Bệnh viện đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe tới, thân thể Quách Xu hoàn toàn khỏe mạnh, tình trạng đãng trí, mệt mỏi là do tâm lý và trạng thái tinh thần, không liên quan đến bệnh Alzheimer.
Hoa Sùng xem xong báo cáo, khẽ thở dài, giao báo cáo cho Trương Mậu, Trương Mậu vội vã chạy trêи hành lang.
Không lâu sau hướng phòng thẩm vấn truyền đến mấy tiếng gầm rú tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.
Cuộc sống của Quách Xu dường như tạo thành bởi vô số những đoạn ngắn rời rạc vỡ vụn. Hắn bị cuộc sống cắn giết, không có khả năng phản kháng, lại nhắm đến những người vô tội mà báo thù. Hắn như một quả bom, vừa hủy diệt chính mình,vừa làm tổn thương người khác.
Nhưng lần này, hắn cuối cùng không thể đứng lên được.
Tiếng gầm từ phòng thẩm vấn dần dần yếu đi, biến thành khàn khàn nghẹn ngào. Trương Mậu trở lại tổ trọng án, vui vẻ ra mặt: “Tổ trưởng Hoa, anh đoán đúng y luôn, Quách Xu tiêu rồi! Này nha, báo cáo kiểm tra này đối với hắn còn tàn khốc hơn án tử hình nhiều!”
Hoa Sùng “Ừ” một tiếng, đứng dậy muốn đi.
“Ai, tổ trưởng Hoa!” Trương Mậu gọi: “Tại sao anh không thấy vui?”
“Có cái gì đáng để vui chứ?” Hoa Sùng hỏi.
“Quách Xu tiêu rồi mà!” Trương Mậu tức giận nói: “Ác ma giết người phản xã hội rốt cuộc cũng bị trừng phạt! Hắn tự nghĩ mình mắc bệnh Alzheimer nên mới ra tay tàn sát, phạm vào tội không thể tha thứ. Giờ hắn biết được mình thực sự không mắc bệnh…”
Hoa Sùng lắc đầu một cái, ánh mắt đen như mực “Trừng phạt hắn là phải, còn cảm giác “Hả hê lòng người” này, anh không cảm nhận được.”
Trương Mậu yên tĩnh lại: “Vì người bị hại sao?”
“Vương Chương Bỉnh và Lương Bình đều vì suy nghĩ của Quách Xu mà chết, nếu như Quách Xu không tự cho mình là người mắc bệnh thì bây giờ bọn họ vẫn còn sống…Tuy rằng sống khó khăn nhưng vẫn còn mạng sống.” Hoa Sùng rũ mắt: “Nhưng họ chết mới dẫn đến án tồn đọng ở trấn Hà Phú, nếu như họ không bị sát hại, có lẽ, vụ án Hồ Hương Quyên không biết bao lâu mới có thể phá được, Lỗ Châu An có khi vẫn tiếp tục mang lấy tội danh “Giết người lẩn trốn”. Nên sự ra đi của họ cũng giúp ích rất rất nhiều.”
“Nhưng họ cũng không đáng chết.” Hoa Sùng ngừng một chút, lại nói: “Giờ báo cáo kiểm tra xác định Quách Xu thật sự không mắc bệnh. Tất cả những thảm kịch này đều từ một tay kẻ điên tạo thành, người điên sụp đổ vì báo cáo kiểm tra sức khỏe, còn cuộc sống người bị hại thì hoàn toàn kết thúc. Muốn hỏi anh có cảm giác gì, thì anh chỉ cảm thấy bất lực và buồn thôi.”
Trương Mậu dời tầm mắt “Đúng, hình như là vậy.”
“Nhưng mà chuyện đã xảy ra không có cách nào sửa được, cứ coi như kết quả tốt đẹp đi.” Hoa Sùng vỗ vỗ vai Trương Mậu “Nếu như Quách Xu thật sự mắc phải bệnh Alzheimer, hắn vẫn sẽ cho rằng mình là người thắng cuộc, càng thêm không công bằng cho người bị hại.”
Cảm xúc Trương Mậu chập chừng:”Tại sao trêи thế giới có nhiều người phản xã hội như vậy? Bọn họ sống không nổi nữa, muốn chết thì tự mà chết đi, tại sao lại muốn kéo theo những người không liên quan chứ?”
Đáy mắt Hoa Sùng lóe lên, nhớ đến những phần tử phản xã hội ngày càng thêm điên cuồng và ác liệt kia, So với chúng, người như Quách Xu chẳng là gì.
Mà những kẻ đó, hiện giờ có lẽ đang ẩn giấu trong góc tối âm u nào đó ở Lạc Thành.
Người đàn ông lang thang trêи đường không mục đích.
Trước đó vài ngày, hắn theo dõi một người trung niên, người trung niên kia làm công tại một quán cơm có điều kiện vệ sinh cực kỳ kém. Sống tại tòa nhà cũ nát, dơ bẩn. Từ sáng đến tối luôn đi một mình, có vẻ là một tên cực khổ không nơi nương tựa.
Người như thế là con mồi ngon nhất, phiêu bạt không chỗ nương tựa, không người quan tâm, giống như bèo trôi. Nếu như ngày nào đó chết bên trong tòa nhà cũ nát ấy cũng lặng yên không một tiếng động. Có lẽ chỉ khi nước thi thể thấm ướt sàn nhà, ướt nhẹp trần nhà dưới lầu hoặc côn trùng từ thi thể kết bè kết lũ tuôn ra khỏi khe cửa mới có người sợ hãi gợi cảnh sát tới.
Người đàn ông ɭϊếʍ môi, vui sướиɠ nhướng mày, đôi mắt sáng rực lại giống như con thú hoang dã sắp ăn no nê.
Sau khi xác định con mồi, hắn không còn lo lắng phiền não như ngày xưa.
Đùa giỡn con mồi càng khiến người hưng phấn hơn cả quá trình săn bắn, hắn không nỡ kết thúc sinh mạng con mồi nhanh, hắn muốn vờn con mồi nhiều hơn.
Quan sát con mồi cũng là lạc thú nhất.
Hắn ngồi nhìn con mồi làm việc tại quán cơm, gọi mấy phần đồ ăn đầy dầu mỡ, xem con mồi bận bịu, bôn ba vì cuộc sống, không biết sắp tới giờ chết.
Cái loại cảm giác có thể tùy ý định đoạt sinh mạng người khác… Chậc, chậc, chậc quả thực làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng con mồi lại bị bắt.
Qua một ngày sau, người đàn ông mới biết, con mồi của mình thế mà là nghi phạm, đêm hôm khuya khoắt bị cảnh sát phá cửa áp giải vào xe quân cảnh.
“Đệt!” Vất vả mới tìm được một tí lạc thú, đảo mắt lại không còn, người đàn ông tàn nhẫn ném tàn thuốc xuống, thấp giọng chửi bới.
Hắn còn rất trẻ, ngay cả chửi bậy cũng khá có khí phách. Nhưng đôi mắt hắn như nước đọng đen kịt, ánh sáng chiếu vào sẽ bị tan rã nhanh chóng.
Làm mất con mồi cũ, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm con mồi mới. Hai tay người đàn ông đút vào túi đi tới đi lui, đột nhiên dừng bước.
Tầm nhìn phía trước trống trải, trung tâm thương mại Châu Thịnh mới xây tuy vẫn chưa chính thức khai trương nhưng đèn đuốc sáng trưng.
Người đàn ông cười rộ lên, nhanh chân đi về phía trước.
Rất nhiều người biết nơi này sắp xảy ra chuyện gì, nhưng hắn là người biết rõ nhất. Cảm giác này đem đến cho hắn thỏa mãn cực đại, mỗi lần đi tới nơi này, mù mịt trong lòng bị quét sạch sẽ, giống như cảm giác thoải mái ở nhà.
Hắn vào bên trong, cong môi nhìn xung quanh, cảm thấy mình chính là người sở hữu nơi này.
Bên trong trung tâm thương mại đã mở cửa cho người buôn bán, một số cửa hàng đồ uống khả nhỏ của doanh nghiệp đang hoạt động thử nghiệm. Mấy người già tạm thời không dám nhảy Quảng Trường, trêи sân có nhiều thiếu niên trượt ván và vũ công đường phố. Người đàn ông híp mắt, thu hết đủ loại náo nhiệt vào đáy mắt, ánh mắt không biết là bi thương hay là lạnh lùng.
Đột nhiên, một cô bé mang giày trượt patin vọt tới, hét to vì không thể ngừng được. Người đàn ông khom người, mỉm cười đưa tay ra, bảo vệ bé gái, thấp giọng nói: “Không sao chứ?”
Bé gái chỉ khoảng 6, 7 tuổi, một tiểu loli nước mắt lã chã nói cảm ơn, nước mắt làm ướt mu bàn tay và ống tay áo của hắn.
“Không sao.” Hắn cười thật ôn nhu, dường như nham hiểm và điên cuồng trong mắt chưa bao giờ tồn tại. Hắn thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ đầu bé gái: “Cố gắng luyện tập thêm, chú ý an toàn nhé.”
Bé gái trượt đi, bóng dáng ngày càng nhỏ, dần biến mất không còn tăm hơi trong biển người.
Lúc này hắn mới giơ tay lên, nhìn mu bàn tay ướt nhẹp, nhiệt độ trong mắt biến mất không còn một mống, thay vào đó là chán ghét và xem thường.
Thật bẩn.
Những người này, những người còn sống này, thật dơ bẩn.
“Nhanh thế à?” Ngón tay Liên Phong kẹp thuốc lá, đôi mắt mờ mịt trong làn khói trắng: “Tôi còn tưởng Hoa Sùng sẽ bận rộn rất lâu với vụ án đó, không ngờ anh ta giải quyết gọn gàng như thế.”
“Có Liễu Chí Tần giúp.” Khuôn mặt khuất trong bóng tối không rõ, nhưng giọng nói thì rất rõ ràng, nghe ra được cả xem thường trong ấy.
Liên Phong nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Người kia lại nói: “Liễu Chí Tần đúng là phiền phức lớn.”
“Ừm.” Liên Phong gạt tàn thuốc “Còn có đám người sau lưng Liễu Chí Tần. Đội hành động đặc biệt cũng không dễ đối phó.”
“Cần giải quyết Liễu Chí Tần trước không? Nếu không có hắn, Hoa Sùng chẳng khác nào mất một cánh tay.”
“Giải quyết thế nào?” Liên Phong xoay người, cau mày “Trần Tranh không trợ giúp nhưng đôi mắt vẫn liên tục quan sát tổ trọng án. Nếu như bây giờ động vào Liễu Chí Tần, tôi sợ cái được không bù nổi cái mất, ảnh hưởng đến hành động tiếp theo.”
“Do chúng ta Hoàng Tài Hoa quá sớm.” Người kia lắc đầu, uống cạn một hơi rượu trong ly: “Thời cơ không đúng, nếu như thời gian dư dả, chúng ta có thể “dạy dỗ” ông ta kỹ càng hơn, khi có va chạm, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần chắc chắn sẽ mất mạng.”
“Coi như mạng bọn họ lớn.” Liên Phong bước xuống từ ghế chân cao, dập tàn thuốc: “Gần đây có vụ án gì có thể ngăn cản bọn họ không?”
“Tạm thời không có. Bây giờ cảnh sát đặc nhiệm luân phiên tuần tra cả ngày trêи đường, dù có người muốn gây án cũng không dám làm. Hai vụ án trước, xem như là chúng tay gặp may mắn lớn, vừa đúng lúc gặp phải người bệnh thần kinh trả thù xã hội, nhưng đáng tiếc, họ Hoa kia nhanh như vậy đã bắt được.”
“Tổ trọng án không có vụ án nào, theo cá tính Hoa Sùng, nhất định sẽ dồn lực chú ý chuyển đến chuyện tiểu khu Ngô Đồng, thêm vào đó bên cạnh hắn còn có Liễu Chí Tần…” Liên Phong nói một nửa dừng lại, không vui nói: “Tôi không nên giữ anh ta sống quá lâu.”
“Hay là cứ gây chuyện tiếp gây xao nhãng.”
“Không được.” Liên Phong lập tức nói: “Tôi không muốn dẫn lửa lên người anh.”
Người kia bỏ thêm một viên đá vào ly rượu: “Vậy cậu định làm như thế nào?”
Đèn phòng tắm bừng sáng, ánh sáng hơi chói mắt một chút, Hoa Sùng kéo ống quần pyjamas mỏng, trêи người mặc chiếc T shirt ướt đẫm. “Kẻ cầm đầu” – Nhị Oa ngồi bên chân anh, vừa nghiêng đầu nhìn vừa dùng móng vuốt cào cào bàn chân lấy lòng anh.
“Cào cái gì mà cào? Không chịu ngoan ngoãn nữa tao sẽ đánh mày! Tắm rửa cho mày sao lại phiền phức như vậy?” Hoa Sùng cởi T shirt ra, tiện tay vứt vào bồn rửa tay, đổ một đống sữa tắm chuyên dụng cho thú nuôi ra, xoa bọt đầy tay, chà trêи lưng Nhị Oa. Nhị Oa vẫy đuôi liên tục, rêи ư ử trong họng.
“Mày lại quậy?” Lực tay Hoa Sùng mạnh, tắm rửa cho chó như giặt quần áo trêи ván, vừa xoa vừa nói: “Lại đây, nâng chân lên rửa chân!”
Nhị Oa nghe lời nhấc chân bên phải lên trước, tùy ý để Hoa Sùng nắm. Chắc được xoa quá thoải mái nó lại nheo mắt hừ hừ.
Hoa Sùng ngồi chồm hổm trêи đất, tắm con chó tắm sạch sẽ từ đầu đến chân, bị vòi sen trêи đầu làm cho chóng mặt.
Tắm rửa cho Nhị Oa là chuyện khổ sai, Nhị Oa tuy rằng rất ngoan nhưng nó to, lông cũng quá nhiều. Những con chó lớn như vậy đều đi tắm rửa ngoài tiệm chăm sóc thú cưng, Nhị Oa cũng đi mấy lần nhưng sau đó Hoa Sùng phát hiện nó dường như thích ở nhà tắm hơn, ngẫm lại mới nhận ra có lẽ Nhị Oa lúc còn bé từng xảy ra chuyện, theo bản năng sẽ sợ hãi việc người không quen ôm ấp nó, tuy rằng cho phép người khác xoa xoa mình nhưng trong lòng lại không thích.
Hoa Sùng không mang Nhị Oa đi tắm rửa bên ngoài nữa.
Nhị Oa ướt nhẹp nằm nghiêng trêи đất, vui thích giả chết, chỉ có cái đuôi lắc lắc.
Hoa Sùng nắm lấy chân trước nó, muốn kéo nó lên xả nước, nó lại tiếp tục đùa giỡn, không chịu nhúc nhích, nhìn chẳng khác nào con chó chết rồi.
Hoa Sùng kéo một lúc thì không còn kiên nhẫn nữa. Nhị Oa thông minh, thấy bắt đầu có biến, lập tức ngồi dậy, người đầy bọt le lưỡi nhìn Hoa Sùng, nhanh nhẹn như chó săn.
“Không được lộn xộn, nhắm mắt lại.” Hoa Sùng cằm vòi sen, khom lưng rửa bọt trêи người Nhị Oa.
Thoáng một cái tới hơn 20 phút.
Lông Nhị Oa nhiều, Hoa Sùng mỗi lần lấy sữa tắm đều không canh được, luôn bóp ra quá nhiều, lúc tắm thì vui đấy nhưng lúc rửa thì cực phiền. Lãng phí không nói, mà eo khom thời gian dài cũng không chịu nổi.
Thật vất vả mới rửa sạch được toàn bộ bọt trêи người Nhị Oa, Hoa Sùng cất vòi sen, thẳng eo lên một lúc, lông mày đột nhiên nhíu lại.
Eo dưới đau ê ẩm, xương cụt như muốn đứt rời.
Nhị Oa dốc hết sức vẩy sạch nước trêи người, Hoa Sùng đang xoa eo, né không kịp, bị nước văng đầy mặt.
“Đệt!” Hoa Sùng trừng Nhị Oa, Nhị Oa biết mình sai, nhấc một chân trước lên che mặt đi.
“Mày che mặt cái gì hả?” Hoa Sùng đá nó một cái nhẹ: “Dạy mày nhiều động tác như vậy, mà mày chỉ học được cái này à?”
“Húuuuuuuu!” Nhị Oa đắc ý vẫy đuôi, đôi mắt sáng lên như đá quý màu đen dưới ánh đèn.
Hoa Sùng cứng họng, rút khăn mặt lau nước trêи mặt, khoác trêи vai bước ra khỏi buồng tắm.
Trong nhà mở máy điều hòa, tạm thời không mặc quần áo cũng không lạnh được.
Nhị Oa cùng đi ra, ngoan ngoãn nằm trêи khăn bày sẵn, chờ sấy lông.
Hoa Sùng nhìn xuống nhà bếp, nghe thấy tiếng chén đĩa va chạm.
Liễu Chí Tần đang bận rộn bên trong, dùng nồi mới mua, chén bát cũng mới mua.
Khóe môi Hoa Sùng cong lên, thu tầm mắt lại, phát hiện Nhị Oa đang nhìn mình.
“Giờ không che mắt nữa à?” Hoa Sùng bật máy sấy tóc, bắt đầu thổi lông cho nó. Nó lại nhấc móng vuốt lên che mắt.
Hoa Sùng buồn cười.
Động tác này là Liễu Chí Tần dạy, Nhị Oa dường như rất yêu thích, cứ làm hoài, mà xưa nay không có cách nào che hết đôi mắt, nhìn rất buồn cười, giống như đang nhìn trộm qua khẽ tay.
So với khom lưng cọ rửa thì thổi lông dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Hoa Sùng vẫn cảm thấy đau eo dữ dội, thổi tầm một lúc phải xoa eo.
Lúc Liễu Chí Tần bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa đúng lúc nhìn Hoa Sùng cởi trần, bả vai vắt một cái khăn lông ướt, cau mày xoa eo.
“Đau à?” Liễu Chí Tần vội vàng đi tới, lấy khăn lông ướt ra “Sao lại trần?”
“Quần áo bị ướt.” Hoa Sùng không thèm để ý, lúc đứng lên lại cau mày chặt hơn.
Đau!
Bàn tay Liễu Chí Tần sáp lên eo anh, anh theo phản xạ có điều kiện muốn tránh, lại bị Liễu Chí Tần ôm.
Lông Nhị Oa gần như đã khô, chậm rãi xoay người, rũ lông, liếc hai người một cái rồi bỏ đi.
Trêи đất chỉ còn lại một cái khăn ướt, dính đầy lông chó ở trêи.
“Đau lưng à?” Liễu Chí Tần vòng qua Hoa Sùng, ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ phía sau eo anh.
“Khom lưng tắm cho Nhị Oa quá lâu.” Hoa Sùng được xoa bóp thoải mái, thấp giọng thở một hơi.
Âm thanh nhẹ nhàng vô cùng, âm cuối kéo dài, mang theo giọng điệu quyến rũ mà anh không ý thức được.
Ánh mắt Liễu Chí Tần tối dần, bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của anh.
Anh giật mình một cái, mắt trợn to.
Cái hôn vừa rồi không phải nụ hôn bình thường. Chạm vào xương quai xanh không chỉ có đôi môi mềm mại mà còn có cái lưỡi ướt át.
“Anh Tiểu Liễu.” Hoa Sùng giãy nhẹ, giọng còn mềm hơn mọi ngày: “Em làm gì vậy?”
Liễu Chí Tần ngẩng đầu lên, tầm mắt thoáng nhìn điểm nhỏ đang dần dần trướng hồng trêи ngực anh, nhẹ giọng nói: “Mặc quần áo vào, ăn cơm.”
Lúc này Hoa Sùng mới nhận ra, mình và Liễu Chí Tần tương phản rất lớn: Anh chỉ mặc cái quần ướt đẫm, đi chân đất, cởi trần, còn Liễu Chí Tần vẫn chưa thay quần áo ở nhà, cả người tươm tất.
Vào phòng ngủ thay quần áo, Hoa Sùng theo bản năng soi gương. Quần ướt, bám sát trêи đùi, thấy được lờ mờ hình dáng nơi ấy, lồng ngực ướt sũng một mảng, trêи cơ bụng còn có vài giọt nước.
“Đệt, lưu manh đùa giỡn.” Hoa Sùng mắt không nhìn xuống, lật trong tủ treo quần áo tìm đồ, lúc mò tới một chiếc áo khoác lông, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Đó là áo khoác lông của Liễu Chí Tần, bị anh giặt hư nên thành đồ mặc nhà.
Vốn là không nên mặc áo lông sát người nhưng cái áo này khác, mặc sát người lại thoải mái.
Hoa Sùng giũ quần áo, mặc lên, đi đến bên cạnh bàn ăn.
Liễu Chí Tần nhíu mày “Anh…”
“Mặc quần áo theo ý em. Cái này rất ấm áp.” Hoa Sùng kéo ghế dựa ngồi xuống: “Để anh nếm thử đồ ăn làm bằng nồi mới xem.”
Liễu Chí Tần cười, dường như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Đêm khuya, Hoa Sùng nằm úp sấp trêи giường, cảm giác ê ẩm ở eo lưng nhờ Liễu Chí Tần xoa bóp dần dần giảm bớt, thoải mái đến suýt chút nữa ngủ thϊế͙p͙ đi.
Mãi đến khi nhận ra đôi tay đang xoa bóp trêи eo cứ tụt dần xuống.
Anh rêи một tiếng, muốn đẩy đi, vai lại bị đè lại.
“Thợ đấm bóp” nghiêng người, vây anh vào lồng ngực, kề sát bên tai anh nói: “Nồi mới làm đồ ăn ngon không?”
Đầu óc Hoa Sùng nặng trình trịch, vừa nãy quá thoải mái, nên còn hơi ù lì, thầm nói: “Cái gì ăn ngon hay không?”
Liễu Chí Tần cắn một cái trêи vành tai anh: “Thôi, cách nấu cũng không khác, nên nồi mới nồi cũ nấu ra y như nhau..”
Hoa Sùng muốn xoay người nhưng bị bị đè thật chặt, dĩ nhiên không thể cử động.
Liễu Chí Tần khẽ cười “Nhưng mà anh hôm nay lại ngon miệng hơn bình thường nhiều.”
Phòng ngủ lại vang ra những tiếng động quen thuộc, Nhị Oa sạch sẽ lăn lộn trêи thảm chuẩn bị ngủ.
(trời ơi bây giờ đến H cũng chỉ được tả bằng nửa câu trừu tượng hmu hmu hmu…..)
Phòng làm việc tổ trọng án không một bóng người, trêи bàn hội nghị gần cửa chất một đống đồ ăn vặt, còn có hồng trà lạnh của Khúc Trị không uống hết.
Bên ngoài hành lang đèn sáng trưng, mỗi phòng đều đóng kín cửa, yên tĩnh không giống bình thường.
Khác với tiểu đội trinh sát hình sự đang nhàn rỗ, Tổ án tồn động lại đang rất bận rộn
Tổ án tồn đọng gần đây phá và bắt giam không ít án treo, đã hoàn thành chỉ tiêu cấp trêи đề ra, theo lý thuyết cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng Tiếu Thành Tâm chưa cho các đội viên nghỉ, vụ án trấn Hà Phú mới phá, lại bắt đầu tìm kiếm hồ sơ vụ án treo khác.
Hơn một nửa đội viên tổ án tồn đọng không có chí cầu tiến gì, thấy anh một lòng lao vào vụ án, còn hay qua lại với tổ trọng án, cũng hơi bất mãn nhưng không ai dám ý kiến gì trước mặt anh.
Phòng làm việc của tổ án tồn đọng nhỏ, vị trí cũng không tốt, Tiếu Thành Tâm đang nằm nhoài trong một đống văn kiện ngủ, tỉnh lại nhìn xung quanh, văn phòng chỉ còn lại một mình.
Anh ta nhìn xung quanh một chút, ánh mắt dần tập trung, nét mặt cũng từ mờ mịt mà biến thành cảnh giác.
Rời khỏi phòng làm việc tổ án tồn đọng, anh cúi người, tránh né camera ghi hình, hướng đến văn phòng đen kịt của tổ trọng án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT