Sở Sương Thiển ngồi ở mép giường, nhìn Lăng Sơ Hạ vẫn chưa tỉnh, thở dài.

Rõ ràng là người nhát gan như vậy, thế mà hết lần này tới lần khác lại gây ra nhiều phiền toái, lần trước gặp Sóc Đế, lần này lại tới Mẫn Quý Phi.

Nàng vừa định đưa tay phủ lên mặt Sơ Hạ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đầu ngón tay trắng như tuyết liền dừng ở giữa không trung, sau đó không tự nhiên thu về.

Sở Sương Thiển hít sâu một hơi, sau đó liền rời đi.

Hôm sau, Lăng Sơ Hạ rốt cuộc tỉnh lại, nhưng lúc cô tỉnh lại, bên trong phòng không có một bóng người.

"Mình... mình chưa có chết..."

Đột nhiên nhớ tới cái ôm ấm áp trước đó đã làm tan chảy toàn bộ cái lạnh như băng toàn thân mình, dung nhan khuynh thế của Sở Sương Thiển đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Yêu nghiệt Trưởng công chúa kia đã bế mình sao?!

Lúc này đích tiếng cửa mở truyền tới, người đến là Mặc Tâm, nhìn thấy Lăng Sơ Hạ tỉnh cũng không quá kinh ngạc, chỉ đơn giản cười một tiếng.

"Sao rồi, rét cóng não rồi à?"

Lăng Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Mặc Tâm, đúng vậy, mình bị người đàn bà lòng dạ bò cạp Mẫn Quý Phi kia nhốt vào hầm băng, Mẫn Quý Phi biết mình thấy được bí mật giữa nàng và Nhược Thủy, lần này không chết, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua mình.

"Đừng ngẩn người nữa, uống thuốc đi."

Ngay sau đó Lăng Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, cô đánh hơi được một mùi vị thuốc bắc nồng nặc, mới chỉ ngửi sơ thôi đã muốn ói rồi.

"Không thể cầu xin đâu, Trưởng công chúa có nói nếu ngươi không uống hết ngài liền đưa ngươi trở về Hoàng Loan Cung."

Nghe đến đây, Lăng Sơ Hạ phản xạ có điều kiện bắt lấy cái chén trong tay Mặc Tâm ực ực đổ vô miệng, vị đắng lập tức tràn ngập khoang miệng.

Ủa! Đợi một chút, đưa trở về Hoàng Loan Cung? Câu này có phải đại biểu là Trưởng công chúa và Mẫn Quý Phi đã có thoả thuận cho mình trở lại Lãnh Nguyệt Cung không ta? Mẫn Quý Phi ác độc như vậy lại chịu thỏa hiệp, như vậy Trưởng công chúa nhất định là nắm được điểm yếu của nàng ta rồi, chuyện có thể khiến nàng ta thỏa hiệp chỉ có thể là về hai vấn đề, một là Thái tử, một là Nhược Thủy. Xem ra Mẫn Quý Phi sẽ không hạ thủ với mình nữa?

"Thật sự bị cóng não rồi? Không thôi sao cứ ngẩn người hoài vậy?"

Mặc Tâm sờ đầu Lăng Sơ Hạ một cái, sau đó Lăng Sơ Hạ mới chịu ngừng lại những suy nghĩ trong lòng.

"Ta có thể trở về Lãnh Nguyệt Cung phục vụ à?!"

Lăng Sơ Hạ kích động nắm lấy ống tay áo của Mặc Tâm, nào ngờ khí tức không ổn định, cuối cùng ho khan vài tiếng. Mặc Tâm vỗ vỗ sau lưng Lăng Sơ Hạ giúp cô thuận khí, mới nói tiếp.

"Ngươi có thể trở về làm người hầu rồi."

Mặc Tâm không phải là không hiếu kỳ rốt cuộc Lăng Sơ Hạ đã làm cái gì mà Mẫn Quý Phi lại muốn cô không thể không chết, nhưng nàng biết, nếu để Trưởng công chúa tới hỏi thì thích hợp hơn.

"Trưởng... Trưởng công chúa đâu?"

Lăng Sơ Hạ điều chỉnh khí tức, chỉ thấy chân mày Mặc Tâm trong nháy mắt hơi cau lại.

"Vô Khuyết thành phát sinh lũ lụt, lương thực bị cuốn trôi đi hết, Trưởng công chúa đang cùng Nguy Đại Nhân thương nghị chuyện này."

Nói như vậy, Trưởng công chúa hiện tại không có thời gian để ý tới mình, nói đến Nguy Đại Nhân, Lăng Sơ Hạ nhớ tới lúc liếc trộm qua tấu chương của Trưởng công chúa, bên trong có nhân vật tên Nguy Chi Lương, hôm nay Trưởng công chúa lại cùng hắn thương nghị đại sự, xem ra

Nguy Chi Lương là người mà Trưởng công chúa tín nhiệm.

"Ngươi a, tiếp tục nghỉ ngơi đi, đợi một hồi Thiên Sắc tới bắt mạch cho ngươi."

"Mặc Tâm!"

"Còn có việc gì à?"

Lăng Sơ Hạ thấy Mặc Tâm đang nở nụ cười thích thú, dường như nàng luôn có thể nhìn thấu bản thân muốn hỏi cái gì vậy

"Ta nhớ hình như có người...bế ta... trở lại..."

Ngón trỏ Mặc Tâm chống càm dưới, làm bộ như đang suy tính.

"Đúng vậy, đích xác là có người bế ngươi trở lại..."

Là ai? Đáng tiếc còn chưa chờ Lăng Sơ Hạ hỏi ra, Mặc Tâm liền tiếp lời.

"Lúc ấy á, một mảnh hỗn loạn, ta quên mất tiêu rồi."

Nói xong, Mặc Tâm còn bày ra nụ cười đắc ý, phảng phất là dáng vẻ gian kế được như ý. Hắc Tâm đáng ghét, đúng là toàn nói mấy chuyện kích thích tò mò không à, loại chuyện này mà nàng sẽ quên sao, nếu có Lăng Sơ Hạ thề độc nuốt phẩn tự vận!

"Nếu như không có chuyện gì khác, ta liền đi trước."

Dù sao từ trong miệng Mặc Tâm cũng không moi ra được tin gì, Lăng Sơ Hạ cũng không thèm giữ nàng lại, chẳng qua là lần này, bởi vì chuyện của mình sợ rằng hiềm khích giữa Trưởng công chúa và người bên Thái tử sẽ sâu đậm hơn.

Phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Sơ Hạ nhớ lại chuyện của Nhược Thủy và Mẫn Quý Phi, cô biết rõ là hai người yêu nhau, nhưng không biết làm sao lại phải dùng một loại ngược tâm mà sống chung với nhau, chuyện này nếu nói ra ngoài, lời đồn đại trong cung chỉ sợ sẽ làm cho Nhược Thủy và Mẫn Quý Phi không chịu nổi, càng có thể ảnh hưởng đến thế cục tranh ngôi vị hoàng đế của Thái tử.

Nhưng khi cô mới tới Hoàng Loan Cung, lúc vừa thay xong cung trang đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Nhược Thủy ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời với đầy nỗi ưu thương, cô làm sao cũng không cách nào đem chuyện này nói ra khỏi miệng, cho dù chuyện này cơ hồ đã khiến bản thân xém chết rét.

Xem ra mình ở trong hoàng cung này, vẫn quá thiện lương đi, có lẽ, mình còn chưa hiểu được cách sinh tồn ở trong cung này là như thế nào, dẫu sao mình cũng đã sống hơn hai mươi năm ở hiện đại, mặc dù trong cuộc sống không thiếu cảnh ngươi lừa ta gạt, nhưng mà dù có đi nhầm một bước, nói sai một câu, cũng sẽ không bị rớt đầu a.

Không biết suy nghĩ bao lâu, Thiên Sắc tới bắt mạch, dặn dò mấy câu liền rời đi, xem ra Lãnh Nguyệt Cung dường như thật bận rộn.

Cô định ra ngoài đi dạo, đi tới trước thư điện, cửa đóng kín, vậy là Trưởng công chúa vẫn đang bàn nghị sự với Nguy Chi Lương, lúc định đi tới chỗ khác, nhìn xa xa đã thấy Thất hoàng tử ăn hàng đang chạy tới chỗ mình.

"Sơ Hạ! Ngươi không có sao, thật quá tốt! Làm ta lo lắng muốn chết!"

Mặc dù kích động và cùng lo lắng, nhưng Sở Trung Nghiệp vẫn duy trì khoảng cách nửa bước, đối với Lăng Sơ Hạ vẫn có lễ nghi, xem ra Sở Trung Nghiệp trừ thích ăn hàng ra vẫn là người có chừng mực.

"Tham kiến Thất hoàng tử."

"Ai, miễn miễn."

Sở Trung Nghiệp quan sát Lăng Sơ Hạ hồi lâu, liền nói: "Độc phụ họ Văn kia thật đúng là nhẫn tâm."

Lăng Sơ Hạ không nhịn được giật giật con mắt, Sở Trung Nghiệp ăn hàng này sao lại nói ra lời này, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng sao, rõ ràng mới vừa rồi bản thân còn khen hắn một trận.

"Đều là ta nhất thời không cẩn thận..."

Nhất thời không cẩn thận, hay là nhất thời tò mò, thiếu chút nữa là đi gặp Diêm vương rồi.

Lúc này, một nam tử tuổi đã hơn năm mươi từ bên trong phòng đi ra, cả người mặc quan phủ màu tím nhạt, trên đầu đội ô sa, cặp mắt sáng thấu triệt mà kiên định, tinh thần sáng láng, xem ra người này chính là Nguy Chi Lương.

"Hạ quan tham kiến Thất hoàng tử."

"Miễn."

Bất quá một cái chớp mắt, Sở Trung Nghiệp liền đổi mặt, trở nên đứng đắn, hai tay chắp sau lưng, ngay cả giọng cũng chững chạc không ít, Lăng Sơ Hạ không khỏi xúc động, người trong cung này lật mặt còn nhanh hơn lật sách a.

"Nô tỳ ra mắt Nguy Đại Nhân."

Lăng Sơ Hạ khom người với Nguy Chi Lương, ngẩng đầu chỉ thấy khóe miệng Nguy Chi Lương mang nụ cười ấm áp.

"Không cần đa lễ, xin đứng lên đi!"

Nguy Chi Lương cũng không nói gì nhiều, ân cần hỏi han mấy câu liền rời đi, mà trong thư điện, Trưởng công chúa tựa hồ đang giao phó việc gì đó cho Họa Bì, thần sắc ngưng trọng.

Không lâu lắm, hai người liền cùng nhau đi ra.

"Tham kiến Trưởng công chúa."

"Hoàng tỷ!"

Sở Sương Thiển một khắc thấy Lăng Sơ Hạ kia có chút kinh ngạc, nha đầu này sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi, vừa tỉnh liền chạy lung tung.

"Trung Nghiệp tới đúng dịp, Bổn cung đang muốn thương nghị chút với ngươi."

"Liên quan tới lũ lụt ở Vô Khuyết thành?"

Sở Sương Thiển gật đầu, cũng không tránh Lăng Sơ Hạ liền nói tiếp.

"Ngân lượng và lương thảo cứu trợ thiên tai ở Vô Khuyết thành đều đã đến, nhưng mà tình hình thiên tai chậm chạp không có chuyển biến tốt, chuyện này nhất định có ẩn tình, Bổn cung muốn đích thân đến Vô Khuyết thành tìm ra kết quả."

Vô Khuyết thành, là một thành trấn trọng yếu cung cấp lương thực cho Sở Phong Quốc, hôm nay phát sinh lũ lụt, lương thực cũng bị tổn hại, chắc hẳn đối với Sở Phong Quốc mà nói là một đả kích nặng nề. Đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà Lăng Sơ Hạ biết thôi, sau này cô mới biết Vô Khuyết thành đối với yêu nghiệt Trưởng công chúa là chỗ cực kỳ trọng yếu.

"Yên tâm đi Đại hoàng tỷ, chuyện trong cung Hoàng đệ sẽ vì tỷ mà thu xếp tốt."

Sở Sương Thiển gật đầu, rồi nói tiếp: "Bổn cung sẽ lưu Họa Bì ở lại trong cung, có chuyện trọng đại liền nói Họa Bì báo cho biết Bổn cung."

Sở Sương Thiển muốn xuất cung vậy sẽ lưu mình lại trong cung quản lý sao? Lăng Sơ Hạ không làm được đâu, mình cũng không muốn ở lại trong cung, vạn nhất Nhị công chúa Sở Tri Diêu lại tới ghẹo mình nữa, hay là Mẫn Quý Phi đến tìm mình tính sổ thì làm sao bây giờ?!

Sở Sương Thiển dặn dò một ít chuyện xong liền để cho Lăng Sơ Hạ đi theo vào thư điện.

Trong nháy mắt, xung quanh mình yên tĩnh đến đáng sợ, Trưởng công chúa nâng cặp mỹ mâu nâng lên, nhìn về phía mình, trong nháy mắt Lăng Sơ Hạ cảm thấy tim đập loạn nửa nhịp.

"Sơ Hạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Lăng Sơ Hạ biết Sở Sương Thiển muốn hỏi chuyện gì, nhưng cô không muốn đem chuyện của Nhược Thủy cùng Mẫn Quý Phi lộ ra ngoài, cho nên cô quyết định không vâng lời Trưởng công chúa một lần.

"Trưởng công chúa... thứ cho thuộc hạ to gan... Nô tỳ... không muốn nói..."

Có trời mới biết lúc Lăng Sơ Hạ ra câu này đã dùng dũng khí bao lớn a, không vâng lời Trưởng công chúa vạn nhất Trưởng công chúa mất hứng, đá mình vào Hoàng Loan Cung thì phải làm sao bây giờ?

"Không muốn nói?"

Sở Sương Thiển thiêu mi, mỹ mâu nhìn thẳng Lăng Sơ Hạ, dường như muốn từ trong biểu cảm của cô tìm ra chuyện đã xảy ra, mà đầu Lăng Sơ Hạ thì càng ngày càng thấp, căn bản không dám nhìn Sở Sương Thiển.

"Có lẽ Trưởng công chúa sẽ cảm thấy thuộc hạ ngu xuẩn, nhưng... thuộc hạ thật không thể đem chuyện này nói ra."

Sở Sương Thiển nhìn dáng vẻ đắn đo của Lăng Sơ Hạ, khóe miệng vạch ra nụ cười sáng tỏ.

"Bổn cung có lẽ có thể đoán được bảy tám phần, không muốn nói vậy thì thôi, ngươi mới vừa tỉnh dậy, liền về nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ."

Hử?! Trưởng công chúa vậy mà lại tùy tiện bỏ qua cho mình? Mắt thấy Trưởng công chúa lại phải vùi đầu vào đống tấu chương, Lăng Sơ Hạ nhớ lại chuyện Trưởng công chúa muốn xuất cung.

"Công chúa..."

"Ân?"

"Thuộc hạ có một việc muốn thỉnh cầu..."

Sở Sương Thiển ngẩng đầu, có nhiều hứng thú nhìn Lăng Sơ Hạ, nha đầu này lại đang có ý gì nữa đây.

"Thuộc hạ muốn theo công chúa xuất cung!"

"Thân thể ngươi còn chưa điều dưỡng tốt, không..."

Sở Sương Thiển còn chưa nói xong, Lăng Sơ Hạ liền lớn gan dùng chiêu giả bộ đáng thương vô sỉ cắt đứt lời Trưởng công chúa.

"Trưởng công chúa, thuộc hạ tới kinh thành nhiều năm, đáng tiếc chưa bao giờ được nhìn ngắm kinh thành, lúc nào cũng bị vây bởi bốn bức tường trong cung, thuộc hạ..." Vừa nói, cảm giác giống như là muốn rơi lệ, Lăng Sơ Hạ lần đầu cảm thấy khả năng diễn xuất của bản thân thật là tuyệt!

Sở Sương Thiển yên lặng, dung nhan tuyệt thế bình tĩnh tựa hồ đang suy tư cái gì. Nha đầu này mới vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, có lẽ mang cô ra ngoài giải sầu một chút cũng là lựa chọn tốt.

"Có một điều kiện."

Lệ quang trong mắt Lăng Sơ Hạ đều biến thành tia sáng đắc ý, Trưởng công chúa đáp ứng rồi!

"Mỗi ngày đều phải uống hết thuốc, sau đó liền lên đường."

Lăng Sơ Hạ cười cực kỳ rực rỡ, những cỡ nào cũng không che giấu được cay đắng nơi khóe miệng... Mùi vị thuốc bắc tựa hồ từ trong dạ dày tản ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play