Sau khi xem ảnh, Trì Vân Phàm không còn có biện pháp thuyết phục được bản thân rằng đây chỉ là một bức ảnh chụp chung với bạn cùng lớp đơn giản, dù là nụ cười trên môi hay ánh mắt của cô, nó đều lộ rõ rành rành, chỉ ra một sự thật rõ ràng nào đó.
Làm sao cô có thể bày ra một đôi mắt dịu dàng như vậy?
Lạ lẫm, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Còn Hứa Viễn Hàng, anh sát lại gần như vậy, còn vòng tay ôm cô, tư thế ung dung tự tại, vẻ mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt lại nóng rực.
Bất cứ ai khi nhìn thấy bức ảnh này sẽ không nghĩ rằng họ chỉ là những người bạn cùng lớp bình thường, mà là một cặp đôi thích nhau.
Trì Vân Phàm không khỏi có chút tâm hoảng ý loạn.
Cô đang xuất thần, Mục Điềm nhìn thấy túi văn phòng phẩm của cô treo hờ trong ngăn kéo, cầm lên xem thử: "Oa, Tiểu Phàm nhi cục tẩy của cậu màu hồng nghen."
Mục Điềm còn nói gì nữa, Trì Vân Phàm không nghe rõ mà chỉ gật đầu lia lịa.
Cô thực sự thích Hứa Viễn Hàng sao?
***
Sau khi lưu lại câu nói để cho người ta miên man bất định mà suy nghĩ, Hứa Viễn Hàng liền sớm từ trường trở về nhà, buổi tối Trì Vân Phàm sẽ đến, anh đơn giản dọn dẹp nhà cửa một chút, lại đi tắm rửa, mang theo cái đầu ướt sũng đi ra, liền nghe thấy tiếng điện thoại ong ong chấn động.
Anh thản nhiên lau tay vào quần, cầm điện thoại lên, không thèm nhìn điện thoại liền mở màn hình kết nối, bật loa ngoài, ném lại bàn rồi lấy khăn khô trên tường đắp lên trên đầu, mấy giây đồng hồ đều không có phát ra âm thanh, anh có chút không kiên nhẫn: "Nói gì đi."
Không khí lập tức bùng nổ bởi một tiếng rống trung khí mười phần: "Hứa Viễn Hàng, tiểu tử thối nhà cậu! Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại!!"
Hứa Viễn Hàng lập tức bị tiếng gầm làm cho choáng váng, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, khí chất nóng nảy cùng giọng nói quen thuộc này...
"Đừng cúp máy nhá, cậu có gan tuyệt đối đừng cúp máy! Cậu mà cúp máy thử xem, có tin tôi lập tức bay tới Miên Thành liền hay không?"
Đã bao lâu rồi chưa nghe qua một lời khiển trách như vậy? Hứa Viễn Hàng rơi vào trầm mặc thật sâu.
Cái người đàn ông kia quả nhiên lại ra lệnh: "Cậu nói chuyện cho tôi!"
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
Hứa Viễn Hàng nhất thời trở nên vô cùng phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì, đưa tay lên xoa xoa lông mày, chỉ nói hai chữ: "Lão Tưởng."
"Tiểu tử cậu vẫn không biết lớn nhỏ như trước."
Người được gọi là Tưởng Quốc Cường - huấn luyện viên của Hứa Viễn Hàng khi anh còn ở đội tuyển quốc gia. Nói cho cùng, ông cũng đã hao tâm khổ trí với anh lắm. Hứa Viễn Hàng đã không còn liên lạc sau khi từ giã đội tuyển. Sau đó, ông thật vất vả cuối cùng mới liên lạc được với chú Khôn, biết Hứa Viễn Hàng đang có gút mắc trong lòng, chỉ có thể nhịn đau buông xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến tình hình của anh.
Tháng trước, chú Khôn gọi điện nói cho ông biết, Hứa Viễn Hàng đã lấy đi chiếc điện thoại cũ. Đây là một tín hiệu đáng mừng, ông lờ mờ nhìn thấy hy vọng trong đó. Ban đầu, ông muốn đến thẳng Miên Thành tìm người, nhưng trận đấu quan trọng sắp tới. Việc lớn việc nhỏ một đống, bận rộn tới mức không có cách mà phân thân.
Ngay sau khi có thời gian rãnh, ông liền gọi vào điện thoại của Hứa Viễn Hàng, nhưng nó luôn tắt máy, ông đành phải xin số mới từ chú Khôn.
Quả nhiên, một lần quay liền thông.
Tưởng Quốc Cường nổi tiếng thẳng tính, không am hiểu quanh co lòng vòng: "Tiểu tử cậu đã ở ngoài thư thả lâu như vậy, dự định khi nào trở lại?"
Hứa Viễn Hàng đang xoa tóc bỗng dừng lại, giọt nước từ chóp tóc chảy dọc theo trán, xuyên qua chóp mũi, rơi xuống ngực, anh vén tóc đi, đôi mắt thâm thúy gợn lên nhàn nhạt ánh sáng khác thường, mặc dù anh biết mình nhất định sẽ trở về, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, dù sao anh đã đi ba năm rồi, ngay cả mèo hoang ở hẻm Nam cũng không biết đã đẻ bao nhiêu lứa nữa, thời gian lâu như vậy, mọi thứ đều thay đổi...
"Lão Tưởng."
Thầy trò mấy năm, làm sao mà lão Tưởng lại không biết anh đang nghĩ gì trong lòng?
"Bớt nói nhảm, lập tức lăn trở lại cho tôi!"
Hứa Viễn Hàng nhìn ánh mặt trời lặn trên bậu cửa sổ, khẽ cười nói: "E rằng hiện tại còn chưa được."
"Cậu muốn tôi tự mình chạy tới bắt cậu về đúng không?"
Hứa Viễn Hàng trong lòng tràn đầy dịu dàng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn: "Em muốn cùng một người đi thi đại học."
Anh không thể tham gia vào năm đầu cấp ba của cô, nhưng muốn cùng cô đi thẳng đến cuối cùng.
Tưởng Quốc Cường còn cho rằng Hứa Viễn Hàng đang gặp khó khăn về tâm lý, ông đã chuẩn bị sẵn bản thảo và mục đích cũng rất rõ ràng, ông không quan tâm đến những thứ khác, đưa người về trước rồi tính tiếp, nhưng không ngờ sẽ là một lý do như vậy. Ông hiếm khi sững sờ trong hai giây, mới nói: "Được rồi, quay lại vào ngày 9."
"Đừng nghĩ cò kè mặc cả!"
Sau khi Tưởng Quốc Cường cường thế quyết định về ngày trở lại của anh, sợ anh sẽ đổi ý, ngay lập tức cúp điện thoại.
Hứa Viễn Hàng chỉ còn nghe thấy tiếng "Tút tút tút": "..."
Anh nhấp vào sổ địa chỉ một lần nữa, chia sẻ tin vui với Trì Vân Phàm đầu tiên.
Mặc dù không ở trước mặt nhưng qua sóng điện thoại vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, Hứa Viễn Hàng không khỏi cong môi, giọng điệu muốn ăn đòn cực kỳ: "Không có cách, quá xuất sắc, không thể che giấu được hào quang ở bất cứ nơi đâu."
Trì Vân Phàm cười hỏi: "Đến thành phố A vào ngày mùng 9 sao?"
Sau khi Hứa Viễn Hàng bình tĩnh lại một chút, mới nhận ra thời gian quá ngắn, 8 ngày nữa là anh rời Miên Thành rồi, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô.
Trong khoảng lặng, có một cảm giác mơ hồ không thể giải thích nổi hiện lên trong lòng hai người.
Anh chợt nghĩ: "Cậu có muốn tính đến chuyện đến đại học A không?"
Đây không phải là điều mà Trì Vân Phàm có thể quyết định, cô suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: "Có thể cân nhắc."
Hứa Viễn Hàng cười nói: "Như vậy, tôi ở thành phố A chờ cậu."
Chờ em đến đại học A, chờ em làm bạn gái của tôi.
Trì Vân Phàm: "Ừ."
"Cha mẹ tôi sẽ tới đây, nên đêm nay sẽ không qua đó."
Hứa Viễn Hàng tâm trạng tốt: "Vậy thì cho cậu nghỉ ngơi một ngày."
Cuộc gọi kết thúc.
Anh nằm ngửa trên giường, chỉ trong mười phút, hai sự kiện trọng đại trong cuộc đời đã được quyết định.
Lại nghĩ tới, ngay khi anh bước ra khỏi cổng trường vào buổi chiều, liền bị Cao Ngạn Thần chặn đường.
"Hứa Viễn Hàng, tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Vân Phàm, em ấy không phải người mà cậu có thể trêu chọc."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Cậu nghĩ mình xứng với em ấy sao?"
Vậy, ai đủ tư cách để xứng với cô ấy?
Nhà vô địch thế giới có thể chứ?
Hứa Viễn Hàng ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Bất kể như thế nào, tình yêu và sự nghiệp, anh đều muốn, hơn nữa, nhất định phải giành được.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ờ thì... Nữ phụ đều dùng để ngược nha.
Giấm tinh Viễn ca sắp nghênh đón mùa xuân tình yêu cùng sự nghiệp nhoa~ Nếu có độc giả đang đọc truyện mà sắp thi đại học, chúc các bạn giương buồm ra khơi, thắng ngay từ trận đầu nhé, cố lên cố lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT