Thảo Miên cứ ngơ ngác, hỏi Đông hỏi Tây xem Tiêu Lạc có nhớ gì không.

Thật sự, cô cảm thấy rất phiền với cô nàng nhí nhảnh này nhưng cảm nhận được ý tốt của người bạn, đành im lặng nghe Thảo Miên nói tiếp.

Loại bỏ hết những ý vô ích, Tiêu Lạc đúc kết được: Thân phận hiện của cô là Tiêu Ân, một đứa trẻ không cha không mẹ, dựa vào tiền trợ cấp xã hội mà sống qua ngày. Cô bạn Thảo Miên là bạn thân của nguyên chủ, dựa theo cách nói chuyện thì có vẻ khá hồn nhiên, vui tươi. Gia cảnh thì tốt hơn nguyên chủ một ít, cha mẹ là công nhân lao động, tuy không giàu nhưng một nhà hạnh phúc.

Cả hai đều nhận được học bổng vào trường trọng điểm của thành phố, vì gia cảnh gần nhau nên trở thành bạn bè.

Hôm nay, chính là hai tháng sau khi nhập học, Thảo Miên mời Tiêu Ân về nhà mình chơi, nhưng nguyên chủ lại sơ ý té ngã vào bãi rác trước mắt đây, đầu đập vào nền đất nên Tiêu Lạc mới xuất hiện ở đây.

Thảo Miên dẫn cô về nhà, chu đáo băng bó vết thương, rồi chuẩn bị nước cho Tiêu Lạc tắm.

- "Tớ chuẩn bị nước rồi, cậu mau đi tắm đi"- Thảo Miên đưa khăn tắm cùng một bộ đồ thường ngày.

Đứng dưới vòi sen cũ, Tiêu Lạc im lặng, dựa đầu vào tường, cô không biết tại sao hệ thống lại biến mất. Cũng chẳng biết tại sao giọng nói kia cứ văng vẳng trong đầu cô. Rốt cuộc là chuyện gì?

Còn người yêu thì sao? Liệu y có ở nơi đây hay không... Quá nhiều phiền toái.

Hông khô mái tóc, Tiêu Lạc bước ra ngoài, nhìn thấy một nhà Thảo Miên đang dọn cơm, mẹ Thảo cười hiền, gọi cô -"Tiêu Ân đúng không con? Lại đây ăn cơm với gia đình cô"-

Thảo Miên trông thấy Tiêu Lạc bước ra, vui vẻ chạy đến, nắm lấy tay kéo cô đến bàn cơm -"Nhanh, nhanh ăn cơm với gia đình mình"-

Cha Miên ban đầu im lặng, mặt ra vẻ nghiêm nghị nhưng vừa vào bàn cơm, rượu vào vài ly liền cười sảng khoái, dễ tính hẳn ra.

- "Hai đứa học hành sao rồi? Mấy cậu ấm cô chiêu có bắt nạt tụi con không?"- Mẹ Miên quan tâm hỏi

Thảo Miên cười tươi, đung đưa chân, vui vẻ kể -"Tụi con hòa nhập tốt lắm mẹ, mấy cậu ấm cô chiêu cũng không như trong phim bắt nạt chúng con, chỉ là có vẻ xa lánh tụi con thôi"- Nói đến mặt Thảo Miên có chút trùng xuống, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười ban đầu -"Nhưng con có A Ân, tụi con chơi với nhau là đủ rồi"-

Tiêu Lạc từ nãy vẫn im lặng, đôi mắt quét sang một nhà ấm cúng, trong lòng lại dâng nỗi nhớ người yêu. Những người từng yêu thương cô nhất, những người từng cho cô hơi ấm gia đình đều ra đi ngay trước mắt cô. Nói không đau lòng là giả...

- "A Ân sau này sang nhà cô chơi, con là bạn của tiểu Miên, cũng như là con cô, đừng ngại"- Mẹ Miên gắp miếng một lát cá cho cô, dịu dàng nói. Bà hiểu việc độc lập một mình từ nhỏ khi không có cha mẹ khó khăn đến mức nào mà.

Tiêu Lạc lặng lẽ mấy giây, nhỏ giọng -"Vâng"-

Thảo Miên nghe được câu trả lời, vui mừng cười phá lên, châm rượu cho cha, cha Miên cũng cười hề hề mặc kệ lời càu nhàu yêu thương của mẹ mà uống.

Trời sẫm tối, Tiêu Lạc mới chào cả nhà Thảo Miên để trở về nhà. Miên Thảo nắm lấy tay Tiêu Lạc, không ngừng bỉu môi, làm vẻ tội nghiệp -"A Ân cậu ở lại đi, ở lại ngủ với tớ"-

Mẹ Miên cốc đầu cô nàng một cái -"Ngày mai còn đi học, A Ân phải về soạn vở nữa, con cứ nhõng nhẽo"- Bà mắng con gái xong, lại quay sang cô -"Sau khi tan học, con đem cặp sách qua nhà cô ở, còn quần áo cứ mặc của tiểu Miên là được, mang nhiều nặng lắm"-

Tiêu Lạc trầm tư, dựa theo bản năng gật đầu, rồi xin phép cả nhà ra về. Theo như lời của Thảo Miên, nhà cô cách đây không xa, ước chừng mấy trăm mét thôi nhưng phải đi qua hai bãi phế liệu lớn nên đường đi khá nhọc nhằn.

Thảo Miên còn rùng rợn kể cho cô về những bóng ma chết oan khuất ở đây, họ là những người chết dưới máy nghiền của xe rác do tai nạn, chết không yên nên mới thường quanh quẩn quanh đây.

Tiêu Lạc nghe xong chỉ cười trừ, một người nghiên cứu khoa học như cô, muốn cô tin chuyện quỷ thần? Thôi, thôi cho xin đi... Nhưng nhắc mới nhớ, tuy lúc còn sống gia đình cô theo chủ nghĩa khoa học nhưng ông cố bên nhà ngoại lại không như vậy.

Ông cố cứ mỗi khi gặp con cháu là sẽ kể những chuyện linh dị thần quái. Thậm chí, ông còn giữ Tiêu Lạc đến mấy hôm để chỉ mấy thứ này. Mấy điều này cha mẹ cô không quan tâm lắm, đối với họ chỉ có công việc mà thôi.

Tiêu Lạc mang trí nhớ có thể gọi là hơn người, cô vẫn nhớ những thứ ông đã dạy tuy rằng không tin nhưng đây là kỷ niệm về ông cố. Tiêu Lạc không thể quên được...

Mãi hồi tưởng về quá khứ mà Tiêu Lạc đã bỏ qua sự bất thường của bầu không khí xung quanh. Nhưng bóng trắng thấp thoáng sau những bãi rác chất cao.

Ngọn gió lạnh lẽo thổi từng đợt, mang theo những kẻ không thuộc về dương gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play