Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

19.

Ảnh nóng trên giường của hotgirl Hà Dật Đào với đại gia và ảnh chụp thi thể chết thảm của cô ta làm cư dân mạng chen chúc nhau vào trang web của "Đời sống Lạc Thành" xem, dân đến nghẽn băng thông, server không chịu nổi, bị sập toàn bộ.

"Đời sống Lạc Thành" luôn duyệt bài viết trước khi đăng lên, những hình ảnh khiêu dâm hay bạo lực luôn được làm mờ, tiện đà dìm bài viết luôn, nếu chuyện không quá lớn sẽ chẳng bao giờ được xuất hiện ở trang đầu. Vậy mà bây giờ ảnh chụp không che lại xuất hiện, mặc dù biên tập viên trang web đã nhanh chóng tháo xuống, nhưng cũng đã bị người ta lưu về. Những người này lại tiếp tục chia sẻ lên WeChat, gửi cho bạn bè...... Càng ngày càng nhiều người biết về những bức ảnh kinh thiên động địa đó.

Hoa Sùng bước nhanh đến văn phòng của Trần Tranh, vừa đẩy cửa ra đã thấy Trần Tranh đang gọi điện thoại cho ai đó, nâng tay với anh ý chờ một chút.

Một phút sau, Trần Tranh buông điện thoại, "Tới gặp tôi chuyện "Đời sống Lạc Thành" đúng không?"

"Đúng rồi, sao lại ra chuyện vậy? Trang web bị hack à?"

"Đúng vậy, có người vừa hack vào trang web, lấy được quyền admin sau đó đăng bài, hiện trang web đã đóng, đang vá lỗi khẩn cấp." Trần Tranh nói: "Chuyện ảnh chụp cậu không cần lo, tôi giao cho bên khác phụ trách, sẽ giảm thiểu hậu quả đến mức nhỏ nhất."

"Có tìm được hacker không?"

"IP xâm nhập đến từ Ấn Độ." Trần Tranh đứng dậy, "Nhưng quản lý trang web trước mắt cũng không xác định chính xác được đối tượng xâm nhập."

"Để em nhờ Liễu Chí Tần xem thử."

"Ừ." Trần Tranh gật đầu, "Manh mối này rất quan trọng. Tên hacker kia không chỉ có ảnh giường chiếu của Hà Dật Đào mà còn có ảnh thi thể. Lúc Hà Dật Đào bị sát hại, hắn có thể cũng ở hiện trường, hoặc là có móc nối gì đó với hung thủ thật để có được những tấm ảnh kia."

Liễu Chí Tần ngồi trên chỗ ngồi của Hoa Sùng, mười ngón tay gõ liên tục trên bàn phím, màn hình máy tính không ngừng hiện lên những đoạn code khó hiểu, ánh sáng xanh chiếu vào đáy mắt, làm gương mặt cậu chợt lạnh đi rất nhiều.

Hoa Sùng đi qua đi lại phía sau, anh chẳng hiểu những đoạn mã đó là cái gì, chỉ biết cậu đang tập trung hết sức lực truy tìm tung tích IP tên hacker.

"Tên này không những có IP Ấn Độ mà còn có tất cả IP ở các quốc gia trên thế giới nữa. Sever hắn ta dùng toàn là sever tĩnh của các công ty lớn, hắn cài virus vào để xâm nhập. Tôi chỉ có thể xác định được vị trí hiện tại của hắn là ở Tây Á, không thể định vị rõ hơn được." Liễu Chí Tần nghiêng người, mày nhíu lại, "Nhưng tôi có thể khẳng định hắn không phải là hung thủ."

Hoa Sùng khó hiểu, "Tại sao? Hà Dật Đào bị sát hại đã vài ngày, hung thủ có thể đã lẩn trốn đến Tây Á, chỉ là nếu như vậy, thì xin lệnh bắt giữ sẽ khó khăn thôi."

Liễu Chí Tần lắc đầu, "Tuy rằng tôi chưa tiếp xúc với hắn, nhưng từ cách hắn ta lựa chọn IP và đường truyền giả, cả virus nữa, nhìn ra ngay hắn ta là hacker chuyên nghiệp."

Hoa Sùng vẫn không hiểu lắm, "Hacker chuyên nghiệp sẽ không gây án?"

"Không phải." Liễu Chí Tần giải thích: "Lúc còn ở Tổ tin tức, tôi đã rất nhiều lần chạm trán với những hacker như thế, cũng sử dụng những biện pháp che giấu chuyên nghiệp như tên này. Nhưng tất cả bọn chúng đều là những kẻ được thuê, chúng không trực tiếp gây án, chỉ cầm tiền và làm theo yêu cầu của khách hàng."

"Ý cậu là hacker này chỉ là do hung thủ thuê?"

"Đúng vậy. Ảnh ở hiện trường là hung thủ chụp, ảnh nóng của Hà Dật Đào trong laptop của cô ta." Liễu Chí Tần bước qua lại quanh phòng: "Hung thủ có thể đã đưa ảnh chụp cho hacker, nhờ hacker đem lên trang chủ "Đời sống lạc thành"."

Hoa Sùng ngẫm nghĩ, không phủ định phán đoán của Liễu Chí Tần, mà ngược lại cũng thấy hợp lý, "Nếu đã như vậy, có cách nào tìm ra hung thủ từ tên hacker này không?"

"Tất nhiên sẽ có giao dịch tiền bạc giữa hai tên đó, điều tra tài chính có thể truy ra." Liễu Chí Tần nói: "Nhưng mà khổ nỗi tên hacker này giỏi quá, trong thời gian ngắn tôi không thể nào tìm được vị trí của hắn."

"Nhưng chúng ta cần nhanh chóng phá án."

"Hiểu mà." Liễu Chí Tần thở dài, "Chuyện Hạo Lang E tôi đã bắt đầu điều tra, dữ liệu trong máy tính Trịnh Kỳ cũng đã được phục hồi. So với tìm tung tích hacker kia thì hai chuyện này tiến độ sẽ nhanh hơn."

Hoa Sùng lúc này mới ý thức được mình đang ném cho Liễu Chí Tần gánh nặng quá lớn.

"Xin lỗi." Anh nói.

Liễu Chí Tần ngạc nhiên, "Sao lại nói thế?"

"Tôi thân là Tổ trưởng mà cái gì cũng ném cho cậu làm." Hoa Sùng vỗ vỗ vai Liễu Chí Tần, "Quên mất cậu không có ba đầu sáu tay."

"Chuyện Internet này vốn đúng là công việc của tôi mà." Đuôi mắt Liễu Chí Tần cong lại, khoé miệng ẩn một nụ cười, "Làm việc anh phân cũng là bổn phận của tôi. Nếu cái gì cũng không làm thì tôi ngồi trong tổ Trọng Án làm gì?"

"Có gì khó khăn nhớ báo tôi liền đó."

"Hmm, để tôi xem..." Nghe vậy, Liễu Chí Tần xoa cằm, "Lâu rồi chưa đi ăn cháo đậu giò heo."

Hoa Sùng không nghĩ tới Liễu Chí Tần đột nhiên nhắc đến cháo đậu giò heo, "Cậu muốn ăn à?"

"Buổi tối mình đi nha? Tôi có hỏi qua, tiệm bán đến đêm, coi như mình đi ăn khuya, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Hoa Sùng cười: "Thôi được rồi, đều theo ý cậu hết."

Lúc ảnh chụp Hà Dật Đào và các bài viết liên quan lần lượt bị cưỡng ghế gỡ xuống, sợi lông động vật dính trên tóc cô ta cũng đã được xác định là của một con chó Becgie con.

"Chó Becgie?" Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hoa Sùng chính là chú cún Nhị Oa bán trước đó không lâu.

Giống Becgie, hay là chó chăn cừu Đức, là giống chó nghiệp vụ thường thấy nhất trong quân đội và cảnh sát. Giống chó này vốn thông minh, thường được đào tạo bài bản để chấp hành những nhiệm vụ như phát hiện ma tuý, đánh bom, tấn công tội phạm...

Becgie tuy rằng khi còn nhỏ nhìn cũng rất đáng yêu, nhưng nó vẫn là giống chó săn, hung dữ hơn mấy giống husky hay alaska nhiều lắm, giá bán cũng cao nên trong thành phố rất ít người nuôi Becgie làm chó cưng.

Hoa Sùng biết, cả chợ hoa chim cá cảnh ở Trường Lục chỉ có Nhị Oa là chó Becgie. Đương nhiên cả Lạc Thành cũng có rất nhiều chỗ bán Becgie, nhưng vì vụ án phát sinh ở khu Trường Lục, Hà Dật Đào lại chết ngay trong chợ, hung thủ tránh được hết các camera trong chợ, chắc chắn là đã đến đây nhiều lần rồi nên mới rành rọt đường đi nước bước. Tổng hợp các đầu mối trên, thì đi hỏi chủ tiệm ít thông tin người mua Nhị Oa, nói không chừng sẽ có thêm manh mối mới.

Đèn giao thông ở ngã tư chuyển đỏ, Hoa Sùng ngừng ở vạch trắng, vừa chờ đèn xanh vừa suy nghĩ, một câu nói không biết vì sao cứ lặp đi lặp lại: "Lương tâm bị chó ăn, lương tâm bị chó ăn......"

Đây là lời Liễu Chí Tần lúc trước nói với anh, là phỏng đoán tim nạn nhân đã bị vứt cho chó ăn, tuy nghe rất ghê rợn, nhưng mà không phải là phi lý.

Đèn xanh lại sáng, anh nhấn ga bắt đầu theo dòng xe cộ chạy lên. Đột nhiên, một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu, anh cả kinh, đột ngột dẫm phanh.

May mà các xe xung quanh đều không chạy nhanh, không xảy ra tai nạn, nhưng tài xế các xe chạy sau sau khi qua cơn hoảng loạn thì sôi nổi dựng ngón giữa, mắng anh bằng đủ 12 thứ tiếng.

Anh giả điên mặc kệ, ánh mắt cứ tối lại.

Lúc đi Vạn Kiều với Liễu Chí Tần ngày đó, tâm tình Hoa Sùng không được tốt, đã xuống chợ hoa chim cá cảnh đi dạo một vòng. Lúc ấy có tình cờ gặp một người đàn ông ôm Nhị Oa ra khỏi tiệm, vội vàng đi mất. Chủ tiệm nói đó là người mua Nhị Oa, bé cún được sống nhà mới rất sung sướng, có thịt ăn rất sang, nhưng tham ăn nhiều nội tạng quá nên không tiêu...

Nội tạng Nhị Oa ăn có khi nào là trái tim nạn nhân?

Hoa Sùng nhấn ga tăng tốc, chạy thẳng đến chợ.

Lúc ấy anh vẫn chưa nhận thấy người đàn ông kia kỳ quái, giờ liên kết các manh mối lại, mới ý thức được người đàn ông kia cũng rất cao, thân thể chắc nịch, phù hợp với miêu tả tội phạm ban đầu trong vụ án Trịnh Kỳ!

Nhị Oa ở trong tiệm cũng đã lâu, những con cún khác lần lượt được mua cả, chỉ có nó còn ở lại.

Người đàn ông kia mua nó, là để nó ăn tim nạn nhân sao?

Vụ án giết người khiến cho chợ hoa chim cá cảnh cũng ồn ào đôi chút, ai ai cũng xầm xì bàn tán nguyên nhân "Bà chủ tiệm đẹp nhất" chết, còn có người vui sướng khi thấy người khác gặp họa, mặt mày trào phúng. Đối với dân ở đây, tin người quen hàng xóm bị chết thảm nghe cũng chẳng khác gì đang xem phim truyền hình hay đọc tiểu thuyết, đều chẳng liên quan gì đến cuộc sống của mình cả, chỉ là đề tài bàn tán khi ăn mà thôi.

Cuộc sống ở chợ vẫn tiếp diễn như nó đã từng, chỉ là thiếu đi một đối thủ cạnh tranh, một "con điếm" mà thôi.

Hoa Sùng đi thẳng đến tiệm "Thú cưng Giai Giai". Ông chủ nghe chuyện án mạng, lại thấy anh đến nhưng không nhiệt tình như lúc trước, là đã biết anh đến điều tra.

Người dân luôn là như vậy, việc không liên quan mình nhưng cứ thích nói bốc nói phét, cái gì cũng bịa được, nhưng khi đối mặt với cảnh sát thì lại giống như mình bị liên lụy trong đó rồi vậy, miệng kín như bưng không muốn hó hé điều gì.

Nhưng không muốn cũng phải khai, cảnh sát đã tìm tới cửa, ông chủ tiệm cũng biết rõ "thẳng thắn sẽ được khoan hồng", Hoa Sùng hỏi cái gì ông cũng thành thật đáp cái nấy.

"Người mua Nhị Oa? Lần trước cậu có gặp qua anh ta rồi đó, rất cao, hơi đen, là người tỉnh khác đến." Ông chủ vừa nói vừa tra cứu thông tin khách hàng, "Cậu chờ chút để tôi xem."

Hoa Sùng đi dạo hai vòng trong tiệm, lại vô tâm chọc chó phá mèo, "Anh ta có tới nữa không?"

"Không có, chỉ có lần đó thôi." Chủ tiệm đưa thông tin khách hàng ra, "Đây, chính là người này, họ Vương, này là địa chỉ với số di động của anh ta."

Hoa Sùng nhận lấy, trên giấy viết rõ ràng: Anh Vương, khu Phú Khang, chung cư Thương Mậu, đường Duẫn Quý hẻm Thiên Thủy, 139XXXXX678.

"Người này có vấn đề gì sao?" Ông chủ tiệm xoa xoa lòng bàn tay mướt mồ hôi, thấp thỏm hỏi: "Nếu anh ta có vấn đề, các cậu cũng đừng nói anh ta biết là tôi cung cấp tin tức cho cảnh sát nha. Tôi ở đây cố định, lỡ đâu anh ta muốn tìm tôi trả thù thì quá dễ dàng. Tôi chỉ làm buôn bán nhỏ, nhà có người già trẻ con, lỡ có gì thì tội cho tôi lắm."

Hoa Sùng trấn an chủ tiệm vài câu, dặn dò ông không được kể chuyện này với bất kỳ ai, rồi lập tức rời đi.

Khu Phú Khang là khu lạc hậu nhất Lạc Thành, đường Duẫn Quý cũng gần cạnh khu đường Đạo Kiều, nhà ở đều là xây từ thế kỷ trước, không có quá nhiều tầng, tuy cũ nát nhưng cũng còn ở được.

Thương Mậu là một tòa chung cư lớn có tám block nhà, trước khi Hoa Sùng đến đã đưa số di động của "anh Vương" cho Viên Hạo điều tra nhưng không có kết quả.

Hoa Sùng cũng không ngạc nhiên, chợ hoa chim cá cảnh cũng không ép buộc khách hàng để lại thông tin đăng ký, số của "anh Vương" cũng có thể là số giả.

Nếu số di động là giả, như vậy địa chỉ cũng có thể là giả. Nhưng "anh Vương" trước mắt không nhiều manh mối, chỉ có thể tiếp tục bám theo thông tin này mà điều tra.

Cũng may "Thú cưng Giai Giai" có camera giám sát, Hoa Sùng cầm ảnh trích xuất ra đồn công an Duẫn Quý hỏi rồi đánh một vòng chung cư Thương Mậu,thỉ nghe được "anh Vương" có ở nơi này thật. Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi thậm chí còn nói địa chỉ cụ thể: "À cái cậu này ở cùng block nhà với tôi nè, block số 4, tôi ở lầu 6 cậu ta ở lầu 5, nhà thứ hai từ bên tay trái đếm sang. Có hôm tôi xuống lầu tình cờ thấy cậu ta dắt chó đi dạo. Con chó xinh lắm, becgie thì phải...."

Hoa Sùng bất ngờ, lập tức gọi cảnh sát địa phương hỗ trợ, chạy ngay tới block 4, gõ cửa mấy lần, không có tiếng bước chân, chỉ mơ hồ nghe được tiếng chó con rên ư ử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play