"Lâu chủ... Đại nhân..."

Bạch Diên nhìn vào đôi mắt đỏ au của người trước mặt, mùi hương trên người nàng thật quen thuộc...

"Ta rất....yêu ngài...."

Nếu bây giờ không nói, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội để nói....

Những lời này được giấu trong lòng rất lâu rồi, ngay khoảnh khắc lần đầu gặp Tuyệt Ảnh... nàng biết lòng mình đã bị người này lấy mất.

Nhưng Tuyệt Ảnh... nàng không còn tin vào tình yêu nữa....nàng đã từng yêu một người... bị tổn thương và không dám yêu một lalanf nào nữa..

Mấy chữ này nàng chỉ dám giấu kín trong lòng, dùng phương thức của bản thân mà che chở nàng, yêu nàng, và đùa giỡn nàng...

Nàng thích nhìn Tuyệt Ảnh cười, thích thấy nàng sinh khí, thậm chí rất thích cái cách nàng lăn lộn trong Túy Mộng Khinh Hoan Lâu... Duy chỉ có không thích nàng lại rơi lệ...

Tuyệt Ảnh kiên cường như vậy, Bạch Diên làm sao nỡ nhẫn tâm khiến nàng khóc chứ...

"Đừng khóc..."

Bạch Diên muốn giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tuyệt Ảnh, nhưng lại phát hiện bản thân thụ thương nên cánh tay đã mất cảm giác, có muốn cũng không thể nhúc nhích được...

Ta thậm chí ngay cả việc lau nước mắt cho ngươi cũng không làm được...

Tuyệt Ảnh thấy khóe miệng Bạch Diên khẽ nở nụ cười, có lẽ giờ khắc này trong lòng nàng mới tràn ngập nỗi đau và sự hốt hoảng, giờ nàng mới hiểu được bản thân quan tâm người đang nằm trong ngực mình đến mức nào...

Nàng ầm ĩ.... Nàng càn quấy... Nàng lơ đãng ôn nhu....

Ngay lúc nàng vì bảo hộ mình mà bị Úc Phong trọng thương, bản thân liền biết nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa...

Mình đúng là một con quỷ nhát gan... Ngay cả yêu một người cũng không dám nghĩ tới, nàng không muốn lại phải trải qua nỗi thống khổ khi mất đi một người. Nhưng cho dù bản thân nàng có tự phong bế lòng mình hay giả bộ vô tình như thế nào đi nữa cũng không thể điều khiển được lòng mình.

"Nếu như...đây là cách thể hiện tình yêu của ngươi...."

Tuyệt Ảnh ôm người trong ngực thật chặc, tay không ngừng vận công nhằm giúp máu trên miệng vết thương ngừng chảy.

"Đau như vậy... ta không cần..."

Tuyệt Ảnh ngay cả giọng nói cũng run rẩy, nàng rất sợ, so với thời điểm nam nhân kia chết còn sợ hơn....

Thời điểm nam nhân kia chết, nàng có tức giận, có thương tâm, có sợ hãi, nhưng nhiều nhất là sự không cam lòng...

Mà giờ phút này, nàng chỉ cần người trong lòng ngực đừng xảy ra chuyện gì..... chỉ cần nàng không có việc gì... những thứ khác đều không quan trọng...

"Bạch Diên... ta không muốn ngươi xảy ra chuyện... ta không cho phép ngươi có mệnh hệ gì..."

Tuyệt Ảnh ôm Bạch Diên thật chặt, rất sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì người trong lòng ngực liền biến mất

Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm...

Tình không biết khi nào thì bắt đầu, càng ngày càng sâu...

Tình yêu, ngươi tránh được trời nam đất bắc, thoát được qua năm tháng, nhưng vĩnh viễn không lừa dối được tâm mình...

Bạch Trần chạy trên đường cái, ở nơi xa nghênh đón một bóng người quen thuộc.

"Bạch Trần!"

Sơ Hạ tóm lấy Bạch Trần đang điên cuồng chạy, Bạch Trần nhận ra người bên cạnh Sơ Hạ là nữ đại phu chuyên dụng của Túy Mộng Khinh Hoan Lâu.

"Sơ Hạ ngươi..."

"Đừng nhiều lời, mau, đi cứu Bạch Diên!"

Nữ đại phu đêm khuya bị người đánh thức, tinh thần hiển nhiên có chút chậm chạp, hơn nữa không có rèn luyện thể chất như các nàng, đột nhiên bị Sơ Hạ kéo chạy như bay, hơi thở hổn hển, hiện tại gặp được Bạch Trần, Bạch Trần nhanh chân xách nàng lên, đạp khinh công liền bay mất, xem ra vết thương lần này của Bạch Diên thật sự không thể chậm một giây nào nữa.

Sơ Hạ không biết khinh công, chạy đến tửu lầu cách vách Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, thấy Mặc Tâm mới vừa đi xuống, hai người trao đổi ánh mắt, lập tức đi Túy Mộng Khinh Hoan Lâu.

"Đại phu sắp tới rồi...Đừng ngủ... Đừng ngủ..."

Tuyệt Ảnh ôm Bạch Diên, mà Bạch Diên lại tham luyến được nàng ôm ấp, càng tham luyến độ ấm của nàng...

"Lâu chủ đại nhân..."

"Ta... mệt quá..."

Mí mắt Bạch Diên bắt đầu trở nên nặng dần, thân thể bắt đầu lạnh đi... là cái lạnh báo hiệu cho cái chết sắp cận kề...

"Không cần ngủ... Không cần... Cầu ngươi..."

Cuộc đời này Tuyệt Ảnh chưa từng cầu xin bất cứ người nào, bây giờ nàng chỉ cầu Bạch Diên được bình an...

Thời điểm nữ đại phu cùng Bạch Trần trở lại hậu viện, thi hài rải rác khắp nơi làm người ghê tởm muốn ói, nhưng nữ đại phu còn chưa kịp ói đã bị ôm đến chỗ Bạch Diên.

Nữ đại phu một tay mở ra hòm thuốc, một tay bắt mạch cho Bạch Diên.

Qua một hồi nữ đại phu liền buông tay, lắc lắc đầu.

"Thương của nàng quá nặng..."

Tựa như một bản án nặng nề khiến tâm Tuyệt Ảnh lạnh xuống cả người không ngừng run rẩy.

"Không... Không có khả năng..."

Lúc này, Sơ Hạ cùng Mặc Tâm tiến vào, thấy cảnh máu chảy lênh láng, Sơ Hạ có chút run, che mũi, ngăn chặn mùi máu tanh ghê tởm.

Mặc Tâm cùng Sơ Hạ trong lấy một ít bình sứ nhỏ mang trong người ra.

"Chúng ta mang theo đan dược trân quý chỉ hoàng cung mới có, hữu dụng không?"

Nữ đại phu tiếp nhận bình sứ, đổ một viên đưa tới trước mũi ngửi.

"Là Hoa Đà tục mệnh hoàn, có lẽ có thể cứu được."

Hoa Đà tục mệnh hoàn, là đan dược chuyên để cứu mạng hoàng đế của Sở Phong Quốc, dùng 52 loại dược liệu trân quý luyện thành, chỉ có người trong hoàng tộc mới có tư cách sở hữu, xem ra là dược mà Sở Sương Thiển cho các nàng phòng thân cũng là thứ mà lần trước Sơ Hạ bị thương nặng ở Vô Khuyết Thành đã được Sở Sương Thiển uy không ít.

Nữ đại phu cũng không khách khí, gom tất cả bình sứ lại, đổ hết Hoa Đà tục mệnh hoàn vào trong miệng Bạch Diên.

Hương vị ngọt ngọt tan dần trong miệng, theo sau là một vị đắng chát, dược vị gần như lấn át phủ qua hơi thở của Tuyệt Ảnh.

"Mau ôm nàng lên lầu."

Nữ đại phu mở miệng, Tuyệt Ảnh lập tức ôm ngang Bạch Diên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem Bạch Diên vào phòng trên lầu.

"Bạch Trần, rửa sạch nơi này."

Bạch Trần gật gật đầu, nhìn thi thể khắp nơi, bản thân có chút đau dầu, còn Sơ Hạ một phen an tâm thì lại thấy thi thể chung quanh không nhịn được nhăn mày, không thể tưởng được chính mình có một ngày sẽ gặp được tình huống như vậy, lại còn có gan mà đứng nhìn chúng nữa.

"Sơ Hạ các ngươi trước lên trên lầu đi, nơi này để ta xử lý là được."

Bạch Trần nhìn Sơ Hạ mà nói, còn Sơ Hạ lại nghĩ tình cảnh kinh người như vậy, Bạch Trần một người thật sự có thể xử lý tốt?

"Tin tưởng Bạch Trần, sát thủ tự có phương thức xử lý thi thể."

Mặc Tâm kéo Sơ Hạ kéo lên lầu, rời đi hiện trường làm cho người ta sợ hãi, tới nơi thì thấy Tuyệt Ảnh toàn thân là vết chém cũng bị ngăn ở ngoài cửa, nữ đại phu đang ở trong phòng chữa trị cho Bạch Diên.

Cả người Tuyệt Ảnh đều dính máu, của địch nhân, của chính mình, mà nàng tựa hồ không cảm thấy trên vết thương người có chút đau đớn nào, hiện giờ chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang được đóng chặt kia thôi.

"Tuyệt Ảnh cô nương, ngươi trước tiên nên đi xử lý vết thương trên người đi!"

Mặc Tâm nhìn vết thương chằn chịt trên ngườiTuyệt Ảnh, cũng có chút không đành lòng, Tuyệt Ảnh chỉ lắc lắc đầu.

"Không, ta phải đợi nàng."

Quý trọng người trước mắt....

Đây là lời mà Mặc Tâm đã nói với Tuyệt Ảnh, bất quá thời điểm Tuyệt Ảnh thật sự nhận ra đã là lúc Bạch Diên sinh tử không rõ.

Không phải ai cũng đều có cơ hội làm lại...

Nếu Bạch Diên có thể thoát được một kiếp này...

Tuyệt Ảnh... đừng có lại trốn tránh lòng mình.

Lúc này, trong mũi loáng thoáng có một mùi hương rất gắt, như là mùi axit khiến ai ngửi được đều không khỏi không khỏi chán ghét nôn mửa.

Sơ Hạ nhìn Mặc Tâm, tuy rằng mày nhíu chặt, nhưng là mùi này, nàng tựa hồ không phải lần đầu tiên ngửi được.

"Hóa thi thủy."

"Ân?"

"Bạch Trần đang dùng hóa thi thủy xử lý thi thể."

Hóa thi thủy là dược vật sát thủ chuyên dùng để xử lý thi thể, nhưng cũng không thường dùng, bởi vì thông thường sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lưu lại thi thể để làm chứng cứ cho bên ủy thác biết người nọ đã chết, còn thời điểm dùng đến thông thường đều là loại tình huống này, sau khi nhóm sát thủ chém giết lẫn nhau xong, dùng cách thức xử lý thi thể đơn giản nhất, trực tiếp làm thi thể hòa tan thành một bãi máu loãng ngay cả xương cốt đều sẽ không sót lại.

Sơ Hạ căn bản không muốn tiếp tục tưởng tượng đến loại hình ảnh kia, cảnh tượng đẹp quá cô không dám nhìn.

Qua nửa khắc, Tuyệt Ảnh vẫn bất động như núi, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt chảy máu.

Một khắc qua đi, Tuyệt Ảnh vẫn như cũ không nhúc nhích...

Sơ Hạ thấy giữa các ngon tay của Tuyệt Ảnh máu chảy từng hàng, ngay sau đó khẽ chạm tay Mặc Tâm kêu làm nàng nhìn.

Mặc Tâm nhìn, thở dài, lắc lắc đầu, không có tỏ thái độ gì.

Thật lâu sau, mùi axit dần tả đi, cánh cửa kia rốt cuộc mở ra, chỉ thấy trên người nữ đại phu ki cũng nhiễm không ít vết máu, trán đầy mồ hôi giống như vừa đi đánh nhau về vậy.

Tuyệt Ảnh tiến lên trước một bước, lại không dám mở miệng hỏi, nàng sợ sẽ nghe được cái bản án khiến nàng rơi vào vực thẳm.

"Tính mạng Bạch Diên đã được giữ lại."

Tuyệt Ảnh nghe được câu này, hốc mắt không tự giác mà chảy ra nước mắt, toàn thân vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất...

Nàng sống lại...

Nàng sống lại...

Trước mắt tối sầm, Tuyệt Ảnh lâm vào hắc ám, ngất đi...

Tuyệt Ảnh chịu vết thương tuy không rõ mức độ lắm, đại khái cũng không nhẹ, vừa rồi lại đứng lâu như vậy, hiện giờ nghe được tin tính mạng Bạch Diên không ngại xong cũng rốt cuộc chống đỡ không được, ngã xuống.

- --------------------------------- Đường phân cách hoa lệ---------------------------------

Sóc Đế nhìn viên đan dược được Sinh Vương cho kia, hai ngón tay hắn kẹp lại, ánh mắt không nhìn ra được ý nghĩ hiện giờ của hắn.

"Sinh Vương đã tỉnh chưa?"

Sóc Đế lên tiếng, mà Lâm Bình Trì đứng bên cạnh hơi khom người, cung cung kính kính mở miệng.

"Bẩm Hoàng thượng, Sinh Vương đã tỉnh, hôm nay đang tĩnh dưỡng ở biệt uyển."

Lâm Bình Trì nói xong, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc quan phục màu xanh nhạt, quỳ một trước mặt chân Sóc Đế. Quan phục màu xanh nhạt là quan phục dành riêng cho Thần Nông Cung vị nam tử trẻ tuổi này là ngự y đứng đầu Thần Nông Cung Hồ Khôn.

"Tham kiến Hoàng thượng."

"Hồ ngự y, ngươi nhìn một chút viên đan dược này xem."

Sóc Đế đưa đan dược cho Hồ Khôn, Hồ Khôn liền đưa lên mũi ngửi một cái, ánh mắt sáng lên.

"Hoàng thượng, không biết viên thuốc này từ đâu tới?"

"Là Sinh Vương tặng cho."

"Bẩm Hoàng thượng, trong đan dược này có một loại thiên lam thảo Tây Vực, loại cỏ màu lam này vô cùng hiếm, hơn nữa có thể trị rất nhiều bệnh khó chữa, thần cho là Hoàng thượng nên ăn một viên thử nghiệm, có lẽ sẽ trị tận gốc chứng phong hàn của Hoàng thượng.

Sóc Đế lấy đan dược về, gật đầu một cái, nghe thấy thứ này có thể trị được chứng phong hàn, hắn không nghi ngờ gì, lập tức bỏ đan dược vào trong miệng.

Đan dược vào miệng liền tan đi, vừa ngọt vừa thơm kỳ lạn khiến bản thân hắn say mê...

Mùi thơm kia cứ vây quanh trong mũi, Sóc Đế cực kỳ thích loại mùi hương này.

Hồ Khôn thấy Sóc Đế đã nuốt đan dược, tròng mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt.... bên mép còn treo một nụ cười đắc ý....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play