"Từ lúc tôi lấy ra tấm bưu thiếp Bắc Mang Sơn, thái độ cô ta thay đổi hoàn toàn." Hoa Sùng thả khói thuốc: "Cô ta đang che giấu một nỗi sợ hãi nào đó."
Liễu Chí Tần nói: "Cô ta phản ứng nhanh thật, còn biết diễn kịch. Khi nhìn thấy tấm bưu thiếp, phản ứng đầu tiên rõ ràng là sốc và sợ hãi, nhưng rất nhanh đã chuyển thành buồn đau bi thống."
"Là giả bộ buồn đau." Hoa Sùng nói: "Nhìn ngôn ngữ hành vi và biểu cảm có thể thấy là cô ta rất lo lắng. Điều này làm tôi khó hiểu bởi vì lúc trưa gặp nhau tôi thấy cô ta không phải là tuýp người dễ kích động."
"Nhưng không thể không thừa nhận khả năng ứng biến của cô ta rất tốt." Liễu Chí Tần nói: "Người khác chắc cũng không phản ứng nhanh bằng cô ta, lấy sự buồn bã đau khổ quá mức để che giấu đi sự sợ hãi."
"Cô ta như không ngờ rằng chúng ta tìm được bưu thiếp." Hoa Sùng trầm tư, "Nhưng tấm bưu thiếp đó cô ta gửi cho Đường Tô, chúng ta tìm được cũng không có gì lạ, sao lại kinh ngạc như thế? Giống như chuyện đó không nằm trong sự trù tính của cô ta vậy."
"Điểm này tôi cũng không nghĩ ra, nhưng dù sao đi nữa, tấm bưu thiếp chính là manh mối quan trọng nhất, là chìa khóa phá án. Còn nữa, chuyện cô ta xóa Weibo không đơn giản như lời cô ta nói."
"Không phải lần trước đã nói qua rồi sao. Hung thủ rất tự tin vì có điều tra vòng quan hệ của nạn nhân cách mấy cũng không truy ra được hắn." Hoa Sùng rít một hơi thuốc lá, "Dựa vào thái độ của Mạnh Tiểu Cầm, tôi nghĩ cô ta chắc chắn tấm bưu thiếp này không còn nữa, mà nếu còn, chúng ta cũng không thể nào liên hệ tới cô ta. Vì vậy khi chúng ta giao ra tấm bưu thiếp, cô ta đã hoảng loạn vì sợ bị bại lộ, cho nên phải khóc lóc bi thương để che giấu."
"Vậy thì có hai khả năng." Liễu Chí Tần phân tích, "Thứ nhất, cô ta cho rằng Đường Tô đã vứt tấm bưu thiếp này. Thứ hai, tuy rằng Đường Tô không vứt đi nhưng sẽ quăng nó trong đống đồ linh tinh, cho dù chúng ta tìm được cũng sẽ không chú ý tới. Với hai khả năng này cô ta đều có thể che giấu thân phận. Nhưng thật ra Đường Tô không những không vứt bỏ bưu thiếp, mà còn đóng khung nó, trang trọng để trên bàn làm việc."
"Đường Tô không chỉ thích tấm bưu thiếu, cô ấy còn quan tâm đến Mạnh Tiểu Cầm nữa." Hoa Sùng nhìn thành phố trước mặt, lẩm bẩm tự nói, "Tại sao Mạnh Tiểu Cầm lại nghĩ tấm bưu thiếp sẽ bị vứt đi?"
"Mạnh Tiểu Cầm lúc nãy có nói cô ta rất tự ti."
"Ừm?"
"Có thể cô ta cho rằng tấm bưu thiếp của mình không quan trọng."
Hoa Sùng gãi cằm, "Cũng đúng, qua bốn năm rồi, cô ta nghĩ Đường Tô vứt tấm bưu thiếp đi đã lâu, cho nên dấu vết cô ta đã từng có quan hệ với Đường Tô cuối cùng cũng bị xóa đi sạch sẽ."
"Cho nên cô ta mới tự tin cho rằng, cho dù chúng ta điều tra như thế nào cũng không tra ra cô ta."
Nói tới đây, di động Hoa Sùng đột nhiên vang lên.
"Tôi phải đến bệnh viện," Cúp điện thoại, Hoa Sùng nói: "Khâu Vi Vi khóc liên tục, còn suýt nhảy khỏi cửa sổ phòng bệnh."
•
Lúc Hoa Sùng đến bệnh viện, bác sĩ đã cho Khâu Vi Vi một mũi thuốc an thần. Con bé mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn. Mí mắt nó sưng đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
"Tình trạng của con bé rất xấu, không phối hợp điều trị, suốt ngày quấy khóc đòi ba, đòi ông nội." Bác sĩ nói: "Mấy ngày nay tình hình sức khỏe càng ngày càng kém."
"Con bé muốn gặp ông nội?" Hoa Sùng nhíu mày, "Nó không biết Khâu Quốc Dũng đã......"
"Con bé biết, nhưng có đôi khi nó không tỉnh táo, sẽ không nhớ thảm kịch ở nhà mình." Bác sĩ nhẹ nhàng dò hỏi: "Con bé còn quá nhỏ, lại bị sốc tâm lý rất lớn, nếu không có người nhà chăm sóc e là không thể hồi phục nhanh chóng. Tổ trưởng Hoa, anh có thể cho con bé gặp Khâu Đại Khuê không?"
Hoa Sùng lập tức lắc đầu, "Không được."
Bác sĩ cũng hiểu, chỉ biết thở dài, "Tội nghiệp con bé. Ông trời thật là...... Thôi không nói chuyện này nữa... Tổ trưởng Hoa, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Bác sĩ cứ nói."
"Khâu Vi Vi thường xuyên nhắc đến "táo", điều dưỡng mới đầu còn tưởng con bé muốn ăn táo, nhưng đem cho nó thì không thấy nó thích thú gì. Sau đó tôi đoán con bé đòi Iphone hoặc Ipad, nhưng dù đã hỏi qua nhiều lần con bé đều không chịu mở miệng. Các anh nếu tìm được một cái iPhone hoặc là iPad ở nhà bé, nếu không phải vật chứng quan trọng thì có thể mang cho nó không. Con nít đứa nào cũng thích mấy thứ này, để cho nó chơi game giết thời gian cũng tốt."
"Táo?" Hoa Sùng lục lọi trí nhớ, nhưng không nhớ có thấy Iphone hoặc Ipad ở nhà Khâu Đại Khuê.
"Để tôi nói chuyện với con bé". Hoa Sùng nói.
Khâu Vi Vi cúi đầu vân vê các ngón tay, không nói tiếng nào.
Hoa Sùng lấy một cái ghế cầm đến bên cạnh giường Khâu Vi Vi, ngồi xuống cố gắng nói chuyện với con bé nhưng nó vẫn không có phản ứng gì.
Hơn mười phút sau, Hoa Sùng cầm Iphone quơ quơ trước mặt con bé.
Lông mi Khâu Vi Vi run run, nhỏ giọng "A" một tiếng, muốn với lấy nhưng không dám. Con bé lấm lét nhìn về phía Hoa Sùng.
"Con muốn cái này à?" Hoa Sùng dịu dàng nói, quơ quơ di động lại lần nữa.
Khâu Vi Vi gật gật đầu, bày bộ dáng đáng thương ai cũng phải mềm lòng.
Hoa Sùng hít sâu một hơi, hỏi: "Vi Vi thích táo?"
"Thích." Giọng Khâu Vi Vi nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Hoa Sùng mở khóa di động đưa cho Khâu Vi Vi, lại hỏi: "Tại sao con thích?"
Khâu Vi Vi nhấn nhấn trên màn hình, "Con cũng có một cái. Ông nội mua cho con."
Hoa Sùng kinh ngạc.
Khâu Quốc Dũng mua cho Khâu Vi Vi iPhone hoặc iPad?
Khâu Vi Vi nhìn chằm chằm iPhone trong tay thật lâu, không bấm mở ứng dụng nào. Con bé ngẩng đầu, khịt khịt mũi, trả iPhone cho Hoa Sùng, nói: "Chú ơi, chú trả táo lại cho con đi?"
"Chú không lấy quả táo của Vi Vi." Hoa Sùng nói: "Nói cho chú biết táo của Vi Vi ở đâu."
"Dạ... dạ ở nhà bạn Dương Tiểu Hoan."
Khâu Vi Vi nói xong liền khóc, Hoa Sùng nhẫn nại dò hỏi mới biết được con bé cho một bạn cùng lớp tên Dương Tiểu Hoan mượn Ipad. Cô bé này cũng ở tại đường Đạo Kiều.
Thảo nào lần trước đến nhà Khâu Đại Khuê không thấy.
"Chú nhất định sẽ tìm về cho Vi Vi." Hoa Sùng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, lau khô nước mắt cho con bé.
Nhà họ Khâu không có vật dụng gì đáng giá, Khâu Quốc Dũng chỉ có vài trăm tệ phúc lợi người già mỗi tháng, Khâu Đại Khuê tuy có đi làm nhưng mà chỉ đủ sống qua ngày. nếu Khâu Quốc Dũng mua Ipad ch Vi Vi thật, thì không thể nghi ngờ gì đây là "hàng xa xỉ" nhất của nhà họ. Nhưng theo lời của Khâu Đại Khuê, Khâu Quốc Dũng xưa nay keo kiệt, tính toán chi li, rất hay cãi nhau với hàng xóm chỉ vì mấy đồng bạc lẻ. Người như vậy sẽ hào phóng mua Ipad cho cháu gái sao?
"Con cảm ơn chú." Khâu Vi Vi nhút nhát sợ sệt mà nói: "Đó là quà ông nội tặng cho con, ông nói cái này đắt tiền lắm không được làm mất, nếu mất ông sẽ đánh chết con."
Hoa Sùng có thể tưởng tượng ra những lời mắng nhiếc Khâu Quốc Dũng sẽ dùng.
Khâu Vi Vi lại khóc nức nở, "Ông nội dữ lắm, nhưng ông mất rồi, không đánh được con nữa. Nhưng mà....nhưng...nhưng...."
Hoa Sùng không nghe rõ những câu sau nữa vì Khâu Vi Vi khóc càng ngày càng to, bác sĩ phải tạm thời mời Hoa Sùng ra ngoài.
Ra khỏi bệnh viện, Hoa Sùng gọi điện thoại tới đồn công an đường Đạo Kiều, nhờ cảnh sát khu vực đến nhà Dương Tiểu Hoan lấy Ipad.
Nói chuyện chưa xong thì điện thoại lại báo có cuộc gọi tới.
Là Liễu Chí Tần.
Hoa Sùng cố gắng ngắn gọn với đồn công an Đạo Kiều rồi cúp máy, lập tức gọi lại cho Liễu Chí Tần.
"Tổ trưởng Hoa, có manh mối mới!" Liễu Chí Tần cao hứng bên kia đầu dây, "Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đúng là bị dụ dỗ mời ra ngoài!"
•
Cha mẹ và em trai Mạnh Tiểu Cầm được mời tới Đội điều tra tội phạm, đội viên Tổ Trọng án đang chia nhau phỏng vấn bọn họ.
"Nó ở nhà chứ ở đâu?" Trần Xảo liếc xéo Trương Mậu, cuộc sống túng quẫn nghèo hèn bộc lộ bằng tính cách xấu xí của bà ta, "Chẳng lẽ nó làm bậy bạ gì rồi? Không liên quan tới tôi nha, nó làm gì ở ngoài tụi tôi không biết."
Trương Mậu không muốn nói chuyện với người đàn bà này. Bà ta như tụ hội tất cả những thói quen, tính cách xấu xí, thấp kém của toàn bộ người dân ở đường Đạo Kiều, chỉ cần lại gần là có thể ngửi được một mùi tanh tưởi khó thể tưởng tượng.
"Phiền bà cố gắng nhớ lại, Mạnh Tiểu Cầm có về nhà rồi đêm khuya lại ra ngoài không."
"Sao tôi nhớ được? Không biết không biết không biết, các người đừng có hỏi tôi, cả đời này tôi chưa làm chuyện gì sai trái hết, muốn hỏi gì thì kiếm con nhỏ đó đi."
"Mấy người này có phải cùng một gia đình không vậy." Trương Mậu từ phòng thẩm vấn ra ngoài, vừa lúc gặp phải Từ Kham đến hỗ trợ, thế là ức chế túm anh lại nói chuyện một lát.
"Cái bà Trần Xảo còn chưa hỏi gì thì đã không liên quan tới tôi, Mạnh Cường hỏi một câu đã hết ba câu là không biết, Mạnh Tuấn Huy thì nói hươu nói vượn, túm lại một câu là "chuyện của Mạnh Tiểu Cầm chúng tôi không biết gì hết". Có người nhà như vậy, Mạnh Tiểu Cầm thật đúng là......"
Từ Kham chưa nói hết câu nhưng Trương Mậu đã hiểu, anh ta muốn nói "đáng thương".
Cảnh sát Tổ Trọng án sẽ không thương xót hung thủ, nhưng pháp y thì lại mềm lòng hơn.
Trương Mậu nhăn mặt, đang chuẩn bị trở về văn phòng Tổ Trọng Án thì chợt thấy Hoa Sùng đang chạy vội lên lầu.
"Lần trước Lữ Dương cung cấp một app tên là "Hoa Hạ Niên Luân", tôi tìm được manh mối của Từ Ngọc Kiều và Đường Tô trên đấy." Liễu Chí Tần đưa di động của mình cho Hoa Sùng, "Trên app ngày 29 tháng 12 năm ngoái có người đăng bài nói ai muốn đi xem khu mộ quý tộc Lạc Tây người đó có thể dẫn đi, chỉ có bốn người trả lời dẫn đi thế nào, trong đó có Đường Tô. Ngày 3 tháng 9, chủ đề này lại xuất hiện, lần này người trả lời có Từ Ngọc Kiều. Tôi đã lấy hết tin nhắn giữa chủ topic và Đường Tô, Từ Ngọc Kiều để điều tra. Ngày 4 tháng 1 và ngày 13 tháng 3, hai cô ấy đúng là bị tên này lừa đến đường Đạo Kiều."
"Người đăng bài là ai?"
"Tên đó sử dụng host nước ngoài để che giấu IP thật." Liễu Chí Tần nheo mắt, "Tổ trưởng Hoa, đúng như chúng ta dự đoán, hung thủ có mục tiêu mới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT