Alan thông qua tinh cầu lặng lẽ quan sát hành động của Tiêu Lạc. Nụ cười kiêu hãnh của kẻ đứng trên vạn người phấp phới trong gió.
Qua ánh mắt của quản gia Vill, Tiêu Lạc và Alan có những nét tương đồng đến lạ. Khí chất của một bậc vương giả thấp thoáng ẩn sau hình bóng của một đứa, của một kẻ phế tài.
Cái cách Tiêu Lạc khiêu chiến với trùng vương cũng rất giống với cái cách Alan khiêu chiến với người đó. Trực diện, kiêu ngạo, mang theo tự tôn của kẻ chiến thắng.
- "Chị ấy cũng đã hành động, sao ta có thể ngồi yên"- Alan xoa khăn tay một cách ôn nhu.
- "Tiểu thư Maris liệu có...tự cao quá hay không?"-Vill ngập ngừng hỏi, dù gì Tiêu Lạc bị coi là phế tài suốt mấy mươi năm cũng không phải không có nguyên do đâu.
Alan bật cười, đánh mắt sang chỗ Vill -"Chị ấy có dư sức để tự cao"-
- "...Chúng ta cũng nên cẩn thận với cô ấy"- Vill mím môi, đưa ra suy nghĩ trong lòng.
Alan nhún vai, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, híp mắt lại, uy áp tỏa ra -"...Người của ta, ngươi dám nghi ngờ "-
Vill quỳ xuống, những giọt mồ hôi của sự căng thẳng tuôn ra -"Ta không dám thưa thiếu gia"-
•
Xác trùng tộc nằm la liệt dưới đất, thậm chí có chỗ lành chỗ nát.
Tiêu Lạc đứng giữa đóng hỗn độn, gương mặt không biểu tình, cầm một ít lục phủ ngũ tạng của trùng tộc lên chuẩn bị cho đợt nghiên cứu tiếp theo của mình.
Leo có cảm giác khó thở, hắn chưa từng chứng kiến tận mắt loại sức mạnh đáng sợ thế này. Thay đổi không gian theo ý thích của mình, tinh thần lực thế nào mới có thể làm được? 3S? Không có thể là hơn nữa.
- "... Đợt trị liệu cuối cùng cũng sắp tới rồi"- Tiêu Lạc không nhìn đến sắc mặt bất thường của Leo, cô đang đau đầu vì thiếu một nguyên liệu chế dược nhưng thật không ngờ cơ thể trùng tộc lại có thứ này, quá tuyệt.
Tiêu Lạc bỏ lại đám người đang ngơ ngác, từ từ tiến vào nơi sạch sẽ nhất, trích nguyên liệu cuối cùng vào dược đã làm sẵn.
- "...Phải uống thứ này sao?"- Leo mặt càng trở nên biến sắc hơn. Cái thứ này còn đang nổi bọt khí, chất lỏng đặc sền sệt lại chẳng khác gì một đống bầy nhầy.
- "Tiểu thư Maris..."- Hắn nuốt nước bọt muốn từ chối nhưng đối diện với công sức của Tiêu Lạc, hắn không thể từ chối...
Nhắm chặt mắt lại, một hơi uống hết, mùi vị đúng thật là khó ngửi như trong tưởng tượng nhưng sự thanh mát do dược mang lại cho hắn sự thoải mái không thôi.
Leo cảm nhận được tinh thần lực bị đè ép bao lâu nay lại lần nữa bùng nổ. Hắn thích thú như một đứa trẻ, cứ vận dụng hết thứ này đến thứ khác, đến khi chán chê mới thôi.
Đến lúc này, Leo mới chú ý đến Tiêu Lạc, cô đứng dưới ánh sáng của bóng đèn lập lòe, vẻ mặt có rất ít biểu cảm đang chăm chú ghi chép lại một số thứ khác nhau. Hắn thề rằng có thể cảm nhận được trái tim sắp nhảy khỏi lòng ngực rồi. Nhưng... thật sự cô có thể là người hắn với tới sao?
Không nói đến việc Maris là phu nhân của Asher, chỉ cần đứng trước sức mạnh cùng trí tuệ của cô đã khiến Leo chùng bước.
Leo cảm thấy bất lực....
•
Việc đầu tiên của Leo sau khi loại bỏ ký sinh chính là chiêu mộ nhân tài, những người tài của hoàng gia trước đây bị hạ ký sinh trùng bắt buộc tuân lệnh của hoàng huynh khi nghe có thể giải được không ngại trắc trở đến quân doanh số 7 nổi tiếng đáng sợ.
Trong vòng những tháng qua, việc chiêu mộ rất thuận lợi, Tiêu Lạc còn giúp cho hành tinh của quân doanh số 7 trở nên màu mỡ hơn, sau vài năm nữa là có thể loại hoàn toàn chất độc trong đất, trồng những cây phù hợp với thời tiết nóng.
Leo tuy tự dặn lòng không được có ý tình với Tiêu Lạc nhưng cảm xúc sao có thể nghe lý trí, hắn bất giác lấy việc chăm sóc cô làm thói quen.
Chính hắn đã phát hiện ra những điều kỳ lạ thú vị ở cô, một người luôn tỉ mỉ trong nghiên cứu thật ra lại rất vụng về, đôi lúc sẽ quên mất cả việc ăn, khiến Leo lo lắng không thôi....
Hắn ngầm ra tín hiệu chống đối hoàng gia, nhưng điều bất ngờ hắn cũng không đầu quân cho quân đội của Asher mà lại có thiện y với gia tộc của công tước Inons. Chính tay Leo đã gửi ra bức thư liên minh với Inons.
Nếu như chỉ một đội quân nhỏ sao có thể khiến cho mọi người bất ngờ, đội quân của Leo tập hợp những kẻ từng dưới trướng hoàng gia, từng trung thành nhất. Có cả những nghiên cứu về y dược lẫn vũ khí mới. Nói đến cũng một phần công lớn đến từ Tiêu Lạc.
•
Leo như thường lệ mang bữa sáng đến cho Tiêu Lạc nhưng lần này không còn bóng dáng cặm cụi đọc sách mà là khoảng không vô hình. Hắn từ từ đi đến chiếc bàn trước đây của cô, mở lá thư được đặt ngay ngắn trên bàn, không nhiều chữ lắm, duy nhất hai từ "Phải đi".
Leo trầm mặc, hắn tự ăn hết phần thức ăn sáng, nở nụ cười chua xót. Hắn tự nhủ bản thân không được yếu đuối nhưng nước mắt lại rơi rồi.
Người kia cuối cùng vẫn không thuộc về hắn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT