Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

15.

Không ai trong Khoa Kiểm nghiệm ngờ rằng sẽ được yêu cầu tìm thêm những mẫu dấu chân khác ở cầu thang, Lý Huấn hỏi: “Không phải đã xác định hung thủ là Âu Trạm rồi sao?”

Liễu Chí Tần lắc đầu “Chưa xác định.”

“Không phải hắn thì còn ai vào đây?” Lý Huấn không tin “Tôi đã xem báo cáo xét nghiệm tử thi rồi. Bạo lực gia đình cũng chia mức độ nặng nhẹ, những vết thương trêи người Lương Bình hoàn toàn có thể phân loại vào gây thương tích nghiêm trọng. Âu Trạm có thể đánh bà ấy như vậy, ra tay nặng hơn một tí không phải là hành hạ đến chết sao? Chứng cứ hiện giờ đầy đủ, động cơ đầy đủ, hung thủ tại sao có thể là người khác?”

“Vì an toàn, vẫn nên đi đối chiếu so sánh những mẫu dấu chân đó.” Liễu Chí Tần không giải thích nguyên nhân cặn kẽ, chỉ nói: “Tổ trưởng Hoa muốn xem một chút.”

Lý Huấn nhíu mày, hơi không vừa lòng.

Liễu Chí Tần hiểu, Khoa Kiểm nghiệm đã xác định kẻ tình nghi vô cùng rõ ràng, tiếp tục lấy mẫu dấu chân người khác như làm chuyện vô ích vậy, nên không vui vẻ phối hợp. Chuyện này rất bình thường. Lúc đang điều tra vụ án, các bộ phận kỹ thuật như Pháp y, Kiểm nghiệm cần phải phối hợp cùng với tổ trọng án, đội trinh sát hình sự và các tiểu đội khác, thường thì cảnh sát hình sự nói cái gì, nhân viên pháp y và kiểm nghiệm phải nghe theo. Nhưng khi cảnh sát hình sự yêu cầu không hợp lý họ cũng sẽ phản bác, từ chối.

Vấn đề hiện tại là, đa số mọi người đều xác định hung thủ là Âu Trạm, chứng cứ hoàn chỉnh, chỉ thiếu lời thú tội, nhưng khi chứng cứ đầy đủ thì lời tự thú cũng không còn quan trọng nữa.

Liễu Chí Tần vỗ trêи vai Lý Huấn, nhẹ giọng nói: “Cực khổ cho các anh rồi.”

Nghe câu nói như khách sáo và thỉnh cầu, giọng Liễu Chí Tần cũng không nặng nề nhưng Lý Huấn lại cảm thấy tầng tầng lớp lớp áp lực tràn ra.

Anh ngẩng đầu lên, nghi ngờ lo sợ mà nhìn Liễu Chí Tần một cái.

Liễu Chí Tần thu tay về, cười nói: “Vậy tôi đi về trước.”

“Ừm.” Lý Huấn đứng ngây người tại chỗ cũ một lúc, mãi đến khi Liễu Chí Tần biến mất ở khúc quanh cuối hành lang mới miễn cưỡng sốc lại tinh thần, giơ tay lên trán cào hai lần, quay người trở lại bên trong phòng.

Hoa Sùng muốn tìm Trần Tranh nói về vụ án, lên lầu mới phát hiện Trần Tranh không ở đây.

Những ngày này Trần Tranh rất ít khi ở cục thành phố, hành tung xuất quỷ nhập thần, không biết đang bận việc gì. Có người nói Đội trưởng Trần “hoạt động” ở phía trêи, đối phó cùng nhân vật lớn, một mặt là vì toàn bộ chi đội trinh sát hình sự, một mặt là không muốn tiếp tục ở tại cục thành phố, muốn đi đến chỗ cao. Có người nói vụ án tiểu khu Ngô Đồng ảnh hưởng quá lớn, Đội trưởng Trần bị người phía trêи nghi kỵ, nên đơn giản bỏ trọng trách của mình tránh hiềm nghi, hoàn toàn không quan tâm đến sự việc.

Hoa Sùng nhớ đến câu nói lần trước của Trần Tranh: “Trước giờ tôi chưa từng hoài nghi cậu.” không khỏi nhíu mày.

Anh đã từng nói với Liễu Chí Tần, cho dù cục thành phố tra ra ai có vấn đề, anh cũng không ngạc nhiên, dù người đó là Khúc Trị, Từ Kham hay Trần Tranh. Nhưng trong lòng anh, anh không hy vọng "kẻ kia" là Trần Tranh.

Bao lâu nay, Trần Tranh luôn đáng tin cậy, dường như không tự mình điều tra án nào nhưng lại giúp đỡ rất nhiều từ phía sau, hỗ trợ mọ người gánh rất nhiều áp lực. Nếu đổi lại một người lãnh đạo khác, thì đội hình sự sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn và trở ngại.

Nếu như Trần Tranh là người có vấn đề, thật sự rất khó chấp nhận được.

Hoa Sùng đứng trước cửa phòng làm việc của đội trưởng một lúc, đang muốn xuống lầu thì thấy Liễu Chí Tần đứng ở cầu thang.

“Dưới lầu không thấy anh, đoán anh tới tìm Đội trưởng Trần.” Liễu Chí Tần nhìn cửa đóng chặt “Anh ấy không có đây à?”

“Đúng vậy, tính báo cáo cho anh ấy một chút manh mối, xin ý kiến của anh ấy.” Hoa Sùng đến đến cầu thang “Thôi, chờ anh ấy trở lại hẵng nói. Bên Khoa Kiểm nghiệm thế nào rồi?”

“Đã bắt đầu lấy mẫu.”

Trở lại văn phòng tổ trọng án, Hoa Sùng nói: “Vừa nãy Tiêu Thành Tâm đưa đến cho anh hồ sơ vụ án tồn đọng, là vụ án mười ba năm trước. Người bị sát hại đầu tiên giống như Vương Chương Bỉnh, cũng mắc bệnh Alzheimer, cũng chết vì bị siết cổ.”

Ánh mắt Liễu Chí Tần hơi thay đổi: “Mười ba năm trước? Anh cảm thấy 2 vụ án này có quan hệ với nhau?”

Hoa Sùng tỉ mỉ tường thuật lại hồ sơ vụ án Hồ Hương Quyên, hỏi: “Em có ý kiến gì không?”

Liễu Chí Tần ngồi trêи mép bàn, một chân chống trêи ghế dựa, không trả lời ngay.

Hoa Sùng dời ánh mắt sang đùi cậu, muốn "dạy dỗ" cậu ngồi thì phải ngồi cho đàng hoàng, đừng ngồi luôn trêи bàn, cũng đừng có khoe khoang chân mình dài. Mà suy nghĩ lại, thì cảm thấy nên thôi.

Liễu Chí Tần phần lớn thời gian đều quy củ, đặc biệt là lúc ngồi trước máy vi tính, nhưng tình cờ cũng có lúc chẳng quy củ gì, thích ngồi trêи bàn, thích duỗi dài hai chân. Ở văn phòng cũng coi như là kiềm chế lắm, chứ ở nhà thì là một bầu trời khác, chân lúc thì gác trêи ghế, lúc lại gác trêи lưng ghế sô pha. Rõ ràng là tư thế thô lỗ, thế mà Liễu Chí Tần làm lại nhìn rất thích mắt.

Có lẽ là bởi vì chân dài nên dễ nhìn.(đẹp luôn đc tha thứ, khók)

Hoa Sùng sực tỉnh, cùng ngồi trêи bàn với Liễu Chí Tần.

“Theo chứng cứ bây giờ, em nghiêng về hướng tin rằng Lỗ Châu An là hung thủ, anh ta không bị giết hại mà chỉ đang chạy án.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng mà hồ sơ vụ án cũng có khi không thể tin được, chúng ta cũng không tiếp xúc trực tiếp với vụ án này. Chứng cứ có thể là giả, như hiện giờ chứng cứ trước mắt đều chỉ về Âu Trạm nhưng hung thủ có thể là một người khác đang ẩn mình rất sâu.”

“Vậy thì giả thiết Lỗ Châu An là hung thủ đi.” Hoa Sùng nói.

Ánh mắt Liễu Chí Tần nửa sáng nửa tối, một lát sau, cậu nói: “Vương Chương Bỉnh trở thành gánh nặng cho ba anh em nhà họ Vương. Đối với Lỗ Châu An, Hồ Hữu cũng là gánh nặng, mà gánh nặng này còn sâu sắc hơn nhiều, vì người ông ngoại không thể sinh hoạt một mình mà anh ta phải bỏ dở công việc mà mình yêu thích. Còn có một điểm, gánh nặng tinh thần của anh ta nặng hơn ba anh,em nhà họ Vương nữa. Vương Nặc Cường, Vương Hiếu Ninh, Vương Sở Ninh không có nhiều điều lo lắng cho cuộc sống, không cần theo đuổi sự nghiệp. Nhưng Lỗ Châu An rõ ràng có rất nhiều hy vọng tạo nên thành tựu tại nhà máy quốc phòng. Nói cách khác, anh ta có lý tưởng.”

Hoa Sùng gật đầu “Chịu ảnh hưởng vì từ chức về nhà, trong 2 năm từ 25 tuổi đến 27 tuổi, tâm lý Lỗ Châu An xuất hiện biến đổi lớn. Từ một người có lý tưởng sống cao đẹp, anh ta biến thành đao phủ giết người tàn nhẫn. Nếu như anh ta còn sống, 13 năm từ 27 tuổi đến 40 tuổi, anh ta nhất định trốn đây đó khắp nơi, không tìm được nơi sống yên phận, vậy thì bây giờ anh ta biến thành bộ dạng gì?”

Liễu Chí Tần cúi đầu tự hỏi, lúc sau mở mắt ra: “Vừa nãy em nói, trước từ chức trở lại trấn Hà Phú, Lỗ Châu An có lý tưởng. Có lẽ đối với anh ta, làm nghiên cứu là đam mê suốt cả cuộc đời. Hồ Hữu bị bệnh, Hồ Hương Quyên bắt ép anh ta về nhà chăm sóc, giống như hủy hoại những lý tưởng, mơ ước cuộc đời của anh ta. Chúng ta có thể tưởng những gì mà Hồ Hương Quyên nói những gì đối với Lỗ Châu An lúc đó.”

Trong hồ sơ vụ án có nhắc tới, hàng xóm nhà họ Hồ nói, Hồ Hương Quyên khi còn trẻ không có chồng, bà và Hồ Hữu một mình nuôi nấng Lỗ Châu An, hai cha con họ dồn hết tâm huyết lên người anh ta.” Hoa Sùng nói: “Còn nữa, Hồ Hương Quyên chỉ học hết tiểu học, trình độ văn hóa thấp, tính cách mạnh mẽ, thường xuyên cãi nhau với người khác vì mấy chuyện vặt vãnh, nếu có lý thì không tha cho người khác, không có lý thì khóc om sòm.

“Tình hình năm đó rất dễ dàng khôi phục lại.” Liễu Chí Tần nói: “Đối với Hồ Hương Quyên, mạng Lỗ Châu An là do bà ban cho, Lỗ Châu An là niềm kiêu ngạo, chỗ dựa của bà. Hồ Hữu bị bệnh, bà ấy vừa phải bận rộn việc hà, còn phải bận rộn với công việc,không thể chú tâm chăm sóc được, nên yêu cầu Lỗ Châu An từ chức về nhà. Đứng ở góc độ của bà ấy, có 2 lý do: Thứ nhất, Lỗ Châu An làm việc tại nhà máy quốc phòng lương không hề cao mà lại rất bận rộn, tăng ca là chuyện như cơm bữa. Bận như vậy mà thu nhập có khi còn không bằng số tiền bà bán thức ăn. Thứ 2, Lỗ Châu An là con của bà, bà vì Lỗ Châu An nhiều như vậy, Lỗ Châu An có lý do gì mà không trở về nhà chăm sóc người ông ngoại bị bệnh chứ? Người một nhà, chẳng lẽ không giúp đỡ lẫn nhau sao? Thế hệ trước,… Không, không chỉ thế hệ trước mà ngay cả thế hệ chúng ta, cũng rất ít người tách rời chuyện cá nhân và gia đình. Theo quan điểm của Hồ Hương Quyên, Lỗ Châu An nhất định phải từ chức về nhà, bằng không đó là bất hiếu, không có lương tâm. Bà ấy gây áp lực rất lớn đối với Lỗ Châu An, dựa vào tính tình của bà, cãi nhau, bắt ép thậm chí là dùng khổ nhục kế là chuyện có thể xảy ra. Lỗ Châu An bất đắc dĩ phải bỏ công việc, về nhà sống cùng ông ngoại ngu ngốc và người mẹ thô bạo. Dần dần phát hiện cuộc sống thật vô vọng, bản thân học hành gian khổ, thật vất vả mới có một công việc yêu thích, lại bị hủy hoại trêи tay người thân của mình.”

Hoa Sùng khoanh tay: “Mẫu thuẫn giữa người thân với nhau bình thường là tích lũy dần theo thời gian, dần dần phát triển tới tình trạng không thể nào thay đổi được. Trong lòng Lỗ Châu An, Hồ Hương Quyên ép buộc anh ta về nhà là kẻ thù của anh ta, Hồ Hữu không biết gì thì là kẻ cầm đầu, họ phá hủy tiền đồ của anh ta. Anh ta có mưu đồ giết hại từ lâu hay là nhất thời kϊƈɦ động thì đều là từ hận thù mà ra.”

“Nguyên nhân anh ta phạm tội là vì không chịu được cuộc đời mình lại bị xáo trộn như thế.” Liễu Chí Tần nói tiếp: “Loại người như anh ta rất cực đoan, ích kỷ, không quen bày tỏ, có việc gì cũng giấu trong lòng, chưa bao giờ thổ lộ. Nhịn đến cuối cùng, khi bộc phát rồi thì tạo thành án mạng. Đương nhiên, tính cách này của anh ta rất có thể vì cách giáo ɖu͙ƈ của Hồ Hương Quyên. Hồ Hương Quyên dùng danh nghĩa yêu thương mà bắt anh ta về, anh ta không tránh được, cuối cùng lựa chọn sát hại. Sau khi giết chết Hồ Hương Quyên và Hồ Hữu, anh ta cảm nhận được kɧօáϊ cảm chưa từng có trước đây. Thế nhưng “Thời gian tươi đẹp” không dài, anh ta phát hiện cuộc sống của mình càng thêm khó khăn. Anh ta phải bỏ trốn, mai danh ẩn tích. Đừng nói một lần nữa trở thành nhân viên nghiên cứu, mà ngay cả tìm một công việc phổ thông đến không thể phổ thông hơn cũng không thể. Đến bước này, cuộc đời của anh ta mới chính thức bị phá hủy hoàn toàn.”

“Hiện thực và lý tưởng chênh lệch, trong 2 năm đã biến anh ta từ một người bình thường biến thành hung thủ sát hại người thân.” Hoa Sùng trầm giọng nói: “Như vậy 13 năm dài đằng đẵng càng thêm vô vọng…”

Liễu Chí Tần hít sâu một hơi: “Nếu như anh ta còn sống, anh ta rất có khả năng đã biến thành người cố chấp cực độ, giết người không cần lý do.”

Hoa Sùng đứng lên, đi đi mấy bước: “Thời gian 13 năm, đủ để hận thù ăn mòn tâm trí. Lỗ Châu An ngày càng xa rời lý tưởng năm đó, cả đời không có cách nào trở thành con người mà lúc trẻ anh ta muốn, trách ai được? Anh ta sẽ không trách bản thân, mà sẽ giận cá chém thớt lên người khác. Năm 27 tuổi, hận thù của anh ta rất “đơn giản”, Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên cản trở anh ta, anh ta phải giết chết họ. Bay giờ anh ta 40 tuổi, thời gian còn lại trêи đời ít đi rất nhiều, hận thù lại bành trướng hơn, anh ta không còn hận Hồ Hữu, Hồ Hương Quyên mà là…”

“Mà là những người giống như Hồ Hữu.” Liễu Chí Tần nói một cách lạnh lùng: “Người có nhân cách phản xã hội sẽ trút đau khổ của mình lên lên người không không liên quan. Lỗ Châu An đã cảm nhận được kɧօáϊ cảm giết người trả thù, anh ta khát vọng lần thứ hai nhận được kɧօáϊ cảm đó, thậm chí anh ta còn tự nhủ: Tôi đang Hành Thiện (Làm việc tốt), tôi đây đang giúp đỡ những người trẻ tuổi bị người già làm gánh nặng! Đời của tôi đã không còn hy vọng, nhưng không giống như tôi, các người còn có thể được cứu!”

Hoa Sùng xoay người: “Anh ta hận người lớn tuổi, đặc biệt là những người già không thể tự mình chăm lo sinh hoạt, những người có bệnh Alzheimer vào cuối cuộc đời, chỉ muốn giết chết hết họ, giống như Hồ Hữu và Vương Chương Bỉnh!”

Liễu Chí Tần bước chậm lại, ánh mắt dịu dàng: “Tổ trưởng Hoa, đoạn nói chuyện của 2 ta lúc nãy nếu để người khác nghe được…”

“Có khi mình bị coi là người điên.” Hoa Sùng bưng ly nước lên, một hơi uống cạn nước trà đã hoàn toàn nguội lạnh: Giống như cố tình giội nước lạnh vào người.

“Đúng thật là trí tưởng tượng phong phú.” Liễu Chí Tần cười cười “Nếu đổi lại một người khác đứng ở chỗ này, em sợ nói được một nửa suy đoán của em người ta đã không nghe nổi nữa.”

“Nếu là người khác thì anh thà tự mình suy nghĩ.” Hoa Sùng vô tình nói: “Chỉ có em mới có thể hiểu được.”

Khóe mắt Liễu Chí Tần khẽ hất, bị lời nói Hoa Sùng cào cào trong tim.

“Biểu cảm này là sao đây?” Hoa Sùng hỏi.

“Không có gì.” Liễu Chí Tần kéo đề tài về quỹ đạo: “Vụ án này của tổ tồn đọng làm chúng ta có những dòng suy nghĩ không giống bình thường. Nếu coi như những suy luận vừa nãy của chúng ta hoàn toàn sai đi, Lỗ Châu An không phải là hung thủ sát hại Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên, anh ta đã chết từ lâu, thì vụ án Vương Chương Bỉnh này, cũng xuất hiện quá nhiều hướng.”

“Đúng vậy. Người hy vọng Vương Chương Bỉnh chết, trừ người nhà của ông ta còn có người từng trải qua tình huống tương tự như Lỗ Châu An.” Hoa Sùng nói: ” Hắn cũng có một người nhà mắc bệnh Alzheimer, vì người nhà, hắn phải bỏ đi sự nghiệp bản thân, thậm chí là cuộc sống. Hắn có hoặc không khả năng giết hại người nhà. Bản tính ích kỷ, nhu nhược khiến hắn không thể trách cứ chính mình mà đổ hết thất bại, chán nản của mình lên người nhà bị bệnh. Trong lòng lẩn quẩn càng lún càng sâu, thù hận với người nhà từng bước lan ra, lan đến những người lớn tuổi mắc bệnh Alzheimer. Sát hại người vô tội, có thể đem lại cho hắn kɧօáϊ cảm như lúc báo thù.”

“Em có một nghi vấn.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu như chỉ cần thỏa mãn thù hận, tại sao hung thủ lại muốn giá họa lên người nhà của nạn nhân? Thắt lưng bị mất của Vương Hiếu Ninh rất kỳ lạ, nếu như hung thủ trộm đi với mục đích giá họa cho Vương Hiếu Ninh, đồng thời phá cả nhà họ Vương đến gà bay chó sủa, thì tại sao hắn phải làm thế? Từ hiện trường hành động của hắn, có thể thấy hắn là người có tư duy kín đáo, như vậy hắn phải hiểu rõ, hành động lấy thắt lưng rất có thể làm hắn bị bại lộ.”

“E rằng mục đích của hung thủ không chỉ là sát hại người già bị bệnh.” Hoa Sùng nghĩ một chút: “Gây rối, phá hoại gia đình hòa thuận ngoài mặt là mục đích của “Hắn”? Em mới nói đến tư duy kín đáo, cái này thật sự lại phù hợp với tích cách đặc thù của Lỗ Châu An.”

“Vậy cần cùng điều tra vụ án trấn Hà Phú luôn sao?” Liễu Chí Tần hỏi.

Hoa Sùng trầm tư vài giây: “Không cần thiết. Hơn nữa anh luôn cảm thấy, ừm…”

Liễu Chí Tần không rõ: “Cảm thấy gì?”

Hoa Sùng chần chừ một chút: “Hành động của Tiêu Thành Tâm có hơi kỳ lạ.”

“Anh nghi ngờ anh ta?”

Hoa Sùng lắc đầu “Có thể là anh nhạy cảm quá mức. Nếu như là trước đây, anh ta chắc chắn sẽ không chủ động tới tìm anh trao đổi vụ án. Vụ án thôn Lạc Quan kia, anh ta ném thẳng cho anh phụ trách mà cái này anh ta chỉ muốn thảo luận cùng anh một chút. Chuyện này hơi lạ.”

Ánh mắt Liễu Chí Tần dần tối lại: “Mấu chốt này mở ra vụ án tồn đọng 13 năm trước, nếu như anh ta thật sự có mục gì, vậy thì giả thiết, phân tích của mình sẽ bị anh ta dắt mũi dẫn đi.”

Sắc mặt Hoa Sùng tối lại: “Em đừng làm anh ảnh hưởng, có khi…”

“Hiện giờ bất kỳ việc nhỏ nào cũng không thể xem nhẹ.” Liễu Chí Tần nói: “Em đi điều tra tỉ mỉ anh ta một chút.”

Hoa Sùng ấn huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Hy vọng là anh nghĩ nhiều rồi.”

Ban đêm, khoa Kiểm nghiệm tăng ca, rốt cục cũng hoàn thành kiến mẫu dấu chân còn lại trêи cầu thang.

Lý Huấn tự mình đưa báo cáo đến, nhìn ra được vẫn có chút bất mãn.

Hoa Sùng không giải thích với anh ta, chỉ đọc báo cáo.

“Nam, chiều cao từ 1m71 đến 1m76, cân nặng 62kg, tuổi trêи dưới 40 không quá 42 tuổi.”

Lý Huấn thấy vẻ mặt Hoa Sùng thay đổi, kinh ngạc nói: “Tổ trưởng Hoa, làm sao vậy?”

………………………….

Tác giả có lời:

Chương ngày hôm nay tương đối ngắn, mọi người đoán Tiêu Thành Tâm có phải người có vấn đề không?

Hoa Sùng (Trong lòng nghĩ): Chân Liễu Chí Tần trông thích mắt quá nha.

Liễu Chí Tần vỗ chân: Đến ngồi nè.

Hoa Sùng:…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play