấy gian nan, cũng không đua đòi. Giờ thì em đã nếm qua vinh quang, em biết chuyển mình có thể gặp thất bại, nhưng so với đứng trên sân khấu hát không được, thì đó không là gì hết.”
“Em nghĩ được vậy là tốt. Về nhà nhớ nói chuyện với Ngải Trừng, soạn ra kế hoạch đưa cho Ngôn Chi, chỉ cần là hợp lý thì cậu ta sẽ không cự tuyệt.” Theo hiểu biết của hắn, Lộ Ngôn Chi trước nay không từ chối các kế hoạch phát triển của nghệ sĩ trong công ty, đương nhiên, ngoại trừ những ý kiến trời ơi đất hỡi.
Hôm nay, Diệp Diễm Thanh rất phối hợp đi gặp bác sĩ, tâm trạng cũng không tồi, để khen thưởng, sau khi dùng bữa xong Văn Dữ còn chở hắn đi hóng gió rồi mới về nhà.
Diệp Diễm Thanh cũng hiếm khi có tâm trạng vui vẻ đi ngắm phố phường. Năm nay mùa xuân đến sớm, cây cối xanh tươi, cỏ cây cũng đua nhau khoe sắc, thiên nhiên thần kì vậy đó, đông khô xuân sinh, tất thảy là một sự khởi đầu mới. Bốn mùa tuần hoàn như vậy cũng là dự báo cho tương lai của hắn —— hiện tại hắn đang nghỉ đông, nhưng sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ vươn mình trở dậy, khoe sắc như muôn hoa.
Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh thay đổi quần áo, rửa tay xong liền ôm cây đàn ghi-ta xuống lầu.
Văn Dữ đang nấu nước ở bếp.
Diệp Diễm Thanh đứng ở cửa phòng bếp dò xét rồi tiến nửa thân mình vào: “Anh, em hát một bài cho anh nghe nhé.”
Văn Dữ cười, không đồng ý nghe hát miễn phí là thằng ngốc: “Ở phòng khách á?”
Diệp Diễm Thanh gật đầu.
Văn Dữ liền bưng ly nước ra sô pha ở phòng khách, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ đợi.
Đối với Văn Dữ, Diệp Diễm Thanh vừa không khẩn trương, vừa không thẹn thùng, ngồi vào ghế sô pha chỉnh dây đàn, bắt đầu đàn hát.
Bài Diệp Diễm Thanh hát chính là bài hát được Văn Dữ làm thành tiếng chuông di động, một bài tình ca đau khổ dễ dàng chiếm lấy tình cảm của khán giả. Bộ dáng Diệp Diễm Thanh đánh đàn ghi-ta khá tùy ý, nhẹ nhàng hơn so với khi hắn đánh dương cầm, âm thanh bắn ra như là con người Diệp Diễm Thanh, vừa dịu dàng vừa hấp dẫn.
Diệp Diễm Thanh chuyên chú với ca khúc, ngẫu nhiên nhìn đàn ghi-ta tìm vị trí hợp âm, mặt mũi không còn u sầu như mấy ngày trước, lông mi run run theo mỗi lần chớp mắt, nhìn như một bức ảnh động hoàn mỹ.
Văn Dữ nghe được có chút thất thần, đột nhiên suy nghĩ, nếu tình tiết thất tình của bài hát ấn lên người Diệp Diễm Thanh, thì người con gái đá Diệp Diễm Thanh là một kẻ ngốc, người tốt như hắn mà không biết quí trọng là thế nào?
Nhạc buồn mà hắn lại có những suy nghĩ không chính đáng, lan man tới tận đâu đâu.
Hát xong, Diệp Diễm Thanh hỏi Văn Dữ: “Anh thấy thế nào?”
Văn Dữ hoàn hồn, nói thật: “Hay lắm, phù hợp với phong cách mới.”
“Sao anh lại để nhạc chuông là bài này?” Diệp Diễm Thanh tò mò, kỳ thật Văn Dữ có thể dùng rất nhiều bài hát khác để làm nhạc chuông mà.
Văn Dữ uống nước, nói: “Em có quá ít bài hát solo, nếu anh dùng bài của Five1 thì người ta nghĩ anh thích cả nhóm, mà anh không muốn bị hiểu lầm. Anh dùng bài hát này đơn giản là vì thích giọng hát của em, không phải để ứng phó người ngoài, cũng không phải để làm cho em vui, thích là thích thôi. Sau này có bài hát mới thì anh sẽ đổi, à đúng rồi, bài hát lần trước cũng hay lắm đó, anh rất thích.”
Diệp Diễm Thanh hân hoan trong lòng: “Chờ thu âm hoàn chỉnh em sẽ gửi cho anh.”
“Anh chờ.” Nói đến đây Văn Dữ dừng một chút, lại nói, “À, anh thấy loại yêu đương đau khổ này không hợp với em đâu.”
“Vì sao?” Không phải khán giả vẫn thích đó sao?
Văn Dữ cong cong khóe miệng: “Em hát mấy bài thê lương thế này thì mấy người mê nhạc sẽ nói, ‘cái cô gái kia bỏ đi thật tốt quá, để chúng ta có cơ hội’.”
Diệp Diễm Thanh dở khóc dở cười: “Không phải đâu, làm gì có chuyện đó!?”
“Sao lại không, ai cũng nghĩ người con gái đó thật quá đáng.” Văn Dữ đột nhiên lý giải nội tâm của người hâm mộ, chỉ khi yêu thương quá nhiều mới có suy nghĩ như vậy.
Diệp Diễm Thanh cười thành tiếng: “Người đáng bị đá phải là em chứ?”
Dù sao hắn cũng là người kết hôn với đàn ông mà.
Văn Dữ ngẩn ra, ngay sau đó cười hỏi: “Đáng ở chỗ nào, nói anh nghe coi.”
“Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh nghiêm túc vậy làm gì.”
“Anh thắc mắc thôi.” Văn Dữ đùa giỡn mang theo vài phần nghiêm túc.
Luận khua môi múa mép, Diệp Diễm Thanh không phải đối thủ, từ nhỏ hắn đã là người thành thật, nhất thời nói không ra lời.
Văn Dữ cười ha ha: “Được rồi, không chọc em nữa, nhưng anh là fan của em, đừng coi thường phán đoán của anh.”
Diệp Diễm Thanh chỉ có thể trả lời: “Biết ạ.”
Dù sao hắn cũng không định tiếp tục viết tiếp lời cho mấy ca khúc trữ tình buồn này. Văn Dữ chủ động liên hệ Ngải Trừng, báo cho cô biết tình hình bệnh trạng cũng như xác định kế hoạch ra album của Diệp Diễm Thanh. Có Văn Dữ hỗ trợ, áp lực của Ngải Trừng ít đi, hơn nữa nhìn qua phương án trị liệu có tính khả thi rất cao làm trong lòng Ngải Trừng cũng khoan khoái đi nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT