So với mấy ngày trước bị áp giải đến phòng thẩm vấn, Lý Lập Văn thật giống như biến thành con người khác vậy.
Hắn cong lưng như loài thú cảnh giác, đôi mắt giấu dưới mái tóc trong bóng tối phát ra ánh sáng lạnh lẽo, hai tay bị còng trêи mép bàn, móng tay cào trêи mặt bàn phát ra âm thanh làm người khác khó chịu.
Dường như hắn không biết cách khống chế hô hấp mình, mắt nhìn chằm chằm người đứng đối diện, vai và ngực phập phồng, hàm răng nghiến ra tiếng kẽo kẹt, cổ họng liên tục phát ra những âm thanh “a, a” uy hϊế͙p͙.
Hoa Sùng liếc nhìn hắn, dường như nhìn thấu được bề ngoài hắn và Lý Lập Văn không khác gì nhau nhưng lại hoàn toàn là hai người xa lạ.
Lý Lập Văn luôn sống dưới đáy xã hội, không có bao nhiêu học thức, làm việc ở quán bar mà nuôi sống bản thân, cũng coi như là tay làm hàm nhai, không thể chỉ trích được. Nhưng cậu ta ham những mối lợi vụn vặt, rất thù dai, hay chửi bới sau lưng người khác, còn sử dụng những từ ngữ bẩn thỉu vô cùng. Tuy nhiên, Lý Lập Văn miệng có bẩn nhưng lại rất nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức, sợ đắc tội với người khác, nếu không phải có thói quen đem theo dao trong túi, cậu ta cũng không dám công kϊƈɦ bất cứ ai.
Có thể người này giống như đúc với Lý Lập Văn, nhưng cho dù mặc quần áo của Lý Lập Văn cũng hoàn toàn trái ngược với cậu ta.
Sự thù hận của Lý Lập Văn thể hiện ra bên ngoài thông qua oán giận, chửi bới, tuy mỉm cười trước mặt người khác nhưng sau lưng lại móc mỉa châm biếm, nhưng sự oán giận của người đàn ông này lại là bạo lực âm thầm.
Cách đây không lâu, người đàn ông này đã làm bị thương một cảnh sát không kịp đề phòng.
Hoa Sùng nhìn hắn, hắn cũng nhìn Hoa Sùng, cổ họng tiếp tục phát ra âm thành “a, a”, giống như đang cân nhắc mình có phần thắng không. Nếu có, có lẽ hắn sẽ chồm lên nhảy vồ lấy anh như một con sói.
Nhưng làm sao Hoa Sùng cho hắn cơ hội làm điều đó.
“Lý Lập Văn.” Hoa Sùng lạnh lùng nói.
Nghe đến cái tên này, bả vai run rẩy của người đàn ông ngừng lại, đôi mắt bỗng nhiên càng thêm hung hãn, hai lỗ mũi thở phì phò, cánh mũi phập phồng, hàm răng ố vàng nhếch lên, đôi môi tách rộng ra, giữa mày và sống mũi nhăn lại, ngũ quan vặn vẹo méo mó đến cực độ.
Người bình thường có thể có vẻ mặt này sao?
Lý Lập Văn sẽ có vẻ mặt này sao?
Giả vờ?
Không giống.
Lý Lập Văn không thể giả vờ đến mức độ này được. Huống hồ người ngụy trang dễ bị ánh mắt bán đứng nhất, trong mắt họ ít nhiều gì cũng thể hiện lên một chút tránh né.
Nhưng người đàn ông trước mắt dường như không tránh né cái gì, ánh mắt hắn cực kỳ hung ác, hận đến nỗi muốn cắn xé người nhốt hắn thành từng mảnh.
Chỉ có thú hoang mới có loại ánh mắt như vậy.
Hoa Sùng nheo mắt, khóe mắt chớp liên tục mấy cái, trong lòng mơ hồ có một suy đoán hoang đường.
Kéo ghế dựa ra ngồi xuống, ánh mắt Hoa Sùng không rời khỏi người đàn ông mà cũng không tiếp tục gọi tên đối phương.
Chăm chú theo dõi sự việc qua phòng giám sát, Trương Mậu nói: “Sao Tổ trưởng Hoa không nói gì? Sao Lý Lập Văn lại gây náo loạn thế kia? Trước đây cậu ta có vậy đâu, uống lộn thuốc à? Hay là diễn kịch?”
“Không giống.” Từ Kham lắc đầu “Muốn biết một người có phải diễn trò hay không, xem đôi mắt là thấy. Đương nhiên biểu cảm, động tác tay chân cũng có thể cung cấp một ít thông tin.”
“Vậy hôm nay cậu ta là bị gì vậy?" Trương Mậu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Mấy ngày trước gặp còn không có vấn đề gì, làm sao đột nhiên như vậy? Vô cớ tức giận, còn dám đánh lén cảnh sát? Không có người bình thường nào dám làm càn ở đội cảnh sát hình sự như vậy hết á!”
Từ Kham nhìn màn hình, qua vài giây mới lẩm bẩm nói: “Rất có thể cậu ta không phải người bình thường.”
“Sao cơ? Ai không phải người bình thường ạ? Hay là cậu ta điên thật rồi đi?”
Trong phong thẩm vấn bầu không khí căng thẳng kỳ lạ, mà cũng rất quái dị. Lý Lập Văn như một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung, hai cảnh sát khác đề phòng sát sao, sẵn sàng khống chế hắn. Chỉ có Hoa Sùng dù bận rộn vẫn ung dung, thậm chí còn gác chân lên.
Trong lúc giằng co, nhịp thở Lý Lập Văn ngày càng nặng nề, móng tay cào trêи mặt bàn vang lên càng thêm chói tai, đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt như muốn nứt toác, dường như trừng thêm một lát thì tròng mắt sẽ rớt ra khỏi hốc mắt.
Một cảnh sát cảnh giác nhắc nhở: “Tổ trưởng Hoa?”
Hoa Sùng giơ tay phải, ra dấu không cần quan tâm.
Động tác hờ hững này hiển nhiên kϊƈɦ thích Lý Lập Văn. Hắn đột nhiên đứng lên, nhe răng trợn mắt, siết chặt nắm đấm, khớp xương trắng xanh như đâm xuyên qua da thịt mỏng manh.
“Má nó, cậu ta muốn làm cái gì?” Trương Mậu thốt lên.
“Cậu ta có thể làm gì được trước mặt Tổ trưởng Hoa?” Từ Kham nói “Yên tâm đi, Tổ trưởng Hoa vừa nãy là cố ý khích cậu ta phẫn nộ đó.”
Lý Lập Văn từ trêи cao trừng mắt nhìn xuống Hoa Sùng, Hoa Sùng ngẩng đầu lên, hai bên ánh mắt giao nhau, hai, ba giây sau, Lý Lập Văn phát ra một tiếng nổi giận rít gào. Hai cảnh sát lập tức xông lên khống chế hắn. Hoa Sùng từ đầu đến cuối vẫn không đứng lên, mãi đến khi hắn bị đè trêи bàn, mới gọi lên một tiếng: “Lý Lập Văn.”
“Mày…” Giọng nói người đàn ông khàn khàn, thanh âm kia phảng phất không giống như từ trọng cổ họng phát ra mà khản đặc từ lồng ngực mà ra.
Thú vật bị nhốt mới có thể phát ra âm thanh như thế.
Lý Lập Văn trước đây, mắng người nói nhanh đến mức như súng máy, liếng thoắng liên tục trong vòng 5 phút không từ nào giống nhau. Lý Lập Văn hiện tại lại không nói chuyện, khó khăn lắm mới có thể phát ra một chữ, mỗi âm tiết đều vang lên một cách khô khốc chói tai: “Mày- thả- cậu ta!”
“Cậu ta?” Hoa Sùng hỏi: “Cậu ta nào?”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi trêи mặt bàn, vừa đấm bàn vừa điên loạn lặp lại: “Mày-thả-hắn!”
“Có ý gì?” Trương Mậu bối rối: “Lý Lập Văn muốn chúng ta thả ai?”
Từ Kham nói: “Chỉ sợ là chính cậu ta.”
“Chính cậu ta?” Trương Mậu cả kinh nói: “Sao lại vậy được!”
“Trước tiên anh nói cho tôi biết, cậu ta nào?” Hoa Sùng đều đều nói.
“Lý- Lập- Văn!” Hắn hét to từng từ đứt quãng.
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, cũng không hiểu gì như Trương Mậu.
Hoa Sùng đè tay phải hắn xuống: “Hắn” là Lý Lập Văn, vậy anh là ai?”
“Ố đệch!” Trương Mậu cuối cùng cũng rõ ràng: “Lý Lập Văn giả vờ tâm thần phân liệt?”
“Không phải giả vờ.” Từ Kham lắc đầu: “Lý Lập Văn hiện tại không phải thật sự là Lý Lập Văn.”
“Không thể nào! Tâm thần phân liệt rất hiếm thấy mà? Chúng ta thế mà gặp phải?”
“Chúng ta thường xuyên giao tiếp cùng phần tử tội phạm, gặp phải mấy chuyện hiếm thấy cũng đâu có gì lạ.” Từ Kham thả lỏng người lại. “Lý Lập Văn vẫn luôn đem đến cho tôi cảm giác có chút kỳ lạ, lúc mới tiếp xúc với cậu ra, tôi còn từng thảo luận qua với Tổ trưởng Hoa. Nhưng khi đó tôi không hiểu cảm giác kỳ lạ này từ đâu mà tới. Giờ thì đã biết đáp án rồi.”
“Lý Lập Văn” nhe răng, cử chỉ chẳng giống con người, giọng đặc nghẹt như thú hoang vừa mới học được vài câu tiếng người: “Là tao làm, mày thả hắn!”
Hoa Sùng cau mày: “Anh làm cái gì?”
Tiếng thở “Lý Lập Văn” thêm nặng nề, hơn nữa còn không có quy luật, lúc yếu lúc mạnh. Đôi mắt hắn không ngừng mở ra khép lại như muốn nói chuyện, nhưng lại không biết sắp xếp ngôn từ như thế nào.
“Anh làm cái gì?” Hoa Sùng tiếp tục hỏi, bắt chước giọng điệu của hắn: “Doãn- Tử- Kiều?”
“Lý Lập Văn” lắc đầu quầy quậy, đấm trêи mặt bàn ầm ầm 4, 5 lần, lạc giọng nói: “Tiêu… Tiêu!”
Hoa Sùng thở mạnh: “Tiêu Triều Cương?”
“Tiêu – Triều – Cương. Tiêu Triều Cương!” “Lý Lập Văn” như đứa nhỏ học nói, nói xong phát ra tiếng “hự”.
Đáy mắt Hoa Sùng sáng lên: “Buổi tối hôm ấy ở nhà nghỉ, làm sao thay thế Lý Lập Văn giết Tiêu Triều Cương?”
“Lý Lập Văn” lại giống như không hiểu, hé răng nói: “Các ngươi – thả hắn. Tiêu – Triều Cương – là tao – giết!”
Trương Mậu nghẹn lời nhìn trân trối: “Thầy Từ, Lý Lập Lập mới vừa nói cái gì? Tiêu Triều Cương bị giết? Không phải lần trước cậu ta nói chỉ cắt một đường trêи tay Tiêu Triều Cương sao?”
“Hắn là nhân cách bị chia ra không toàn diện của Lý Lập Văn, không phải Lý Lập Văn mà chúng ta hỏi cung. Nghiên cứu nhân cách phân liệt trong trường học, có nhân cách biết được sự tồn tại của đối phương, cũng có nhân cách không biết. Hắn có thể biết Lý Lập Văn tồn tại nhưng Lý Lập Văn có thể không biết đến hắn.” Giọng Từ Kham bình tĩnh nhưng trong thâm tâm lại không thể bình tĩnh, vì vụ án sát hại Doãn Từ Kiều và chuyện Tiêu Triều Cương mất tích có liên quan đến nhau, Lý Lập Văn vẫn luôn bị nhốt tại Tổ trọng án cục thành phố, phân cục Lạc An tạm thời không tìm được chứng cứ phạm tội, nhưng hiện tại, nhân cách tách ra của cậu ta lại tự nhận giết Tiêu Triều Cương.
Hoa Sùng vô ý xoa ngón tay, nhanh chóng phân tích biểu cảm và lời nói của “Lý Lập Văn”, bỗng cảm thấy có một tia sáng chiếu vào ngõ cụt logic.
Lý Lập Văn chân chính dù có thói quen cất giữ và đem theo dao, nhưng theo tính cách mà nói không có gan giết người. Nhưng “Lý Lập Văn” lại có.
Trong các trường hợp đa nhân cách đã biết, thường thì nhân cách thứ 2, thứ 3 sẽ thông minh, mạnh mẽ hơn so với chủ thể, nhưng cũng có trường hợp ngược lại. Hiển nhiên, “Lý Lập Văn” cũng không phải người toàn diện, hắn có bề ngoài là con người nhưng tâm trí lại là động vật.
Nhưng hắn có năng lực giết chết Tiêu Triều Cương.
Lần trước lúc hỏi cung, Lý Lập Văn nói sau khi mình chém Tiêu Triều Cương, thì Tiêu Triều Cương hốt hoảng trốn chạy khỏi nhà khách. Mà thời gian đã qua nửa năm, camera nhà khách từ lâu đã không còn video, khó có thể xác định thật giả.
Sau khi Lý Lập Văn chém Tiêu Triều Cương, đến cùng chuyện gì đã xảy ra, e chỉ có người trong cuộc mới biết.
Có lẽ người trong cuộc cũng không biết, bởi vì khi đó Lý Lập Văn có khả năng đã bị “thay thế”.
Vậy cơ hội nào mà “Lý Lập Văn” thay thế được Lý Lập Văn?
Là Lý Lập Văn rơi vào nguy hiểm, bị tổn thương? Hay là Lý Lập Văn không chịu nổi áp lực trong lòng?
Tiêu Triều Cương đang có ý đồ cưỡng bức Lý Lập Văn, trước đó cũng đã dây dưa nhiều ngày. Lý Lập Văn lo lắng bị mất việc, trạng thái tâm lý vốn đã tiêu cực, vì thế lúc bị cưỡng bức, cậu ta mất kiểm soát tinh thần sao?
“Lý Lập Văn xuất hiện lúc đó? Rồi lập tức giết Tiêu Triều Cương?
Không đúng, không thể liên kết được.
Lý Lập Văn đã cầm dao phản kháng, chẳng khác gì là tự mình phá vỡ tình huống khó khăn đó.
Lý Lập Văn có thế đã nói dối, cậu ta không chém Tiêu Triều Cương, mà là đột nhiên “Lý Lập Văn” xuất hiện giết chết Tiêu Triều Cương.
Có thể “Lý Lập Văn” đã làm vậy ở nhà khách, nhưng thi thể được xử lý như thế nào? Làm sao che giấu âm thanh?
“Lý Lập Văn” chỉ có thể động thủ tại chỗ khác!
Hoa Sùng hít một hơi sâu, nghĩ đến vấn đề mấu chốt khác.
Nếu “Lý Lập Văn” thật sự giết Tiêu Triều Cương thì vụ án này không liên quan đến Mãn Tiêu Thành.
“Lý Lập Văn” giết Tiêu Triều Cương vì Lý Lập Văn bị xâm phạm, hoặc bị tổn thương, hắn không biết Mãn Tiêu Thành, không ra tay vì báo thù Mãn Tiêu Thành.
Cho nên suy đoán trước kia không thể thành lập?
Hoa Sùng nghiêm mặt nhìn “Lý Lập Văn”. “Lý Lập Văn” không ngừng lặp lại “thả hắn”, như một con thú bị bắt nhốt với IQ thấp nhưng vô cùng kiên trì.
Biết hắn giao tiếp khó khăn, Hoa Sùng đành phải cố gắng giảm tốc độ nói lại: “Tiêu Triều Cương ở đâu?”
“Lý Lập Văn” trợn mắt trừng trừng, lúc sau mới nói chuyện: “Sông – bờ.”
Lý Lập Văn và Tiêu Triều Cương mướn phòng ở nhà khách phía đông, nơi có một con sông đang khai phá, mùa xuân, hè bụi cỏ cao sinh trưởng, mùa thu đông thì hoang vu tiêu điều. Vì mấy năm trước từng có một đứa nhỏ chết đuối, bình thường rất ít người đi qua hướng đó.
Hoa Sùng lập tức liên hệ Tào Hãn, nhờ anh ta đi tới bờ sông tìm kiếm.
Tinh thần “Lý Lập Văn” càng thêm phấn khỏi, vừa phát ra âm thanh quái dị “Grào ào ào”, vừa quơ quơ 2 tay bị còng, máy móc lặp lại nói: “Là tôi – thả – hắn!”
Trương Mậu sợ nổi da gà rần rần: “Thầy Từ, cậu ta đang làm gì vậy?”
Từ Kham quan sát một lúc: “Cậu ta không biết biểu đạt suy nghĩ bằng lời nói, nên đang dùng ngôn ngữ cơ thể nói chúng ta cậu ta làm thế nào giết chết Tiêu Triều Cương.”
“Đệch đệch đệch!” Trương Mậu ôm lấy cánh tay mình: “Giờ em tin Lý Lập Văn thật sự có nhân cách thứ hai rồi, này mà là giả, cậu ta nên đi làm diễn viên rồi lãnh giải oscar luôn cho rồi!”
“Từ Kham!” Hoa Sùng từ phòng thẩm vấn bước ra, bước đi rất nhanh, gọi tên xong vẫy vẫy tay.
Từ Kham lập tức chạy tới: “Làm sao?”
“Tôi nghĩ Lý Lập Văn có biểu hiện của bệnh rối loạn đa nhân cách.”
“Tôi nhìn ra rồi.”
Hoa Sùng dừng một chút: “Lập tức liên hệ cho người giám định tâm thần cho cậu ta. Tôi đến bờ sông một chuyến. Ông cũng chuẩn bị khám nghiệm hiện trường đi nha.”
Liễu Chí Tần đã ở cạnh xe cảnh sát chờ sẵn, mở cửa ghế lái, lúc Hoa Sùng ngồi vào thì giơ tay đỡ một chút, sau đó tự mình trở lại ghế phụ: “Căn cứ vào dấu chân, hung thủ là người đàn ông khoảng 50 tuổi, thân thể bình thường, công cụ gây án và vết thương giống như chúng ta dự đoán. Em đã an bài các anh em sắp xếp điều tra những người có đặc điểm tương tự có quan hệ với Mãn Tiêu Thành, em tin sẽ có phát hiện mới thôi. Bên Lý Lập Văn đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoa Sùng khởi động xe, lái đi, vừa lái vừa kể vắn tắt lại chuyện Lý Lập Văn. Lúc ở phòng dấu vết cùng mọi người Liễu Chí Tần đã nghe nói tinh thần Lý Lập Văn có vấn đề, giờ biết là bị tâm thần phân liệt, cậu cũng không quá kinh ngạc, chỉ suy tư một chốc rồi nói: "Vậy nếu như bên Đội trưởng Tào tìm được Tiêu Triều Cương ở bờ sông, thì chứng minh được Lý Lập Văn thật sự bị đa nhân cách. Tiêu Triều Cương cũng không phải bị giết chết vì liên quan đến Mãn Tiêu Thành.”
“Đúng, lúc nãy anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này.” Giờ đang giờ cao điểm đi làm, nơi nào cũng kẹt cứng, xe cảnh sát cũng phải vừa đi vừa ngừng, Hoa Sùng chăm chú nhìn dòng xe cộ phía trước, nói: “Đêm hôm qua lúc chúng ta phân tích vụ án, rồi anh cảm thấy như mình bị rơi vào “thiên kiến xác nhận” ấy, nhưng lại không nghĩ ra mình sai lầm chỗ nào. Giờ thì anh hiểu tại sao rồi.”
Liễu Chí Tần nghiêng đầu “Vì Lý Lập Văn phải không?”
“Vì Lý Lập Văn và cả Tiêu Triều Cương.” Hoa Sùng nói: “Khắp nơi nổi lên vụ án cắt cổ. Hung thủ sát hại Lữ Khả, La Hành Thiện, Phong Học Dân hiển nhiên là cùng một người, mà giết hại Doãn Tử Kiều dường như lại là một người khác. Vốn chúng ta đang xác định vụ án có 2 hung thủ gây nên, giống nhau chỗ chỉ là bọn hắn lựa chọn phương thức cắt cổ. Sử dụng vật dụng sắc nhọn gây án trong các vụ án cắt cổ là thường gặp nhất, vì nó có hiệu suất cao, người bị cắt cổ hiếm có khả năng sống sót. Doãn Tử Kiều và ba người khác bị cắt cổ tất nhiên không quan hệ với nhau, là vụ án độc lập. Nhưng sau khi chúng ta từ “Hoa viên Kim Lan” phát hiện Mãn Tiêu Thành và động cơ gây án của hung thủ, Doãn Tử Kiều liền bị chúng ta kéo vào.”
Dòng xe trước mặt đã rục rịch đi được tiếp, Hoa Sùng tạm thời dừng lại, không tiếp tục tiếp tục nói.
Liễu Chí Tần nói: “Ý anh là, Doãn Tử Kiều chỉ bị chúng ta liên hệ vào? Anh ta vốn dĩ không nằm trong “lưới tội phạm” của hung thủ?”
“Ừm.” Hoa Sùng nói: “Có thể nhìn ra rất rõ hung thủ sát hại Lữ Khả, La Hành Thiện vì sự kiện vật thể trêи trời rơi xuống, suy nghĩ của hắn cực đoan cực kỳ, logic phạm tội của hắn người bình thường không hiểu được. Hắn có khả năng sát hại bất kỳ ai đẩy Mãn Tiêu Thành đến đường chết. Chúng ta chỉ có thể tiến vào logic của hắn, dùng ý nghĩ của hắn mà suy đoán mục tiêu kế tiếp là ai, những ai ảnh hưởng đến cuộc sống của Mãn Tiêu Thành mà bị xếp vào “lưới tội phạm” của hắn – Cũng chính lúc này, chúng ta rơi vào “thiên kiến xác nhận”, sau đó không thể thoát ra. Mãi đến khi ở phòng thẩm vấn lúc nãy, đối mặt với Lý Lập Văn, anh chợt nhớ đến vấn đề hôm qua chúng ta thảo luận: Từ miệng vết thương, hung thủ không thể là cùng một người, nhưng mục đích của bọn họ là giống nhau, cũng vì báo thù cho Mãn Tiêu Thành. Xác suất chuyện như vậy xảy ra rất thấp, anh không tin có loại chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng hung thủ không phải cùng một người, như vậy hoàn toàn không giải thích được sự khác nhau của miệng vết thương. Là chúng ta bị logic của hung thủ kéo đi, không chỉ liên hệ hai cái chết Doãn Tử Kiều và Mãn Tiêu Thành lại với nhau, mà còn liên hệ cả việc mất tích của Tiêu Triều Cương nữa. Nhưng sự thật bây giờ là, có thể người giết Tiêu Triều Cương là nhân cách thứ 2 của Lý Lập Văn.”
Liễu Chí Tần vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nói: “Doãn Tử Kiều quả thật ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của Mãn Tiêu Thành, hung thủ có thể giết hắn vì muốn báo thù cho Mãn Tiêu Thành. Tiêu Triều Cương cũng vậy. Nhưng họ bị giết không phải vì bị trả thù cho Mãn Tiêu Thành, mà là lý do khác…”
“Đúng! Lúc nãy Lý Lập Văn náo loạn, anh mới đột nhiên ý thức được vấn đề này.” Hoa Sùng hạ sổ xe hạ xuống cho thông khí, tay phải nhấn huyệt Thái Dương “Không tiến vào logic hung thủ thì không được, nhưng tiến sâu vào cũng không được. Đối tượng hung thủ báo thù chỉ là những người liên quan đến sự kiện vụ án vật thể từ trời rơi xuống, có khả năng hắn không có ý nghĩ động thủ với Doãn Tử Kiều. Doãn Tử Kiều chết vì nguyên nhân khác, chết trêи tay một hung thủ khác.”
“Nghe anh nói thế, đầu óc em cũng rõ ràng một ít.” Liễu Chí Tần nói: “Thời gian vụ án của Doãn Tử Kiều xảy ra khá gần 3 vụ án kia, thêm vào phương thức cắt cổ ấy, quả thật dễ dàng bị cho là có liên quan. Lần này hung thủ nhất định có nhân cách phản xã hội, tư tưởng cực đoan, muốn thấu hiểu hắn nhất định phải tiến vào logic của hắn, mà khi tiến vào liễn dễ dàng bị hắn ảnh hưởng. Chúng ta… Có lẽ đúng là chúng ta đi sai rồi.”
“Trước tiên xác định Lý Lập Văn có thật là giết chết Tiêu Triều Cương hay không.” Hoa Sùng thành thạo chạy qua dòng xe cộ: “Sau khi vụ án này kết thúc, anh định sẽ đến gặp chuyên gia tâm lý tội phạm tán gẫu một chút, nghe ý kiến của họ.”
Liễu Chí Tần gật đầu, chợt nói: “Như thế vụ án Doãn Tử Kiều sẽ trở về điểm xuất phát, vì điều tra về mối quan hệ của cậu ta vài lần rồi, không có manh mối nào giá trị cả.”
Đậu xe cách hiện trường nửa km, Hoa Sùng than thở: “Vậy trước tiên cứ phá án vụ án 3 người Lữ Khả đã. Mãn Tiêu Thành xác thực vô tội nhưng hung thủ sát hại 3 kia không thể ra tay sát hại ba người họ như thế vì Mãn Tiêu Thành, họ cũng rất vô tội.”
Tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cảnh sát cũng tìm thấy một thi thể thối rữa nơi hố cát đá tại bờ sông.
Vì thối rữa nghiêm trọng, nên bước đầu không cách nào xác định được nguyên nhân cái chết, càng không thể xác định thân phận, phải làm giám định DNA.
Nhưng cảnh sát ở đây đều hiểu, chỉ có thể là Tiêu Triều Cương.
Trải qua can thiệp tâm lý, Lý Lập Văn đã “tỉnh lại”, rụt đầu, thu chân ngồi trêи ghế hỏi cung, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không nói gì.
Hoa Sùng hỏi: “Cậu đang che giấu cái gì?”
Lý Lập Văn thấp thỏm lo âu, run rẩy, lắc đầu quầy quậy.
“Hôm đó ở khách sạn, cậu không chỉ chém Tiêu Triều Cương.”
“Tôi không nói dối!” Lý Lập Văn kinh ngạc nói: “Tôi thật sự chỉ chém hắn! Hắn chạy, tôi vào buồng tắm rửa sạch vết máu một mình, tôi chưa từng làm chuyện gì khác!”
“Lý Lập Văn, cậu biết “hắn” tồn tại.” Hoa Sùng chậm rãi nói.
Lý Lập Văn mở to mắt, khó tin “Anh, Anh nói cái gì? Ai? Tôi biết ai tồn tại?”
“Cậu không xác định nhưng cậu ý thức được, cơ thể thỉnh thoảng sẽ kỳ lạ.” Hoa Sùng nhìn đôi mắt đầy kinh ngạc của cậu ta: “Tôi hỏi lần nữa, buổi tối hôm ấy sau khi Tiêu Triều Cương rời đi, cậu thật sự chỉ ở trong buồng tắm xử lý vết máu sao?”
Lý Lập Văn cắn môi dưới, dần dần, trong đôi mắt hiện lên tầng hơi nước.
Hoa Sùng nói: “Có phải cậu muốn làm gì đó gây tổn thương tới mình?”
Lý Lập Văn không nói lời nào, lắc đầu.
“Camera giám sát ghi lại những việc cậu làm sáng nay.” Hoa Sùng lật sổ ghi chép: “Thời gian dài bị tra hỏi không ngừng ở cục thành phố, cậu bị áp lực quá độ nên tự đập đầu vào tường.”
Hoa Sùng vừa giải thích xong, hệ thống đã chiếu video hình ảnh “Lý Lập Văn” phát điên đánh lén cảnh sát.
“Đây không phải là tôi! Đây không phải là tôi!” Lý Lập Văn kêu to, cào ngón tay kéo mạnh tóc: “Tôi không thể làm chuyện như vậy! Các người hãm hại tôi! Các người cho tôi uống thuốc rối loạn tâm trí!”
“Đúng, “hắn” thật sự không phải cậu.” Hoa Sùng nói: “Nhưng cậu đã mơ hồ nhận ra được “hắn” tồn tại từ lâu, không phải sao?”
Lý Lập Văn điên cuồng lắc đầu.
“Khi cậu dự định làm tổn thương bản thân, “hắn” sẽ xuất hiện. Sáng sớm hôm nay và thời điểm trong nhà khách cũng vậy.” Hoa Sùng dừng một chút “Lúc đó, cậu đứng ở phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm sàn nhà đầy máu, nhìn thấy con dao trong tay mình. Sợ hãi và phẫn nộ trong lòng dần không thể kiềm chế được, cậu trở nên tuyệt vọng, ngột ngạt vì bị khách bắt nạt tích trữ nhiều năm trong lòng cũng bột phát, cậu muốn giết chết người như Tiêu Triều Cương, anh ta cũng là người bắt nạt kẻ khác, xem thường người khác, dẫm đạp người khác ở dưới chân. Nhưng cậu không làm được!”
Nước mắt Lý Lập Văn rơi lã chã như hạt châu vỡ. Cậu ta tự ôm lấy bờ vai gầy gò, trông yếu ớt và bất lực.
Hoa Sùng nói tiếp: “Cậu thích sưu tập và cất giữ dao, luôn mang theo dao bên người. Đam mê này khiến cậu tự thấy bản thân không phải là người chịu để cho người khác bắt nạt. Đây không chỉ là sở thích, nó gần như là thuốc phiện cho cuộc sống của cậu. Nhưng dù có rất nhiều dao, cậu vẫn bị khách tùy ý sai khiến.”
Cuối cùng Lý Lập Văn cũng khóc ra tiếng, vừa chán nản vừa thương xót, phẫn nộ.
“Ngày đó cậu cầm lấy dao, không biết làm cách nào có thể giết chết Tiêu Triều Cương.” Hoa Sùng nói: “Cậu quỳ trêи mặt đất, muốn tự giết chính mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT