Editor: Yue

"Hôn cậu cũng được à?"

"Nếu cậu thắng."

Hai người tới sân điền kinh, nhóm học sinh trước đó tập chạy bộ đều tụ ở bên cạnh hố cát, bắt đầu tiến hành huấn luyện nhảy xa.

"Không phải chứ, tôi nói cậu.." Hứa Viễn Hàng liếc xéo cô, lại xác nhận một lần, "Nghiêm túc hả?"

Thật muốn cùng anh so bốn trăm mét?

Trì Vân Phàm đối đầu ánh mắt anh, không mặn không nhạt hỏi: "Làm sao, cậu không dám?"

Mở.. Cái trò đùa gì vậy?

Hứa Viễn Hàng căn bản không muốn so cùng cô, đây là một trận tranh tài không cần so cũng biết cô sẽ thua rất thảm. Các cô nàng thiên kim đại tiểu thư ở trong gia cảnh ưu việt này, từ nhỏ bị người trong nhà nâng như hòn ngọc quý trên tay mà lớn lên, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tưởng rằng cả thế giới đều phải xoay quanh mình có phải không?

Chỉ sợ lần này cô phải thất vọng rồi.

Khiêm tốn chút mà nói, trên sân điền kinh này, Hứa Viễn Hàng còn chưa từng gặp được đối thủ có thể sánh ngang mình, chớ nói chi một nữ sinh yếu đuối như cô, thắng cô, đơn giản tựa như ăn cơm uống nước, coi như nhắm mắt chạy, anh cũng có thể bỏ cô một khoảng cách xa tít.

Thua liền mặc cho tôi xử trí?

Tiểu cô nương cậu tâm tư đơn thuần như vậy cha mẹ cậu biết không?

Thật tùy ý tôi xử trí?

Biết tôi muốn xử trí cậu thế nào hay không?

Trì Vân Phàm không biết suy nghĩ trăm phương nghìn kế đầy háo sắc của Hứa Viễn Hàng, chỉ thấy anh nhìn mình chằm chằm lộ ra nụ cười du côn không có ý tốt, cô chọn cách phớt lờ, môi đỏ khẽ mím môi, nhàn nhạt nói: "Cậu đến định quy tắc đi."

Trên sân nhà của anh, còn muốn anh định quy tắc?

Hứa Viễn Hàng không khỏi nghi hoặc, đây thật sự là vị IQ cao không thể phủ nhận-Hạng nhất toàn thành phố mà anh biết đó sao?

Cô có hiểu lầm gì về khả năng thể thao gần như toàn diện của anh trong khi còn là một học sinh ban thể dục không?

Hứa Viễn Hàng đương nhiên không có khả năng thật sự tự định quy tắc, bắt nạt người khác đến chết cũng không hợp lý lắm nhỉ? Thế là anh liền đem quyền chủ động đưa cho cô.

Kỳ thật quy tắc cơ bản cũng chỉ hai loại: Một loại là tính theo thời gian, bởi vì nam nữ giới tính khác biệt mà có chỗ khác biệt. Ví dụ như bốn trăm mét, anh chạy 53 giây, cô chạy 1 phút 03 giây, như vậy thì coi như cô thắng, loại này còn tương đối công bằng chút. Một loại khác liền càng thêm đơn giản thô bạo, trực tiếp xem ai tới điểm cuối cùng trước thì thắng.

Hứa Viễn Hàng cũng không nghĩ để cô thua quá khó nhìn, ai ngờ cô nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt từ đằng xa, chọn loại quy tắc thứ hai: "Ai tới điểm cuối cùng trước, người đó thắng."

Chậc chậc.

Đây là vội vàng muốn thua bởi anh, tùy ý anh xử trí a.

Nghĩ đến tình trạng chút nữa cô thua thảm, Hứa Viễn Hàng có chút không đành lòng: "Như vậy đi, tôi cho cậu chạy 200m thôi."

"Không cần." Trì Vân Phàm đưa tay khảy khảy tóc mái bên má, kẹp đến sau tai. Hứa Viễn Hàng thấy được lỗ tai cô lộ ra, hình dạng xinh đẹp, màu da trắng nõn, không biết véo phải là cảm giác gì? Khẳng định cũng rất mềm. Anh tâm viên ý mã, lại nghe được cô nói: "Nhường 10 mét là được rồi."

Hứa Viễn Hàng: "..."

Okay, cậu thích là được.

Dù sao kết quả cuối cùng đều là thua.

Trì Vân Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi."

Nói xong cô đi lên phía trước, đứng cách anh cỡ mười mét hơn, đến cặp cũng không thả xuống.

Hứa Viễn Hàng híp híp mắt, cô thật sự không để anh vào mắt nhỉ, còn định mang nặng mà chạy.

Ông đây nếu không cho cậu thua đến tâm phục khẩu phục, ba chữ Hứa Viễn Hàng này sẽ viết ngược lại.

Anh huýt sáo: Chuẩn bị, bắt đầu --

Tiếp theo, anh dùng chân phi nước đại như gió, lúc lướt qua bên người Trì Vân Phàm, mang theo gió chọc sợi tóc cô bay tán loạn. Trong nháy mắt, giữa hai người liền kéo ra một khoảng cách lớn, Hứa Viễn Hàng đón gió, cơ thể trẻ trung tùy ý giãn ra, anh hưởng thụ khoái cảm khi chạy dưới ánh ban mai, chạy qua góc cua, anh nhịn không được quay đầu, nhưng mà, trên đường chạy cũng không thấy bóng dáng Trì Vân Phàm, chẳng lẽ cô.. Lâm trận bỏ chạy rồi?

Ánh mắt anh tìm kiếm khắp nơi.

Cảnh tượng khó tin xuất hiện, Hứa Viễn Hàng nhìn thấy Trì Vân Phàm từ chỗ ban đầu cô đứng, xoay người, không chút hoang mang, không nhanh không chậm đi về điểm cuối cùng, anh không có nhìn lầm, cô đúng là đi, vô cùng đơn giản đi mười mét, liền đến điểm cuối cùng!

Á đù, có thể chơi như vậy luôn?

Hứa Viễn Hàng bị thao tác đơn giản thô bạo lại vô lại này làm cả kinh trợn mắt há mồm, trong chớp nhoáng, anh bắt được cái suy nghĩ nào đó lóe lên một cái rồi biến mất --

Quy tắc tranh tài là cái gì?

Xem ai tới điểm cuối trước.

Không có quy định, nhất định phải chạy xong bốn trăm mét để đến điểm cuối cùng đúng không?

Không có!

Ban đầu anh nói là so 400 mét, bị cô treo đầu dê bán thịt chó, biến thành so ai tới điểm cuối cùng trước.

Này m* nó liền là một cái hố.

Đồng thời cũng là một minh chứng cỡ lớn, rất sống động, hình tượng con người "Đầu óc ngu si tứ chi phát triển". Mà anh, hoàn toàn xứng đáng không thẹn là nhân vật chính.

"Đ-M" hai chữ đã không đủ để biểu đạt tâm tình Hứa Viễn Hàng lúc này. Thật không hổ là hạng nhất toàn thành phố cực kì thông minh đấy, chiêu nghịch hướng tư duy này chơi đến thật m* nó hay, anh đều muốn vỗ tay vì cô. Anh âm thầm cắn răng, từng bước nghiền ép chỉ số thông minh bị chính mình ném trên mặt đất kia, xông qua điểm cuối cùng, dừng bên cạnh Trì Vân Phàm, khom lưng xuống, ngực khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt viết đầy nguy hiểm, giống như một đầu rắn độc tùy thời mà động.

Bởi vì thường xuyên huấn luyện, vóc dáng anh rắn chắc, dáng dấp cao nên nhìn có vẻ gầy gò, cơ bắp cũng không phô trương mà là vừa đủ căng đầy, gãi đúng chỗ ngứa, làn da khoẻ mạnh màu lúa mạch. Tầm mắt Trì Vân Phàm lại hướng lên trên, đi vào trên khuôn mặt không biểu tình kia, đường nét thâm trầm, đường cong rõ ràng, mắt sâu mũi cao môi mỏng. Hiện tại toàn thân tản ra áp suất thấp cho người ta một loại cảm giác bức bách "người sống chớ gần".

Anh không phải bất luận một loại người nào mà cô nhận biết trong mười bảy năm cuộc đời. Anh kiệt ngạo bất tuần[1], vô câu vô thúc*, tràn đầy dã tính, sống đến phá lệ tự do tự tại.

(*Yue: Vô câu vô thúc: Không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại)

Trên người anh, có thứ mà cô khát vọng đạt được nhưng lại chưa bao giờ chân chính có được.

"Cậu, thắng." Hứa Viễn Hàng gần như là nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói.

Anh thua khẩu phục, tâm cũng phục, ai bảo cái hố sâu này là tự mình chủ động chui vào?

Có chơi có chịu.

"Thật xin lỗi."

Trận trêu cợt này chỉ là Trì Vân Phàm nhất thời hứng khởi, nếu như sâu xa mà nói, có lẽ là bởi vì Hứa Viễn Hàng nói qua câu "Cô ấy muốn đùa bỡn liền đùa bỡn, ông đây vui lòng", cũng có thể là bởi vì cô nghĩ giải thích hiểu lầm anh lại ở trước mặt trào phúng cô ngực nhỏ. Đương nhiên khả năng càng lớn là, cô đang ở kỳ kinh nguyệt, cảm xúc không chừng, khó mà khống chế.

Cô cho rằng sẽ chọc giận anh, nhưng dường như không phải vậy, anh không chỉ thừa nhận thất bại mà còn xin lỗi.

Như vậy, liền xóa sổ toàn bộ đi.

(Continue)

CHÚ THÍCH

[1] *Kiệt ngạo bất tuân: "桀骜不驯"... "

kiệt ngạo bất tuần" -Kiệt: Hung hăng; ngao: Ngựa chưa được thuần hóa, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.

Trong đó:

[桀] (HV: Kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là "kiệt" trong "kiệt xuất".

[骜] (HV: Ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là "ngạo" trong "cao ngạo".

Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play