“Không, không cần phiền toái vậy đâu, nấu vài món đơn giản là được rồi.” Diệp Diễm Thanh bị đói đến mức đau dạ dày, kỳ thật cũng không thiết ăn uống, hơn nữa hắn cũng không muốn đến nơi nào đông người.

Văn Dữ làm lơ lời cự tuyệt, kéo người đứng đậy, tròng áo khoát vào: “Không xa đâu, đi một lát là tới. Nghe lời đi, ngày mai anh bảo dì nấu cháo cho cậu.”

Diệp Diễm Thanh không còn sức lực tranh chấp với Văn Dữ, nhẫn nại theo hắn ra cửa.

Lái xe chừng năm phút là tới một tiệm cháo.

Tiệm cháo nằm trong khu dân cư, vị trí không tốt lắm, đúng giờ cơm nên bên trong có khá nhiều người, nhưng được cái sạch sẽ, cũng không có vẻ ồn ào.

Văn Dữ chọn vị trí ở trong góc sau một bức màn phong, trùng hợp ngăn cách ánh mắt của người khác.

Người phục vụ lớn tuổi đi tới, cười nói: “Lâu rồi không thấy cậu tới.”

Văn Dữ hiển nhiên là khách quen.

Văn Dữ cười nói: “Bận công việc quá. Chú cho con một phần cháo dinh dưỡng, mấy món điểm tâm thanh đạm, một khay bánh bao nhỏ, một phần trứng chưng.”

“Được thôi.” Người phục vụ nhớ kỹ, cười cười rời đi, đôi mắt cũng không tò mò, là người có chừng mực.

Không khí trong tiệm cháo trấn an tâm tình đang bực bội của Diệp Diễm Thanh. Nơi này không ầm ĩ, chỉ có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, làm hắn nhớ tới cửa hàng bán điểm tâm gần nhà hồi còn nhỏ, không có người xếp hàng dài, chỉ có người đi làm, đi học hoặc là người tan sở ca đêm, phần lớn là đi một mình, không ai giao lưu với ai, họ vội vàng ăn bữa sáng nóng hôi hổi, để trấn an dạ dày đang reo đói, rồi bắt đầu một ngày sinh hoạt mới.

“Anh Văn Dữ hay tới đây lắm à?” Dạ dày không đau nữa làm Diệp Diễm Thanh cũng vui hỏi thêm vài câu.

Văn Dữ dùng nước ấm rửa bộ đồ ăn: “Mấy năm trước bận rộn công tác làm tì vị hư nhược, lúc đó trợ lý đề cử tiệm cháo này cho anh, vì cậu ta ở gần đây. Anh ăn thấy khá ngon, cháo có mùi vị nhà nấu, không bỏ bột ngọt nên rất là ngon miệng.”

“Cảm giác như là ngọa hổ tàng long.” Diệp Diễm Thanh nhìn nhìn khắp nơi, tới chỗ này hẳn là cư dân vùng phụ cận, có người một nhà tới, có đôi tình nhân, cũng có đi một mình, mỗi bàn đều là hình ảnh sinh hoạt thu nhỏ, thật là an bình.

Không bao lâu sau món bọn họ gọi được đem lên. Cháo để trong nồi niêu, cháo cẩu kỷ, phân lượng không nhỏ, có thêm bánh quẩy và hột vịt muối đi kèm, phần ăn đủ cho một người, giá cả không quá mắc.

Văn Dữ múc một chén đầy cho Diệp Diễm Thanh, bỏ thêm vài miếng quẩy, trứng chưng cũng cho hắn, trứng chưng ở đây làm kiểu chưng cách thủy, hương vị mộc mạc, nhưng lại vừa ăn.

Diệp Diễm Thanh không tự giác nở nụ cười. Đây cũng là hương vị cháo mà bà nội hắn từng làm cho hai chị em, ký ức vị giác thật là thần kỳ, lơ đãng trong nháy mắt tìm lại được cảm giác hạnh phúc trước kia.

Bất tri bất giác Diệp Diễm Thanh ăn được không ít, sắc mặt cũng đẹp hơn rất nhiều.

Văn Dữ cũng yên tâm, có thể ăn là được, chỉ sợ là ăn không vô rồi phải chạy đến bệnh viện mới mệt.

Chầu ăn này hai người bọn họ ăn đến thư thái. Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh đi tắm, chuẩn bị chọn một bộ phim để đi ngủ. Văn Dữ còn có mấy cái kịch bản muốn xem, phỏng chừng còn bận rộn đến nửa đêm, dù sao ngày mai hắn không có công tác, có thể ngủ nướng thêm một chút.

Hai người không biết ảnh bọn họ đến tiệm cháo đã bị phóng viên đăng lên mạng.

Phu phu hai người ra cửa ăn cơm, không khí toàn bộ hành trình rất tốt, không có chỗ để mắng. Phóng viên cũng đưa tin người thật việc thật.

Trên ảnh chụp, hai người rất điệu thấp, đều đeo mũ cùng khẩu trang, đến một tiệm ăn nhỏ. Vị trí bọn họ ngồi không có cửa sổ, phóng viên không chụp lúc bọn họ dùng cơm, nhưng lúc hai người ra cửa vừa nói vừa cười, có thể thấy được bữa cơm rất vui vẻ.

Nhìn idol mình vui vẻ, thoải mái làm các fans cũng thở phào. Dù trước đó bị ném đá không ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của hai người, đây mới là điều fans mong muốn.

Không được bao lâu fans của Diệp Diễm Thanh lại bắt đầu lo lắng.

【 hình như Diễm Thanh ngày càng gầy thì phải? 】

【 xem ra không phải một mình tui thấy ha, Diễm Thanh vốn dĩ đã gầy, giờ còn gầy hơn, chẳng lẽ ăn cơm không hợp khẩu vị hả ta? 】

【 em trai ơi, em bị gì vậy? Không phải đang nghỉ phép sao? Tại sao càng ngày càng gầy thế này! 】

【 tuy chị hâm mộ mấy người dáng mảnh khảnh lắm, nhưng em trai à, em không thể gầy hơn được nữa!!! 】

【@ Văn Dữ V anh nuôi Diễm Thanh nhà chúng tôi thế nào vậy? 】

【 ảnh chụp quá mờ làm tui nhìn không ra, nhưng quần áo rõ ràng lớn hơn một số thì phải? Tui nhớ cái áo khoát này không phải là oversize nha. 】

【 có khi nào Diễm Thanh không hài lòng cuộc sống hiện tại không? Người ta nói mấy người đang yêu dễ béo lắm mà? Còn Diễm Thanh là bị gì đây? 】

Vu Dĩnh nhìn mấy lời bình này mà không biết trả lời thế nào, chuyện kết hôn giữa Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh vẫn còn nóng hổi, bị phóng viên chụp lại cũng là điều bình thường, không cần làm lớn chuyện. Nhưng hướng gió hậu trường lại làm cô ẩn ẩn lo lắng, cô không phải là người đại diện của Diệp Diễm Thanh, theo lý thuyết mà nói cô không nên xen vào chuyện của người ta. Mà bây giờ Văn Dữ lại cột vào Diệp Diễm Thanh, nếu cậu ta có điểm không ổn, thì Văn Dữ cũng chịu liên lụy theo. Huống chi cô cũng thấy Diệp Diễm Thanh gầy hơn lúc trước khá nhiều.

Tự hỏi mười lăm phút, Vu Dĩnh gọi cho Văn Dữ.

“Làm sao vậy?” Văn Dữ nhận điện thoại phi thường tùy ý, lấy quan hệ giữa hắn và Vu Dĩnh thì không cần phải giả bộ.

Vu Dĩnh không muốn chậm trễ thời gian Văn Dữ nghỉ ngơi, nên nói thẳng chuyện xảy ra trên mạng.

Văn Dữ đẩy kịch bản không vừa lòng vào máy nghiền giấy, nói: “Gần đây cậu ấy hay ở trong phòng làm việc, có thể đang viết bài hát mới. Linh cảm tới bỏ bữa là chuyện thường, em lên núi đóng phim cả tháng, không được ăn thịt cũng sụt cân đó thôi! Mọi người làm quá rồi đó.”

Muốn thành công trong ngành sản xuất này thì phải chịu cực khổ. Đừng nói những người dựa vào linh cảm kiếm cơm hay diễn viên như hắn, ngay cả tộc đi làm, công tác bận rộn thì một ngày ăn một bữa cũng là chuyện bình thường, sụt vài cân là điều tất nhiên.

Vu Dĩnh thở dài: “Không có biện pháp, hai người hiện giờ là cặp phu phu nổi tiếng được nhiều người quan tâm.”

“Ngày mai em sẽ nhắc cậu ta ăn cơm. Còn cậu ta có nghe lời hay không thì em không chắc.” Hắn nguyện ý quan tâm Diệp Diễm Thanh, nhưng không phải là lấy danh nghĩa quan tâm đi làm loạn sinh hoạt của cậu ta. Dù là nhà sáng tác hay là tiểu thuyết gia thì đều dựa vào linh cảm và thiên phú để kiếm cơm, cho dù có thói quen không khỏe mạnh, thì cũng không thể hất đổ chén cơm của người ta, khuyên nhủ và dặn dò vừa phải là được.

“Cũng được. Lát nữa chị sẽ gọi điện cho Ngải Trừng bảo cô ấy để ý một chút. Nếu cần thiết, thì em đăng một vài tấm hình với Diệp Diễm Thanh để trấn an fans đi.” Vu Dĩnh nói.

Đa số thời điểm, nghệ sĩ hẳn là có hướng đi của mình, nhưng có khi muốn sinh tồn trong cái giới này, thì không thể không thuận theo dân chúng.

Văn Dữ cười nhạo: “Fans giám sát tình cảm của bọn em thì em hiểu. Nhưng so đo với mấy cô gái đó thì em không cần. Thay vì làm theo lời mấy người đó, không bằng chị chọn thêm kịch bản đưa qua cho em còn hơn.”

Vu Dĩnh bật cười: “Có mấy kịch bản đại IP đó, nhà đầu tư có tiền, đoàn đội cũng chuyên nghiệp, cậu chọn một cái cho gần gũi với dân chúng.”

“Em không bài xích đại IP, nhưng mà logic của kịch bản có vấn đề đó, hình như biên kịch sống ở thế giới Mary Sue quen rồi, không thoát khỏi, viết vai chính cứ như ta là vua thiên hạ thiếu não, tốt hơn là đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

“Được rồi, chị đã biết. Ngày mai bảo nhân viên chọn kịch bản kĩ một chút.” Vu Dĩnh không bác bỏ yêu cầu của Văn Dữ, nếu một diễn viên không chủ động được kịch bản, thì sau này sẽ không còn chỗ đứng. Trên thị trường không phải không có kịch bản hay, đạo diễn giỏi, đoàn đội chuyên nghiệp, nhưng phải đợi, lấy thực lực của Văn Dữ, bọn họ có thể chờ.

Tình hình trên mạng thế nào không phải Ngải Trừng không biết, cô biết chuyện này không có liên quan gì tới Văn Dữ, Văn Dữ chỉ là người vô tội bị kéo xuống nước, nhưng cô không thể đính chính, bằng không chỉ sợ những chuyện họ làm đều vô nghĩa.

Không nghĩ ảnh hưởng đến Diệp Diễm Thanh, sáng hôm sau Ngải Trừng mới gọi điện thoại cho hắn.

Rất nhanh sau đó, Diệp Diễm Thanh đăng bài lên Weibo.

Diệp Diễm Thanh V: Gần đây bận rộn viết nhạc mới, tôi hy vọng album này hoàn toàn do mình làm, cho nên nói là nghỉ phép, nhưng linh cảm cũng không nghỉ phép, mỗi ngày đều làm chuyện mình thích, nên không ăn cơm đầy đủ mà thôi. Anh Văn Dữ không biết chuyện tôi ăn cơm không đúng bữa, tôi không dám nói cho anh ấy biết, giờ thì bị phát hiện rồi [ xấu hổ ]……

【 a a a a a, Diễm Thanh cuối cùng cũng đăng Weibo! 】

【 Diễm Thanh phải chú ý thân thể, linh cảm tới cũng phải ăn cơm đúng bữa nha. 】

【 hình như tui thấy em trai sợ bị la rầy thì phải, dễ thương quá ~】

【 Nghĩ lại cũng đúng, Văn Dữ ngày nào cũng bận rộn, nếu Diễm Thanh không nói thì sao anh ta biết được. 】

【@ Văn Dữ V xin lỗi anh lần trước, sau đó…… Anh cố gắng chiếu cố Diễm Thanh của bọn em nha a a a a!!! 】

Diệp Diễm Thanh cười cười, đóng Weibo, hôm nay hắn vẫn không có hứng thú ăn uống, có điều hôm nay Văn Dữ không ra khỏi cửa, hắn mà không xuống dưới lầu ăn cơm thì khẳng định Văn Dữ sẽ hoài nghi, cho nên vẫn phải ngoan ngoãn một tí.

Văn Dữ ngủ dậy liền tùy ý xoát Weibo, nhìn thấy bài đăng mới của Diệp Diễm Thanh.

Khi xuống lầu ăn cơm, Diệp Diễm Thanh mới vừa ăn xong, Văn Dữ đi vào phòng bếp bới cơm: “Thấy Weibo của cậu rồi, không cần làm rõ đâu.”

Diệp Diễm Thanh để chén bát đã dùng vào máy rửa bát: “Anh, tuy chúng ta hợp tác, nhưng bản chất là anh đang giúp tôi, tôi không thể nào vấy bẩn thanh danh của anh được. Sau này chia tay cũng không nên để lại oán hận, chuyện tôi có thể làm thì phải làm chứ.”

Văn Dữ cười bất đắc dĩ, ở trong cái vòng này, Diệp Diễm Thanh quá lương thiện, người ta đối xử tốt một chút mà đã muốn trả ơn. Vậy cũng được, dù sao cũng không chiếm tiện nghi người khác, nếu Diệp Diễm Thanh cảm thấy an tâm, thì cứ làm vậy đi.

*

Diệp Diễm Thanh: Oh yeah ~ ( tiểu khủng long hân hoan.gif)

Văn Dữ: Có ý kiến với hôn nhân của tôi? Cô là ai hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play