"Có thể." Hoa Sùng gật đầu "Vòng quan hệ của anh ta tương đối phức tạp, cần thời gian điều tra. Đúng rồi, người nhà anh ta khi nào đến Lạc Thành?"

Liễu Chí Tần thu dọn hộp cơm và đũa bỏ vào túi: "Mẹ anh ta không muốn đến. Nói từ lâu đã không có đứa con trai này, còn hy vọng chúng ta không quấy rầy cuộc sống của bà ấy."

"Mẹ ruột cũng không muốn đến nhìn lần cuối." Hoa Sùng thở dài nói: "Người quen biết anh ta cũng thờ ơ khi nghe tin anh ta bị giết hại. Chỉ có người xa lạ như chúng ta lại muốn tìm ra hung thủ nhất. Cuộc đời anh ta cũng thật..."

Thê thảm? Chán nản? Uổng phí?

Hoa Sùng không tiếp tục nói vì không có từ ngữ nào thích hợp lúc này, dường như không có từ ngữ nào có thể khái quát được hoàn mỹ cuộc đời của Doãn Tử Kiều.

Nghĩ kỹ lại, cũng không phải không có từ nào thích hợp, mà do anh chỉ là người ngoài cuộc không thể đánh giá cuộc đời một người đã chết.

Doãn Tử Kiều có thảm hay không, chán nản hay không, 23 năm uổng phí hay không chỉ có Doãn Tử Kiều tự mình biết.

Hiệu suất làm việc của Tào Hãn rất cao, sống tại khu Lạc An nhiều năm như vậy, dĩ nhiên có cách tìm, vừa qua buổi trưa, đã mang đến 4 người mà Mục Thiến viết ra.

Bằng Cốc Hữu, biệt danh "Cua Đồng" là một trong bốn đại ca giang hồ, thường nghênh ngang đi trên phố quán bar, ỷ mình biết chút võ vẽ quyền cước nên ra ngoài gây rối, không ưa ai thì tìm ngay người đó gây sự, như "phiên bản cấp thấp" của bọn rắn độc. Mấy năm trước, Lạc Thành tập trung xử lý băng nhóm, những băng nhóm lớn đều mai danh ẩn tính, chạy được thì chạy không thể chạy thì ngồi xổm giơ hay tay đầu hàng. Còn lại là mấy tên lưu manh nhỏ như Bằng Cốc Hữu. Những kẻ này như ruồi nhặng sống ký sinh trong các góc kẹt thành phố, nhìn thì tưởng dễ diệt trừ nhưng thực ra để xóa sạch thì còn khó hơn cả các băng nhóm lớn.

Bọn chúng bình thường không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi cảnh sát.

Lúc này, Bằng Cốc Hữu đang ngồi rụt vai trên ghế thẩm vấn, không bá đạo hoành hành như "Cua Đồng" mà lại như con cua đang bị dây đay trói chặt vậy.

Hắn nhăn mày, liếc nhìn Hoa Sùng, liếm môi nửa ngày: "Tôi.... gần đây tôi không hề gây chuyện gì cả, già rồi nên rất thành thật."

Hoa Sùng không phí lời cùng hắn: "Khuya ngày hôm trước ở trạm Thiên Lạc có người bị giết, anh biết không?"

"Biết." Bằng Cốc Hữu nuốt nước bọt, mồ hôi trên đầu khá nhiều, nhìn không chỉ thảm mà còn bẩn thỉu.

"Biết là ai không?" Hoa Sùng hỏi.

"Không biết." Bằng Cốc Hữu xiết chặt tay: "Chỉ... chỉ biết là người đàn ông thường hát rong khu vực kế bên."

Hoa Sùng ném bật lửa lên bàn một tiếng "Bốp": "Người đàn ông kia là Doãn Tử Kiều, đầu năm nay bị anh và các anh em tốt đánh một trận. Sao thế, mới đó đã quên hết rồi à?"

Bằng Cốc Hữu bị dọa tháo mồ hôi lạnh, âm thanh bật lửa rơi xuống bàn như tiếng búa xuyên thẳng vào tai hắn, hắn run rẩy, không phản ứng kịp: "Không phải tôi cố ý gây khó dễ cho hắn... hắn... hắn nợ tiền của tôi!"

"Nợ nhiều hay ít? Anh ta tìm anh vay tiền để làm gì?" Hoa Sùng hỏi: "Còn có, sao anh và anh ta quen biết nhau?"

"Hơn 3 ngàn." Bằng Cốc Hữu lau mồ hôi trán, giọng ngày càng nhỏ "Tôi có chút việc làm ăn ở phố quán bar, Doãn Tử Kiều cùng tôi làm một thời gian."

"Việc kinh doanh" trong miệng bọn lưu manh nhỏ thật ra là thu phí bảo kê. Chuyện như vậy không cần phiền đến tổ trọng án, Hoa Sùng tiếp tục hỏi: "Anh ta làm ăn với anh, chắc là anh biết anh ta lấy ma túy từ đâu. Có phải anh giới thiệu người bán cho anh ta không? Đầu tiên anh cho anh ta mượn tiền, anh ta lấy tiền mua ma túy, rồi anh ăn phần trăm từ người bán?"

Mặt Bằng Cốc Hữu trắng bệch, thất kinh: "Hắn tự nghiện mà, liên quan gì tới tôi?"

"Hơn 3 ngàn kia, anh ta trả cho anh chưa?" Hoa Sùng không đặt vấn đề theo trình tự logic mà cố ý hỏi đông một câu tây một câu.

"Có mới lạ. Hắn không có tiền, trời vừa tối thì đem cây đàn guitar ra ngoài lừa gạt người, may mắn thì được 2 trăm, xui xẻo thì quản lý thành phố bắt còn phải trả tiền phạt." Bằng Cốc Hữu đấm váo ngực mình một cái: "Tôi tìm hắn đánh 2 lần, lần đầu đánh khá mạnh, nghe nói hắn nằm ở nhà tầm vài ngày. Còn lại là tuần trước đánh một trận. Nói thật, tôi biết hắn không trả tiền nổi, tuần trước đánh hắn chỉ để hả giận, đánh xong thì 3 ngàn đó tôi không cần, coi như cho chó ăn. Chuyện hắn bị giết hại không liên quan đến tôi, tôi còn cuộc sống của mình, không lẽ vì 3 ngàn mà gây ra án mạng sao?"

Hoa Sùng quả thật là không xác định được vết thương trên người Doãn Tử Kiều là do ai mà ra, nhưng nhờ Bằng Cốc Hữu bị lừa gạt một tí đã thú nhận thì không sai.

Những lưu manh cóc ké quen hung bạo nhưng ra tay có nặng có nhẹ, vết thương của Doãn Tử Kiều không nặng, có thể thấy bọn chúng xuống tay không độc ác. Đánh Doãn Tử Kiều không chỉ vì hả giận mà còn là tìm thú vui.

"Trừ anh ra Doãn Tử Kiều có mượn tiền ai nữa không?" Hoa Sùng hỏi.

"Hắn chỉ mượn tiền tôi." Bằng Cốc Hữu trả lời chắc chắn.

Hoa Sùng hơi bất ngờ "Anh biết bạn bè anh ta?"

"Này! Hắn thật đúng là một con gà..." Bằng Cốc Hữu nói một nửa liền vội vã dừng lại, sửa lời nói: "Hắn vừa đến đã đi theo tôi, trong phố quán bar cũng có quy tắc của nó, hắn theo tôi thì sẽ không đi theo người khác. Hắn mượn tiền cũng chỉ mượn từ tôi, coi như có mượn người khác thì họ cũng không cho hắn mượn."

"Vậy anh nhớ lại một chút, anh ta có chọc tới người nào không?"

"Nói thật, anh cảnh sát à, vấn đề này ngày hôm qua tôi với các anh em đã ngồi bàn nhau hết một ngày." Bằng Cốc Hữu ủ rũ: "Không hiểu sao hắn bị giết, cả chúng tôi cũng không nghĩ ra được. Tuy hắn vừa ti tiện vừa nghèo, hay bị người ta ghét nhưng cũng không thể vì hận mà giết hắn ra nông nỗi này. Hắn mua ma túy..."

Bằng Cốc Hữu không che giấu mà nói hết ra, tiếp tục nói: "Tiền hắn mua ma túy tại quán bar kia là do tôi đưa cho, hắn không nợ tiền ai."

"Anh vậy mà rất thành thật," Hoa Sùng cười cười "Từ 11 giờ đến 12 giờ khuya hôm trước, anh ở đâu?"

"Anh cảnh sát à, tôi không có giết hắn, tại sao cứ kéo lên đầu tôi?"

"Hỏi theo lệ thôi."

Bằng Cốc Hữu thở dài "Tôi và mấy anh em ở Karaoke Kim Thịnh hát, chỗ đó có camera, chắc chắn có thu hình chúng tôi."

"Một vấn đề cuối, người bán ma túy tại quán bar là ai?"

"Phàn Bân, ông chủ "Kim Thịnh". Karaoke và quán bar đều do hắn mở, nhưng ma túy chỉ bán ở quán bar."

Lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lý Huấn gõ cửa kêu: "Tổ trưởng Hoa, Tổ trưởng Hoa!"

Hoa Sùng dặn dò Tào Hãn vài câu, đứng dậy mở cửa.

Lý Huấn nói: "Máu trên dao của Lý Lập Văn đã xác định được rồi!"

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play