Một phen hồ ngôn loạn ngữ, Sơ Hạ rốt cuộc an phận nằm yên.
Không lâu sau, Thiên Sắc liền dẫn tiểu nhị bưng trà giải rượu nóng hổi và một chậu nước ấm tiến vào.
Thiên Sắc đỡ Sơ Hạ lên, sau khi chật vật đút cô uống trà giải rượu liền dùng khăn lông nhúng nước ấm giúp Sơ Hạ lau mặt.
"Tình huống hôm nay thế nào?"
Sở Sương Thiển ngồi trên ghế gỗ, nhìn Thiên Sắc giúp Sơ Hạ lau mặt, trong lòng lại nổi lên một chút không thoải mái.
"Đường Thư Niên đại khái tin tưởng chúng ta là người của Văn Ý, nhưng nói cho cùng vì thiếu tư ấn của Văn Ý Đường Thư Niên thế nào cũng sẽ có chút đề phòng."
Thiên Sắc mạch lạc nói rõ tình huống hôm nay, mà người trên giường kia cũng mở mắt ra, con ngươi trong suốt hơi ngấn nước nhưng có vẻ thanh minh hơn so với vừa rồi.
"Thiên Sắc..."
Sơ Hạ chậm rãi mở miệng, sau đó chỏi người lên, nhưng đầu vẫn còn choáng váng, tác dụng chậm của tiên nhân túy thật đáng sợ.
"Nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Thanh âm Sở Sương Thiển truyền tới, bình tĩnh lãnh đạm, nghe không ra tâm tình gì.
Sơ Hạ nhìn chung quanh một chút, cô được Thiên Sắc vác trở về, mà bản thân.. trên đường có nói bậy bạ gì hay không?
Nghĩ tới đây, Sơ Hạ đột nhiên thanh tỉnh không ít, mình rốt cuộc có phát ngôn bừa bãi gì không! Sơ Hạ liếc nhìn thần sắc Sở Sương Thiển, tựa hồ không có thay đổi gì, đại khái... đại khái mình không nói bậy bạ gì đi!
Bản thân cô tự biết không giỏi uống mấy thứ có cồn này, sau khi say thì sẽ nói bậy bạ, hy vọng lần này mình không nói điều gì làm người ta hiểu lầm.
"Lần này biểu hiện của Sơ Hạ rất tốt nên mọi chuyện mới có thể tiến triển thuận lợi."
Thiên Sắc rất ít khi khen ngợi người khác khi người đó vẫn còn ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên, bởi vì cái người có lá gan còn bé hơn cả thỏ này thật sự đã khiến nàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cặp mỹ mâu của Sở Sương Thiển thoáng qua một tia sáng, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Ừm, hãy thuật lại một chút chuyện hôm nay đi."
Thiên Sắc nghe nàng nói vậy, xem ra mèo say đại khái không thể kể lại chuyện hôm nay mạch lạc rõ ràng được rồi, cho nên đành phải tự mở miệng.
"Đường Thư Niên đã nhận được thư của Văn Ý, xem ra mấy ngày tới sẽ tiến hành đề phòng Mặc Tâm giả trang thành Ngự sử quan."
Dừng một chút, Thiên Sắc tiếp tục mở miệng.
"Hắn tư nuốt không ít vàng bạc cứu trợ nạn thiên tai, hơn nữa xem ra hắn còn muốn lôi kéo mua chuộc Sơ Hạ nữa."
Sở Sương Thiển cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sự rét lạnh, nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy tính gì.
"Hắn làm như vậy, xem ra là muốn chân chính thu lợi từ việc buôn bán muối lậu rồi."
Sở Sương Thiển nhìn Sơ Hạ lộ ra, tiếp theo sau đó mở miệng: "Như vậy không bằng Sơ Hạ ngươi liền giả vờ thông đồng làm bậy với hắn đi, tiếp cận hắn để tìm ra sổ sách đó đang ở địa phương nào."
Sơ Hạ mặc dù vẫn còn men say, nhưng vẫn nghe thấy lời Sở Sương Thiển vừa nói, cô cũng cưỡng bách bản thân thanh tỉnh lại.
Thông đồng làm bậy, đích xác là phương pháp đánh vào bên trong, nhưng phải dùng kế gì để khiến hắn để lộ ra chỗ cất sổ sách đây, xem ra vấn đề trọng yếu là điểm này.
Sở Sương Thiển gật đầu, xem như đáp ứng, nàng tự nhiên có biện pháp, chẳng qua là biện pháp của nàng chưa chắc thích hợp dùng trên người Sơ Hạ cho nên chuyện này coi như để cho Sơ Hạ tự làm chủ đi.
Chuyện công nói xong, còn Mặc Tâm, Sở Sương Thiển cũng không lo lắng lắm, dựa vào năng lực của nàng tự nhiên sẽ không bị Đường Thư Niên đoán được, sợ rằng Đường Thư Niên sẽ còn phải bị Mặc Tâm phiền chết mấy ngày đây.
"Giờ thuộc hạ về phòng mình ạ."
Sơ Hạ biết nơi này là phòng của Sở Sương Thiển, đang định đứng dậy rời đi, lại bị Sở Sương Thiển chận lại.
"Không gấp, Bổn cung có lời muốn hỏi ngươi."
Sơ Hạ trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ mình đã làm sai điều gì, Trưởng công chúa muốn hưng sư vấn tội mình sao?
Thiên Sắc vừa nghe, thức thời lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại, Sơ Hạ thấy cửa phòng đóng chặc, Sở Sương Thiển thì mặt đầy bình tĩnh, nhịp tim trong ngực đập liên hồi.
"Không... không biết công chúa muốn hỏi cái gì?"
Sơ Hạ dè dặt hỏi, chỉ thấy Sở Sương Thiển vẫn mặt đầy bình tĩnh nhìn mình, trong con ngươi xinh đẹp cất giấu ưu tư, mình hoàn toàn không nhìn thấu được.
"Ngươi có biết ban nãy đã nói gì không?"
Sở Sương Thiển mặt không thay đổi nhìn cô, Sơ Hạ trong lòng run rẩy, lần này thảm rồi, chẳng lẽ bản thân đã nói mấy thứ như bản thân thích Trưởng công chúa hay đại loại như vậy à, nếu là sự thật coi như bản thân tiêu đời rồi!
"Thuộc hạ... không biết."
Sở Sương Thiển bước chân nhẹ nhàng đi tới mép giường Sơ Hạ ngồi xuống, từ trên cao nhìn Sơ Hạ.
"Bẻ cong là gì?"
Trong nháy mắt Sơ Hạ rất muốn ngất đi, mình đã nói mấy lời này à, vậy mình còn nói gì nữa, rốt cuộc khi say bản thân đã nói cái gì a! Ban đầu cô vẫn còn sót lại chút men say giờ đây đã bị Trưởng công chúa hù dọa chạy mất rồi, thanh tỉnh mấy phần.
"Ách... Công chúa, lời vừa rồi của thuộc hạ đều do rượu gây ra, ngài chớ coi là thật."
Sơ Hạ bây giờ chỉ cần đổ hết tội lỗi lên việc say rượu là ổn rồi, đúng vậy, cô say nên bản thân cũng không hiểu đã nói gì.
Sở Sương Thiển nhíu mày, mỹ mâu nửa hí, bộ dạng tựa hồ không định bỏ qua cho Sơ Hạ, mà Sơ Hạ thấy dáng vẻ hiện giờ của Sở Sương Thiển, bất an trong lòng lại sâu hơn một tầng.
"Bẻ cong, là gì?"
Bốn chữ, từng chữ từng câu phát ra từ môi đỏ mọng, phảng phất có một cảm giác bị áp bách vô hình khiến cho Sơ Hạ không có chỗ để trốn.
"Công chúa, những lời của thuộc hạ mới vừa rồi đều là nói nhảm thôi."
Sơ Hạ không dám nhìn vào mắt Sở Sương Thiển, vẫn cúi đầu xuống, trong lòng cầu nguyện bản thân vừa rồi không có thốt ra mấy lời kinh thế hãi tục gì.
"Ngươi có lời gì không thể cho Bổn cung biết sao? Hử!"
Sở Sương Thiển lại ép tới gần mấy phần, Sơ Hạ tựa hồ đã đánh hơi được mùi thơm thoang thoảng trên người Sở Sương Thiển, tim không tự chủ đập nhanh mấy lần, Sơ Hạ cảm thấy bản thân sắp mắc bệnh tim rồi.
"Không... Không có..."
Sơ Hạ lắc đầu vẫn không dám nhìn Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển nhanh chóng phân tích hành động này của cô.
"Vậy thì mau giải đáp cho Bổn cung, bẻ cong là gì?"
Sơ Hạ thở dài, nếu như Sở Sương Thiển muốn biết, cô liền nói cho nàng đi, chẳng qua là không biết từ nay về sau từ nay về sau Sở Sương Thiển sẽ nhìn mình như thế nào, sẽ không cảm thấy mình cũng hoang đường như vị Nhị công chúa kia chứ.
"Đây là lời ở quê hương của thuộc hạ... Ai..."
Sơ Hạ thở dài, rồi nói tiếp: "Chính là chỉ những người thích người cùng phái với mình."
Nói mấy từ hiện đại như vậy, không biết Sở Sương Thiển nghe có hiểu hay không, cô len lén giương mắt nhìn Sở Sương Thiển, không nhìn ra tâm tình gì, chỉ thấy cặp mỹ mâu của Sở Sương Thiển nhìn chằm chằm vào cô.
"Sơ Hạ thích nữ tử?"
Sở Sương Thiển không nghĩ tới người khiến Sơ Hạ động tâm là nữ tử, ma kính ở trong cung không phải là hiếm, chẳng qua là tại sao, sau khi nghe Sơ Hạ nói ra cảm thấy thêm mấy phần mùi vị, hơn nữa trong lòng còn có chút thoải mái chứ?
"Chẳng qua là nàng... ta và nàng vĩnh viễn không có cơ hội."
Sơ Hạ cười khổ một cái, ngươi lòng mang thiên hạ, làm sao có thể để ý tới một cái cung nữ nhỏ bé như ta được chứ?
Sở Sương Thiển nhíu mày một cái, nghiêm túc quan sát Sơ Hạ, nha đầu này mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng dáng dấp hết sức thanh tú, nếu trang điểm thêm một chút chắt hẳn sẽ toát lên vẻ xuất trần thoát tục, đứng trong hàng ngũ cung nữ cũng coi là thượng đẳng, chẳng lẽ nha đầu này coi trọng người trong hoàng tộc.
"Tại sao?"
Sở Sương Thiển hiếm khi bát quái, nàng rất ít khi hỏi tới chuyện tình cảm của người khác, hết lần này tới lần khác đối với chuyện tình cảm của nha đầu này ngược lại là không khỏi hứng thú.
Sơ Hạ nhìn Sở Sương Thiển, tại sao?
Sơ Hạ cười khổ một cái, bởi vì nàng ở vị trí cao quá cô với không tới, trước không nói là cùng giới tính, Sở Sương Thiển sinh ra trong nhà đế vương, hơn nữa lòng còn mang thiên hạ, nếu có quan hệ với người nhà đế vương nhất định sẽ gặp hoạ.
"Không biết công chúa có biết chuyện khoảng cách giữa cá và chim không?"
Sở Sương Thiển vừa nghe, cá và chim, cá vui chơi thỏa thích trong biển, chim cao bay lượn trên trời, đó không phải là định trước không thể ở một chỗ sao.
"Có lẽ ta cùng nàng chính là loại tình cảm này đi! Chim lướt qua mặt nước không lưu lại bất cứ dấu vết gì, vẫn tiếp tục hướng về trời cao biển rộng, cũng không ai biết cá nhìn thấy chim nháy mắt sinh ra sợ hãi, cứ như vậy đi, có lẽ cá có thể giữ lại trong lòng một phần vẻ đẹp xa không với tới kia.
Sơ Hạ nói xong, lộ ra vẻ cười khổ, nhìn ngoài cửa sổ, cứ như vậy đi, nhìn ngươi từng bước một leo lên ngôi vị hoàng đế, có lẽ là đủ rồi.
Sở Sương Thiển nhìn ánh mắt Sơ Hạ toát ra bi ai, nàng đã từng thấy Sơ Hạ nhát gan, Sơ Hạ cơ trí, Sơ Hạ sợ hãi, duy chỉ có chưa thấy qua, chính là dáng vẻ bi thương bây giờ, trong lòng không tự chủ có một sự đau xót khó hiểu truyền tới.
"Người được ngươi yêu nhất định rất hạnh phúc."
Sở Sương Thiển để lại câu nói này, sau đó liền đứng dậy, đưa lưng về phía Sơ Hạ.
"Sơ Hạ."
Sở Sương Thiển khẽ gọi Sơ Hạ, Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn Sở Sương Thiển đưa lưng về mình ngay cả bóng lưng cũng mỹ như vậy, nữ nhân này đơn giản là kiệt tác mà trời cao khổ tâm lắm mới tạo ra được.
"Bổn cung biết ngươi giấu diếm quá khứ của bản thân, Bổn cung chờ đợi ngày mà ngươi sẽ mở miệng kể lại."
Nàng biết Sơ Hạ có chuyện cũ không thể nói, nàng muốn phải rõ ràng nắm giữ hết thảy các thứ này, dẫu sao đối với nàng mà nói, đây chính là nhân tố không xác định.
"Thuộc hạ nhất định sẽ tìm một thời cơ nói cho công chúa, chẳng qua là thuộc hạ cần một ít thời gian."
Sơ Hạ nếu như kể đúng sự thật cho Sở Sương Thiển nghe, không biết nàng có tin hay không, nhưng cô không nghĩ sẽ lừa dối Sở Sương Thiển, bởi vì đối với Sở Sương Thiển mà nói, việc không thể tha thứ nhất chính là lừa dối.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn có tâm trạng tốt đến phủ đệ Đường Thư Niên một chuyến."
Sở Sương Thiển không biết người Sơ Hạ thích là ai, chẳng qua trong lòng mơ hồ có một loại đố kỵ, đố kỵ với cái người được Sơ Hạ coi trọng, hơn nữa nàng rất là để ý tới bối cảnh của Sơ Hạ.
Nàng hít thở sâu một hơi, phạm vi là quan tâm của mình với Sơ Hạ không phải có chút vượt giới hạn sao?
Khi nào thì bắt đầu chứ? Đối với nhất cử nhất động của nha đầu này, đối với bối cảnh của nha đầu này, đối với tất cả mọi chuyện của nha đầu này, cái gì cũng dần dần lưu tâm.
Vô tình vô ái, không chút ràng buộc, mới thật sự là phương pháp có thể bước lên con đường vương giả cho nên nàng phải thu hồi sự quan tâm quá mức của mình mới được.
Mẫu hậu... Hài nhi nhất định sẽ không để cho người thất vọng, nhất định sẽ không để cho giang sơn Sở Phong Quốc rơi vào trong tay người khác.
Sở Sương Thiển bình phục hảo tâm tình, mới đi ra khỏi phòng, mà Sơ Hạ nhìn cửa phòng đóng chặc thật lâu không cách nào tỉnh hồn.
Ta ngay cả dũng khí nói cho ngươi biết ta thích ngươi cũng không có.
Sở Sương Thiển, ta làm sao dám hy vọng xa vời ngươi cũng thích ta...
Khoảng cách giữa cá và chim, giữa trời và đất.
Sở Sương Thiển, ta đã không thể phủ nhận bản thân thích ngươi...
Như vậy, Sở Sương Thiển, ngươi hạnh phúc sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT