Lược thuật* trọng điểm?

(*lược thuật: trình bày tóm tắt)

Mặc dù khả năng đọc hiểu của Trì Vân Phàm rất hoàn hảo, nhưng dù sao cô cũng là tân thủ trong lĩnh vực yêu đương, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu rõ ý tứ của anh.

Hứa Viễn Hàng nhìn thấy trên mặt cô có chút mê mang, cỗ khí ẩn chứa trong lồng ngực vô thức tiêu tan hơn phân nửa, nhưng anh muốn giải quyết vấn đề hết trong một lần duy nhất, giọng điệu vẫn hững hờ, mắt sắc đã trầm xuống: “Tên đàn ông vừa rồi, là ai vậy?”

Cho dù là Trì Vân Phàm chậm chạp đến cỡ nào, khi anh nhắc nhở đến mức này, đương nhiên cũng có thể bắt được điểm mấu chốt của cái gọi là “lược thuật trọng điểm”, cô thật lòng bẩm báo: “Cậu ta là Diệp Cảnh Nhiên, cũng đang học ở trường đại học A. “

“Cậu ta cũng là người Miên Thành?”

“Không phải,” Trì Vân Phàm lắc đầu, “Lần này chỉ là tình cờ trở lại thành phố A cùng nhau thôi.”

Hứa Viễn Hàng trong lòng cười lạnh, trực giác nói cho anh biết tuyệt đối không có trùng hợp như vậy, cũng chỉ có bạn gái của anh – người chưa thông suốt về mặt tình cảm mới có thể cảm thấy như vậy, nếu đàn ông muốn theo đuổi phụ nữ, cho dù là đi nhà vệ sinh, cũng có thể tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Toàn là những lời sáo lộ* chết tiệt.

(*Cụm từ “sáo lộ” hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.)

Cái tên Diệp Cảnh Nhiên kia, khẳng định không có chủ ý ​​gì tốt.

“Tên kia,” Môi mỏng của Hứa Viễn Hàng mím lại thành một đường thẳng, đường nét trên khuôn mặt anh tuấn cũng đặc biệt lạnh lùng, “Cậu ta nói muốn chăm sóc em, chuyện đó là sao?”

Khi Diệp Cảnh Nhiên nói câu này, toàn bộ suy nghĩ của Trì Vân Phàm vẫn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên vui mừng khi Hứa Viễn Hàng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nên cô cũng không đi vào chi tiết, huống chi cô đã nói trước với Diệp Cảnh Nhiên rằng cô đã có bạn trai. Trì gia và Diệp gia lại có qua lại với nhau, cái loại hình chăm sóc mà cậu ta nói, không gì khác là lý do thoái thác khách sáo dưới cái nhìn của cô mà thôi.

Hứa Viễn Hàng thì không cảm thấy như vậy, nhưng anh cũng biết cô hoàn toàn không phát giác được tâm tư của đối phương, anh cong ngón trỏ gãi gãi chóp mũi của cô, thì thào nói: “Nếu sau này có chuyện gì, chỉ có thể đến tìm anh, biết không? “

Một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim Trì Vân Phàm, ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh đến mức khó có thể nắm bắt được, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gật gật đầu: “Ừm.”

Cho dù không đi tìm anh, cô cũng không có khả năng đi tìm Diệp Cảnh Nhiên.

Hứa Viễn Hàng lúc này mới hài lòng, tâm trạng cũng khá lên một chút, anh cúi người về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, môi anh cũng áp nhẹ lên má cô: “Ngoan.”

Anh đưa cô về trường trước, đợi cô cất kỹ hành lý, sau khi cùng nhau ăn tối ở quán chay lần trước từng đến, hai người dắt tay nhau đi bộ đến câu lạc bộ thể dục gần trường đại học A.

Quyền sử dụng phòng bơi lội và nhảy cầu cả đêm đã được Hứa Viễn Hàng đặt trước xong xuôi.

Sau khi Hứa Viễn Hàng vào phòng thay đồ để thay quần áo, Trì Vân Phàm ngồi trên ghế cạnh bể bơi, nhìn chằm chằm vào làn nước trong xanh của bể bơi, lặng lẽ suy nghĩ về phản ứng của Hứa Viễn Hàng sau khi nhìn thấy Diệp Cảnh Nhiên và những gì anh đã nói với cô ở ngoài sân bay, những chi tiết mà cô đã sơ sót bỏ qua trước đó dần dần lộ ra.

Bề ngoài anh căn bản không để mắt đến Diệp Cảnh Nhiên chút nào, nhưng trong những câu tra hỏi tiếp theo của anh đều không rời Diệp Cảnh Nhiên, còn có câu “Bạn gái của tôi, tôi sẽ chăm sóc”, chẳng lẽ là..

Trì Vân Phàm đã có một số phỏng đoán nào đó.(themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)

Trong lúc cô xuất thần, Hứa Viễn Hàng bước ra từ phòng thay đồ, lần này anh vẫn mặc quần bơi một lời khó nói hết căng cứng kia, còn chưa ngâm mình trong nước, nơi nào đó đã không kịp chờ đợi hiện ra nguyên hình. Trì Vân Phàm nhìn lên, là thân trên để trần của anh, hướng xuống thì càng không thể nhìn, tầng tầng đỏ ửng lan từ sau tai lên đến má của cô.

Hứa Viễn Hàng cố ý đi tới trêu chọc cô, không cần mặt mũi: “Thuyền bé con, em thẹn thùng hửm?”

Trì Vân Phàm mặt càng đỏ hơn, trừng mắt nhìn anh, ánh mắt hiếm khi xấu hổ rụt rè, không có một tia lực uy hiếp nào, Hứa Viễn Hàng dù bận vẫn ung dung thưởng thức một phen, đây là phản ứng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ai khác của cô, mà chỉ có anh nhìn thấy nó.

Đừng nhìn cô bình thường thờ ơ lạnh nhạt, đụng phải cũng hung đến không chịu được, nhưng trong quan hệ nam nữ, cô hoàn toàn là một tờ giấy trắng, tùy ý anh tô màu, có đôi khi nghe thấy lời nói trêu chọc đến cực kì, liền thấy cô gái thẹn thùng không sót gì.

Tự nhiên bộc lộ, sở sở động lòng người.

Anh nắm giữ chìa khóa để mở khóa cô.

Đồng thời, cũng chỉ có cô mới có thể mở anh ra.

Không ai trên thế giới này phù hợp với nhau hơn họ.

Hứa Viễn Hàng bị cô trừng mắt nhìn đến khô khốc sinh sôi, dù sao trong câu lạc bộ cũng không còn ai, liền muốn nhân cơ hội tranh thủ chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tới đậu hũ nóng chưa kịp ăn, đã nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô đang hỏi: “Hứa Viễn Hàng, anh ghen à?”

Chà, cuối cùng cũng hiểu?

Hứa Viễn Hàng biết rõ mà còn cố ý giả bộ hồ đồ, lén lút hôn lên môi cô: “Ăn dấm cái gì chứ? Em có ngửi được mùi dấm không?”

Lại tiến đến hôn lên chóp mũi của cô, lấy cái danh mỹ miều là đến gần để cô ngửi cho rõ hơn.

Trì Vân Phàm nghiêm túc ngửi ngửi, nghiêm trang gật đầu: “Ừm, mùi dấm rất nồng.”

Có thể không nồng sao? Dù sao cũng luôn ăn từ sân bay vào tới nơi đây, nếu cô không kịp phản ứng cũng ở trước mặt làm rõ, anh vẫn không biết mình sẽ ăn thứ dấm không thể giải thích này đến năm nào tháng nào.

“Như vậy thì,” Hứa Viễn Hàng kéo dài giọng đầy ẩn ý, ​​”Bạn gái gì ơi, em có biện pháp gì giúp anh giải trừ mùi dấm không?”

Trì Vân Phàm cảm thấy hai người đã quyết định ở bên nhau thì nên thẳng thắn và trao đổi kịp thời khi có vấn đề thì mới có thể tiến xa hơn được. Cô đúng bệnh hốt thuốc: “Người lớn hai nhà của bọn em quen biết nhau, nhưng đến tận hôm nay em mới biết tên của cậu ta, cũng không trao đổi phương thức liên lạc với nhau.”

“Mà em đã nói với cậu ta, em có bạn trai rồi, còn có…”

Câu này không thể nghi ngờ khiến Hứa Viễn Hàng hài lòng, tư thế càng thoải mái hơn, khóe miệng cũng nở một nụ cười: “Còn có gì nữa?”

Nhưng Trì Vân Phàm lại không nói nữa, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, xoay chuyển cuộc trò chuyện: “Trước tiên anh thừa nhận mình đang ghen đi đã.”

Không tệ lắm, thậm chí đến chuyện gài hàng người khác cũng học được rồi.

Hứa Viễn Hàng trực tiếp dùng hành động chứng minh mình quả thật ghen, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, một trận kích tình bắn ra bốn phía. Sau màn hôn nồng nhiệt như cơn mưa to tạt vào hoa sen, môi Trì Vân Phàm hơi sưng, oánh nhuận đỏ bừng, anh thấy mà nóng mắt nóng lòng, không kìm được mà đặt môi lên che kín lần nữa.

(Continue)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play