Hang động được xây nên từ sự sụp đổ của nhưng tòa nhà cao tầng, tuy không vững chắc nhưng đảm bảo qua được một đêm tang thi.

Tiêu Lạc dậm mồ hồi cho Nguyên Ân, ngoài mặt không biểu hiện nhưng tâm đã loạn như cào cào cả rồi.

- "Một đứa nhóc mà cũng đẹp vậy sao?"- Tiêu Lạc lẩm bẩm trong miệng

Nhìn đến khuôn mặt ngây thơ kia cùng thân hình chưa phát triển hết nhưng thân hình rắn chắc lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo rách kia.

Tiêu Lạc thở một hơi, ước đoán Nguyên Ân chưa tỉnh lại mới xoa xoa mặt dây chuyền, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, không gian thay đổi.

Nhưng có một vấn đề nan giải chính là linh tuyền, nước thánh, đồng ruộng, bí tịch,... đâu?

Chỉ có một căn nhà hoang sơ, cùng thức ăn...đóng hộp, mà còn là rau đóng hộp nữa chứ. ƪ(‾.‾“)┐

Đừng nói là cả đời nam nữ chính là ăn cái này nha.

[…Đời đâu như là truyện thưa chủ nhân] - Không gian không được nói rõ chi tiết, làm người ta cứ tưởng huyền ảo lắm.

Tiêu Lạc dạo một vòng, không khỏi cảm thán -"Cả đời ăn đống này, chưa thành động vật ăn cỏ sao? Nể thật"-

[Mạt thế mà chủ nhân, cây cỏ bình thương còn đắt hơn vàng]

Tiêu Lạc hoàn toàn mất hứng thú với cái không gian này, quyết định đi ra, nhưng giữa chừng lại nảy ra một ý.

Lấy từ trong không gian của hệ thống ra một lọ thủy tinh, thứ đen nhám ngoe nguẩy, bò lúc nhúc, còn một bộ phận bám lên thành bình thủy tinh.

[Chủ nhân...người đừng nói là...] - Nó có dự cảm không lành khi chủ nhân lấy thứ này ra. Thứ này chính là ở nhiệm vụ đầu tiên, Tiêu Lạc cùng Ảnh Quân đã nghiên cứu ra thứ vi khuẩn này. Nhìn chung thì nó sẽ không khác vi khuẩn làm hư thức ăn là mấy. Nhưng sức công phá của thứ trong tay cô lớn hơn rất nhiều.

Nó có thể phá hủy lớp nhôm bên ngoài của đồ hộp để tiến vào thức ăn bên trong, thậm chí nếu ăn nhiều thức ăn do vi khuẩn mới này "làm ổ" thì sẽ đến tận mây xanh gặp tào tháo...

Khi Tiêu Lạc lệnh cho hệ thống cất giữ thứ này, nó đã muốn khóc luôn. Đám vi khuẩn cứ động đậy, như chực chờ ăn nó tới nơi á. Chủ nhân đáng sợ!

Cô cười cười trút hết toàn bộ thứ đen ngoe nguẩy kia vào đống đồ hộp. Để xem sau này còn bắt nạt Nguyên Ân hay không.

"Tăng thêm dinh dưỡng" cho đống thức ăn dự trữ, Tiêu Lạc trực tiếp bỏ đi ra ngoài. Chớp mắt, không gian thay đổi, lại là những tòa nhà mục cũ.

Nguyên Ân nhắm nghiền mắt, biểu tình tràn đầy đau đớn. Cô xót xa nhìn khuôn mặt non nớt của người yêu, hương vị đắng chát càng nồng đậm hơn theo cơn đau của y.

- "Có dược nào giảm đau không?"-

[Có dược phẩm cấp 2, làm dịu 40% cơn đau đang chịu, 400 điểm] - Hệ thống kiểm dò một hồi rồi đưa ra

- "Đổi đi"-

Bình dược màu xanh lam xuất hiện giữa không trung, Tiêu Lạc không do dự trút hết vào miệng của Nguyên Ân. Chính là không ngờ đến người đột nhiên mở mắt, làm cô lỡ tay để nguyên cái chai vào miệng của y luôn.

Nguyên Ân thuận thế nắm lấy cổ tay của Tiêu Lạc, tay kia lấy cái chai ra khỏi miệng, y nhìn cô rất lâu rồi chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài.

- "..."- Có khi nào chồng mình bị câm không nhỉ?

[...Hàng bao mới, bao hoàn thiện 100%]

Tiêu Lạc khập khiễng bước theo, vừa ra khỏi những tòa nhà cũ nát, cô đã thấy Nguyên Ân đứng như tượng, ánh mắt chăm chú nhìn khung cảnh xung quanh.

Tiêu Lạc thấy y không nói gì cũng im lặng, ngồi xuống phía gần đó, tự băng bó lại vết thương lỏng ở chân. Tiêu Lạc chẳng chút biểu tình khi siết chặt vết thương, khiến máu chảy một lúc một nhiều, dù gì trong khoảng băng vết thương cô cũng chẳng rành rọt gì cho cam. Toàn là người yêu băng cho không à.

Nguyên Ân qua khóe mắt thấy cảnh tưởng máu chảy "đầm đìa" kia không khỏi nhíu mày. Những động tác nhỏ như siết chặt tay hơn, khóe môi chùn xuống cho thấy y đang khó chịu rất nhiều nhưng dường như hai chân bị đá đeo vào không thể di chuyển.

Tiêu Lạc nhắm mắt lại, mím môi, đang nghi ngờ rằng có phải người này thật sự là người yêu mình không. Có thể Nguyên Ân chỉ vô tình có được mùi hương, hay va chạm vào người yêu mà dính phải mùi hương như vậy.

Tiêu Lạc khép hờ đôi mắt, im lặng dùng tinh thần lực bao trùm lên không gian, quan sát hành động của y.

Nguyên Ân xoa xoa ngực trái, sự đau nhói trong tim này là sao, y không hiểu. Sự xót xa không nói thành lời với người đối diện, hay vì vô tình cứu y một mạng mà có chút rung động với người nọ. Y không hiểu.

Y cố gắng vận chuyển dòng năng lượng đang phát sinh trong cơ thể, muốn cơn đau do năng lượng mang lại có thể giúp y tỉnh táo.

Từ khi bị Quan Tiết Thanh bỏ lại, y đã thề với lòng nhất định khiến hắn sống không bằng chết, cướp lấy toàn bộ những thứ hắn đang có.

Không có dị năng, lực bất đồng tâm, Nguyên Ân từ bỏ, y hòa mình cùng đám tang thi nhưng một động lực thôi thúc y tiếp tục sống.

Hiện tại, dị năng đã có, tưởng chừng sẽ thỏa mãn với ước muốn trả thù nhưng động lực này cứ mép giấy tuy vô hại nhưng sắc bén cứa từng đường vào tim y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play