Trong một gian phòng thẩm vấn khác, Hoàng Khánh vất vả thở từng ngụm khí, ỉu xìu như một cọng bún thiu mà ngồi dựa hết cả người vào lưng ghế. Cảnh sát ngồi đối diện lạnh lùng truy vấn chuyện hiếp dâm mà Sở Kiểu nhắc đến. Ban đầu, hắn kiên quyết phủ nhận, một lúc sau thì ấp úng nói "Không biết". Cảnh sát nổi giận, đập mạnh một cái lên bàn, ra vẻ giống như muốn nắm lấy cổ áo hắn xách lên. Động tác này rất giống lúc hắn bị Sở Kiểu tấn công trong hẻm nhỏ, làm hắn sợ tới mức kêu la thất thanh, cả người phát run cầm cập.
Một lát sau, trong không khí tràn ngập một mùi khai của nước tiểu.
Hắn bị doạ đến són ra quần.
Thẩm Tầm nhìn camera theo dõi, sắc mặt không vui.
"Mẹ nó!" Vì chuyện trong quá khứ, Nhạc Nhiên căm giận bọn hiếp dâm đến cực điểm. Hai tay cậu siết chặt thành nắm, trừng mắt nhìn Hoàng Khánh trong video như muốn ăn tươi nuốt sống, khớp răng nghiến chặt vào nhau, "Con mẹ nó em......"
"Nhạc Nhạc." Thẩm Tầm nắm lấy tay cậu, anh hiểu cậu đang muốn nói gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Bình tĩnh nào."
Trong video, Hoàng Khánh khóc nức nở không ngừng, lấy tay che lại hơn phân nửa khuôn mặt, "Tôi, tôi không cố ý! Tôi cũng không phải kẻ đầu têu, không liên quan đến tôi! Cho dù tôi không đi ngang qua đó, cô ta cũng....cũng sẽ bị hiếp thôi!"
Không chỉ có Nhạc Nhiên, cảnh sát thẩm vấn cũng đã phẫn nộ đến tột cùng.
"Tôi, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi, mỗi ngày tôi đều đi qua đó mà." Hoàng Khánh vẫn hoảng loạn nói năng tuỳ tiện, "Ai bảo cô ta đêm hôm khuya khoắt đi qua đó làm gì? Mẹ nó, tất cả bọn con gái khu vực đó đều biết tối không thể đi ngang qua hẻm đó...rất...rất nguy hiểm. Mà đã 12 giờ đêm cô ta mặc váy ngắn đi qua đó, chẳng phải thèm được hiếp thì là gì?"
Trên trán Nhạc Nhiên đã nổi nhẹ lên những vằn gân, nếu không có Thẩm Tầm níu tay lại, cậu đã đá văng cửa phòng thẩm vấn, đánh cho Hoàng Khánh không đứng dậy nổi.
"Lúc tôi đi ngang qua, cô ta đã bị ông Tào đè lại rồi. Ông Tào là đại ca khu vực đó." Đôi mắt Hoàng Khánh vằn vệnh lên những tia máu cuồng loạn, "Tôi chỉ là một người qua đường, mắc gì phải có nghĩa vụ ngăn cản hắn? Nếu tôi cản, ngộ nhỡ bị ông ta đánh, đồn công an sẽ trao giải cho tôi à? Tôi... Sao tôi phải giả dũng giả nghĩa làm gì?"
"Cho nên anh quyết định tham gia cưỡng hiếp?"
Hoàng Khánh hoang mang: "Tôi đã lỡ thấy rồi, chẳng lẽ làm bộ chưa thấy gì rồi đi tiếp?"
"Anh!" Cảnh sát phỏng vấn phẫn nộ đến nghẹn lời, vung tay chỉ thẳng vào Hoàng Khánh.
Nhạc Nhiên thở phì phò, ngực và bả vai phập phồng từng đợt khó khăn.
"Thả lỏng nào" Thẩm Tầm xoa xoa sau cổ cậu, nhẹ nhàng nói nhỏ chỉ có hai người nghe được: "Anh hứa tên này sẽ phải chịu trừng phạt. Ngoan, không nên xúc động."
Gương mặt tái nhợt của Hoàng Khánh trong video ghi hình càng thêm dữ tợn, giọng nói bị bóp méo trong loa vọng ra nghe cũng chẳng giống tiếng người: "Nếu tôi tránh ra, đánh chết tôi ông Tào cũng không tin là tôi không tố giác ông ta!"
Hình cảnh: "Đây là lý do anh quyết định phạm tội?"
"Là ông ta mời! Con nhỏ đó ban đêm mặc như thế ra cửa, nói thẳng là muốn bị đàn ông chơi rồi! Có con gái đàng hoàng nào mà mặc váy ngắn ra ngoài ban đêm không? Đáng đời! Không phải tôi và ông Tào thì cũng bị người khác chơi thôi. Ông Tào đang chơi cô ta, rồi rủ tôi chơi chung, tôi vô tội, ai bảo cô ta bày sẵn ra như thế? Lại còn khóc! Mấy người muốn bắt muốn phạt thì đi tìm ông Tào đi, tôi quen ông ta, biết ông ta ở đâu. Tôi sẽ cung cấp manh mối, mấy người thả tôi ra đi!"
Thẩm Tầm hít sâu một hơi.
Anh không nghĩ tới, vừa đến Chinh Thành bắt tại hiện trường hung thủ lài vướng vào một vụ cưỡng dâm khác. Mà kẻ phạm tội lại chẳng hề ăn năn hối cải, thậm chí đổ hết tội lỗi lên người cô gái.
Cô ta nửa đêm ra ngoài đường làm gì?
Cô ta mặc váy làm gì?
Hẻm kia ban đêm nguy hiểm, đi vào làm gì?
Cô ta xứng đáng bị cưỡng hiếp!
Bản tính ti tiện của Hoàng Khánh đã bắt đầu bùng nổ, giống như một khối u ác tính thật lớn, bị chọc phá ồ ạt chảy ra mủ dịch tanh tưởi.
Có bao nhiêu kẻ đã từng nói như Hoàng Khánh?
Có bao nhiêu người thấy tội ác trước mắt, lại châm chọc mỉa mai, cho rằng là lỗi của người bị hại?
Bọn họ không phải kẻ phạm tội, nhưng đã thành đồng lõa của tên tội phạm đó rồi.
Hoàng Khánh vẫn khăng khăng nói: "Tôi vô tội, ông Tào mới là tội phạm hiếp dâm, tôi chỉ đi ngang qua!"
"Anh Tầm." Nhạc Nhiên đã bình tĩnh lại, trong mắt chỉ còn vương những tia nhìn sắc lạnh, "Năm đó lúc Hoàng Khánh lên mạng "thảo phạt" chuyện của Lâm Kiêu Phi, nếu chất vấn hắn, có khi nào hắn ta cũng lại nói "Ồ tôi vô tội, nhiều người mắng Phong Phi 78 vậy mà, tôi mắng có hai câu đâu có sao? Tôi vô tội, mọi người đều đến nhà Phong Phi 78 vẽ bậy, tôi cũng chỉ là đi theo thôi có tội gì đâu?"
Thẩm Tầm ôm vai cậu, không nói gì.
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần cũng không biết trò khôi hài phát sinh trong phòng thẩm vấn Hoàng Khánh, Sở Kiểu ngồi đối diện bọn họ kể chuyện ân oán của mình với Dịch Lâm Lang bằng một ngữ điệu bình tĩnh một cách lạ lùng.
"Tôi làm "tay súng" cho tên đó bao nhiêu năm rồi nhỉ? Không nhớ rõ nữa, chắc cũng 5 6 năm đi. Làm "tay súng" thì kiếm chác được nhiều thật, nhưng đổi lại thì mãi mà một tác giả không tên không tuổi...... À không, lúc đó tôi còn không được gọi là tác giả nữa, cùng lắm cũng chỉ là một "tay bút" thôi, năm đó một ngày tôi vùi đầu viết gần 20 ngàn chữ mà một cắc bạc cũng không kiếm được. Chẳng có trang web nào chịu mua đứt bản quyền tiểu thuyết của tôi. Mua đứt ấy các người biết không? Chỉ là cho một số tiền đó, viết ít viết nhiều gì cũng bao nhiêu đó, sau khi đăng lên thì dựa vào số người truy cập đọc để chia phần trăm tiền lời với trang web. Viết mấy tháng như vậy, tiền kiếm không đủ sống." Sở Kiểu nhìn bàn tay mình, nói rất chậm, "Tôi chỉ có thể làm một "tay súng", như vậy ít nhất cũng không chết đói."
"Dịch Lâm Lang rất giàu. Hắn ta là con trai độc nhất của một đại gia, nhưng không mấy người đọc biết điều này. Hán ta tự tô vẽ cho mình thành một thanh niên điển trai chăm chỉ cầu tiến thiện lành, à đúng rồi, đương nhiên là chăm chỉ. Hắn ta đăng 10 ngàn chữ thì hết 9 ngàn là do các "tay súng" chúng tôi viết."
"Lúc anh làm "tay súng" cũng lấy bút danh sáng tác riêng cho mình phải không." Hoa Sùng nói.
"Mấy người điều tra cũng kỹ ghê." Sở Kiểu đan hai bàn tay vào với nhau, "Đúng vậy. Tuy rằng làm "tay súng" đúng là có tiền, nhưng tôi không muốn cả đời phải viết thuê cho người ta. Lúc trước còn khó khăn, ăn bữa nay tính bữa mai, dĩ nhiên rất khó theo đuổi lý tưởng. Tôi vừa làm "tay súng", vừa làm công nhân ở một công ty xe ô tô, chắc mấy người cũng điều tra ra được. Sau khi cuộc sống bớt khó khăn, thậm chí dư giả, tôi liền muốn thực hiện ước mơ."
Liễu Chí Tần nói: "Anh muốn viết tiểu thuyết đứng tên chính bản thân anh."
Sở Kiểu mắt sáng rực lên, "Đúng vậy!"
"Đây là lý do anh cãi nhau với Dịch Lâm Lang?" Hoa Sùng rõ ràng đang hỏi, nhưng ngữ điệu lại như là chắc chắn.
Sở Kiểu cười gượng nói: "Hắn ta ăn cắp tác phẩm của tôi, là kẻ đê tiện nhất rồi! Lại còn chỉ trích người khác đạo nhái, thật ra hắn mới là "đạo sĩ" chuyên nghiệp nhất!"
"Chậm rãi nói." Hoa Sùng lạnh lùng.
"Giờ bộ phim "Huyền Thiên Sơn Hà" chuyển thể từ tiểu thuyết của hắn ta đang rất nổi, mấy ngươi có xem qua chưa?" Sở Kiểu hỏi.
"Có nghe nói."
"Cốt truyện và tuyến nhân vật, là Dịch Lâm Lang ép tôi bán cho hắn!" Sở Kiểu phát ra một trận cười quái dị, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lẻm, phảng phất như sẽ có máu rỉ ra từ khoé mắt.
"Đó là lúc tôi đang viết cốt truyện chính cho "Hoài Chiến". Sau khi hắn xem qua thì ép tôi bán cho hắn." Sở Kiểu hít một hơi sâu, "Nếu tôi không bán, hắn ta sẽ huỷ hoại tôi!"
"Huỷ hoại anh?" Hoa Sùng vẫn rất hờ hững, "Huỷ như thế nào?"
Sở Kiểu lắc đầu, "Các người không hiểu, sẽ chẳng hiểu đâu......"
"Anh không nói sao chúng tôi hiểu được?" Liễu Chí Tần nói.
Sở Kiểu lặng im một lúc lâu, mới gượng gạo chép miệng, "Giới văn học mạng cũng là cái kiểu cá lớn nuốt cá bé,anh là "đại thần" thì nói cái gì cũng đúng, muốn cho một tác giả không tên tuổi cút đi, còn dễ hơn giẫm chết một con kiến. Thậm chí không cần trực tiếp mở miệng, chỉ cần làm cho fans biết được anh không thích tác giả đó, tự nhiên sẽ có hàng vạn người vào xâu xé người đó đó cho anh."
Hoa Sùng biết giới giai trí cũng cá lớn nuốt cá bé, nhưng không ngờ là giơi văn học mạng cũng y như thế.
"Tôi đã viết rất nhiều năm, lúc ban đầu thật sự viết không tốt. Tôi không giống những người thật sự có tài khác, hạ bút như có thần, hai mươi tuổi đầu đã trở thành "đại thần". Tôi không có khả năng trời phú, nhưng viết lâu như vậy, dần dần cũng sờ soạng ra con đường riêng của mình, xem như là một loại tiến bộ đi."
Ánh mắt Sở Kiểu chợt chu hoà đi, " "Hoài Chiến" là tác phẩm tốt nhất của tôi, hao phí rất nhiều sức lực. Từ lúc bắt đầu, nó đã nhận được không ít độc giả. Vốn dĩ tôi còn cho rằng, dựa vào nó, tôi có thể chậm rãi nổi tiếng."
"Chờ một chút." Hoa Sùng ngắt lời, "Anh vừa mới nói Dịch Lâm Lang mua đi cốt truyện của "Hoài Chiến", vậy sao anh còn viết tiếp nó?"
"Không phải, là sau khi đăng được vài chương đầu, cốt truyện chính còn chưa viết ra hết, thì hắn ta để nghị tôi cho xem bản thảo cốt truyện."
"Thế là anh cho anh ta xem?"
"Lúc đó hắn ta nói "Tiểu thuyết này số lượng người đọc cũng không tệ lắm, có bản thảo không? Để tôi xem thử, tiểu thuyết quan trọng nhất là mạch truyện chính." Sở Kiểu cười khổ: "Tôi là thành viên trong đội "súng" của hắn, có hợp đồng ràng buộc, tôi không có lý do gì để từ chối hắn. Nhưng tôi không nghĩ hắn vừa xem qua đã ép tôi bán đứt cốt truyện."
"Hắn nói tôi là "tay súng" của hắn, hắn trả tôi tiền, ta phải có nghĩa vụ bán hết những thứ hắn thích, từ một đoạn miêu tả ngắn, hay xây dựng nhân vật, hay là cốt truyện chính. Nếu không làm theo, hắn ta có một trăm biện pháp làm tôi không thể nào ngóc đầu lên nổi ở cái giới này."
Sở Kiểu thở dài, nhìn Hoa Sùng và Liễu Chí Tần, "Tôi nói rồi các người không hiểu được đâu, cái giới này quá phức tạp, làm "tay súng" là vết nhơ trong đời tác giả của tôi.Nếu tôi phản kháng, chuyện hắn ta nuôi " tay súng" tuy cũng sẽ được ra ánh sáng, nhưng nghiệp sáng tác của tôi cũng sẽ chấm dứt theo."
"Cho nên anh bán cốt truyện cho anh ta?" Hoa Sùng hỏi.
Sở Kiểu gật đầu, đau khổ nói, "Sau đó, tôi phải giương mắt nhìn đứa con tinh thần của tôi biến thành của hắn, khung truyện được lắp vào "Huyền Thiên Sơn Hà" biến nó thành một tác phẩm xuất sắc. Hắn thì vinh quang tột đỉnh, mà tôi thì vẫn mãi vô danh. Thiếu đi cốt truyện chính, "Hoài Chiến" tựa như chẳng có linh hồn, tôi cố viết ra một côt truyện khác thay thế, nhưng......"
Sở Kiểu giơ lên đầu, nhìn trần nhà, cắn răng nói: "Tôi hận hắn, hắn lấy mất tất cả của tôi!"
" "Huyền Thiên Sơn Hà" tháng sáu năm ngoái bắt đầu nổi lên, lúc đó anh cũng biết mắt trên các trang mạng." Hoa Sùng nói: "Anh đã bị chịu đả kích?"
"Đả kích? Không, này không gọi là đả kích." Sở Kiểu tàn nhẫn cau mày, "Mắt thấy cốt truyện của mình tỏa sáng rực rỡ trong tiểu thuyết của hắn, ta mới hiểu được một việc, ta chịu không nổi, lẽ ra tôi không nên bán cho hắn! Hắn là quân ăn cướp!"
Liễu Chí Tần khụ hai tiếng, đứng dậy bước ra ngoài cửa. Hoa Sùng quay đầu lại, cũng đi theo ra ngoài.
"Tinh thần hắn ta đang không bình thường." Liễu Chí Tần nói, "Hắn luôn miệng giải thích mâu thuẫ của mình và Dịch Lâm Lang, nhưng người hắn giết lại là những người nhục mạ Lâm Kiêu Phi."
"Để hắn bình tĩnh lại một chút." Hoa Sùng xoa huyệt Thái Dương, "Lúc đầu tôi còn nghĩ hắn sẽ quanh co chối tội, không ngờ lại dễ dàng nhận như vậy."
"Bằng chứng quá rõ ràng, chối cũng vô ích."
"Có lẽ vậy."
Đúng lúc này, cửa phòng kế bên mở ra, Hoàng Khánh tay bị còng, có hai cảnh sát đang áp giải hắn đi.
Hoa Sùng nhìn Hoàng Khánh đi qua, hỏi người cảnh sát đi sau, "Sao lại tra còng vào tay anh ta vậy?"
"Đừng nói nữa, hắn là tội phạm hiếp dâm." Cảnh sát sa sầm mặt, oán giận nói: "Con mẹ nó tên này là một tên cặn bã, nói thẳng ra thì chúng ta không nên cứu hắn làm gì, để tên kia cắt cổ hắn đi cho rồi, coi như vì dân trừ hại! Giờ còn giả vờ lài người bị hại, hèn hạ!"
Hoa Sùng khụ một tiếng, anh cảnh sát ngạc nhiên, rồi vội vàng nói, "Ấy, tôi lỡ miệng nói thôi. Tổ trưởng Hoa đừng kể lại với tổ trưởng của tôi nhé, anh ấy không thích nghe tôi nói như thế."
"Tôi hiểu mà." Hoa Sùng nhớ tới lời khuyên của Trần Tranh cho mình,: "Tổ trưởng Lưu không thích các anh nói thế cũng là vì tốt cho các anh. Những lời này nghẹn được thì nghẹn lại, không được thì tìm anh em nói, đừng để người ngoài nghe được."
Anh cảnh sát gật đầu liên tục, hơi xấu hổ cười cười: "Tổ trưởng Hoa đúng là người một nhà."
Hoa Sùng vỗ lên vai anh ta mấy cái, cũng khách sáo cười lại.
Liễu Chí Tần dựa lưng lên tường, chờ anh cảnh sát kia đi rồi, mới nho giọng hỏi, "Hoàng Khánh đúng là tội phạm hiếp dâm thật à?"
Hoa Sùng quay đầu lại, "Ừm"
"Vừa nãy Sở Kiểu nói Hoàng Khánh đã hiếp dâm một cô gái." Liễu Chí Tần nhíu mày, "Tôi đã xem nhẹ cái câu "mấy người có biết không?" của hắn. Hắn đang hỏi, chúng ta có biết hay không chuyện Hoàng Khánh là tội phạm hiếp dâm."
Hoa Sùng hiểu ngay, "Hắn ta đã biết chuyện Hoàng Khánh từ lâu, lúc nãy là đang hỏi xem liệu cảnh sát chúng ta có biết."
"Đúng vậy." Liễu Chí Tần nói: "Sở Kiểu chưa từng đến Chinh Thành, mà việc cả cảnh sát Chinh Thành còn không biết, sao hắn lại biết được?"
"Cả Doãn Siêu nữa." Hoa Sùng nói: "Doãn Siêu livestream giết chó mèo, nhưng ngoài đời cũng chỉ là nhân viên giao thức ăn bình thường. Sở Kiểu làm sao có thể biết được hết?"
Đúng lúc này, Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên từ một gian phòng khác bước ra. Nhạc Nhiên sắc mặt xanh mét, vội vàng rẽ ngay sang hướng khác đi mất. Thẩm Tầm nhìn Hoa Sùng giải thích, "Cậu ấy tâm trạng không tốt, đi rửa mặt chút thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT