“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến, trong ba năm nay, con đều làm theo di ngôn của mẹ, bây giờ cả nhà họ Lý thậm chí nửa Giang Thành này không ai không biết thằng con bị bỏ rơi đến ở rễ nhà họ Phan là một tên phế vật!”

“Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ bảo con nhẫn nhịn ba năm, là lo lắng cho con sẽ bị người trong gia tộc hãm hại, con từng nói, thiên phú dị bẩm của con, tương lai sẽ là hào kiệt trong nhân gian, nhưng xuất thân không tốt, không quyền không thế, không tranh giành lại đám người đó, một khi thể hiện ra một số tài thiên phú, thì sẽ rước đến họa sát thân, cho nên mẹ mới ép con giả vờ trở thành một tên phế vật.”

“Nhưng...mẹ à, mẹ vốn không biết rằng, mẹ đã sai, sai lầm nghiêm trọng, nhà họ Phan trong mắt Phan Lâm con, chỉ được cái mã bề ngoài! Phan Lâm con sao lại sợ cái đám đó chứ?”

“Nhà họ Phan từ bỏ con, mẹ cũng không hi vọng con trở về, con với nhà họ Phan giờ đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Hôm nay đến thăm mẹ, là muốn nói với mẹ một điều, thời gian ba năm đã hết, con...Phan Lâm! Sẽ không làm một tên phế vật nữa!”

Trong một nghĩa trang ngoại ô phía nam thành phố Yến Kinh, Phan Lâm quỳ trước một bia đá không khắc tên người mất, tâm trạng thất thần mang giấy tiền vàng mã trong tay đưa vào lò đốt.

“Nếu ba năm trước con có y thuật như bây giờ..” Phan Lâm lặng lẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt chứa đầy sự bất cam.

Két!

Đột nhiên, tiếng nhành cây bị đạp gãy trong nghĩa trang vang lên.

Phan Lâm ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng động, trong bóng tối lờ mờ hình ảnh của hai người chạy lại.

Một già một trẻ, người già mặc một chiếc áo có kiểu dáng thời nhà Đường, da nhăn tóc bạc, nhưng trên eo bụng có vết máu, chắc là đã bị thương. Người trẻ là nữ, khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc đầm hoa liền thân, vóc dáng thanh mảnh, da dẻ trắng trẻo, trông rất đáng yêu.

Lúc này, cô ấy đang dìu lão nhân kia luống cuống chạy về phía trước, đôi mắt sâu ngấn nước chứa đầy nỗi sợ hãi.

Hai người nhếch nhác nhìn thấy ánh lửa từ phía Phan Lâm, vui mừng quá đỗi.

“Anh ơi, cầu xin anh hãy cứu ông của tôi với!” Cô gái rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói.

“Xin lỗi, tôi chỉ là đến dọn mộ, không thể giúp cô được!” Phan Lâm điềm tĩnh đáp, đồng thời thắp lên ba nén hương, hướng về phía bia mộ vái lạy.

“Anh trai, cầu xin anh!” Cô gái khẩn thiết nói.

“Na Na...đừng cầu xin nữa, cháu mau buông tay, mục tiêu của bọn chúng là ông, cháu đi trước...ông sẽ đến sau!” Môi ông lão trắng bệt, yếu ớt nói.

Bởi vì mất máu quá nhiều, ông lão vừa nói vừa thở hổn hển.

“Không được, ông nội, cháu không thể bỏ ông lại!” Cô gái nghiến răng, kiên định nói.

“Đứa cháu ngốc!” Ông lão than thở: “Như thế chúng ta sẽ không có ai chạy thoát!”

Cô gái lẽ nào không biết?

Cô ấy nắm chặt tay, rồi nhìn về phía Phan Lâm đang ngồi quỳ trước bia mộ, thành thật nói: “Anh trai, nếu như anh đồng ý giúp tôi đưa ông ấy rời khỏi đây, nhà họ Hà chúng tôi sẽ trọng tạ anh, anh muốn gì, chúng tôi đều có thể cho anh!”

Cô gái tràn đầy mong đợi nhìn Phan Lâm, hi vọng người này từng nghe nói đến nhà họ Hà.

Nhưng, Phan Lâm không hề phản ứng.

Chưa từng nghe sao?

Cô gái thất vọng, nhưng vẫn không bỏ cuộc!

“Ba trăm triệu!”

Trực tiếp đưa ra cái giá rõ ràng!

“Dẫn ông tôi đi, tôi sẽ ở lại đây chặn chúng, anh sẽ được an toàn, chỉ cần anh làm theo những lời tôi nói, Hà gia sẽ đưa anh một trăm vạn!”

“Na na! Cháu đi đi! Để thân già này liều với chúng!” Ông lão kích động nói, nhưng vừa nói xong, chỗ vết thương ở bụng lại chảy máu, không ngừng ho khan.

Cô gái khắp mặt đều là nước mắt, không quan tâm đến ông lão, chăm chú nhìn Phan Lâm.

Sau đó...Phan Lâm vẫn không có động tĩnh gì.

“Sáu trăm triệu!” Cô gái lại hét lên.

Tình cảnh vẫn khiến người ta tuyệt vọng!

Cô gái bắt đầu thở gấp, khẩn thiết nói liên hồi.

“Bảy trăm triệu!”

“Một tỷ!”

“Hai tỷ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play