Nhận thức dần trở nên rõ ràng, dưới không gian mang mùi thuốc khử trùng gay mũi,mí mắt nặng nề khó mở ra, chỉ miễn cưỡng hé ra được một khe hở nhỏ, vài tia sáng chiếu tới, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy bóng người mơ hồ.
Cảm giác giống như có người nói chuyện, xen lẫn tiếng bước chân đứt quãng, ồn ào, không chân thực.
Cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, thật khó chịu.
Hoa Sùng cố gắng hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ ra mình bị xe tải đâm trúng.
Xe motor chạy trên đường lớn quận An Lạc, chỉ cần lái qua một đường rẽ nữa là lên đến đường vành đai, trước giờ cao điểm chắc chắn không bị tắc đường, nếu thuận lợi sẽ tới nhà sau 40 phút nữa. Anh giả vờ lơ đãng nhìn Liễu Chí Tần trong gương chiếu hậu một cái, Liễu Chí Tần dặn anh lúc vào cua nên giảm tốc độ. Khi đến khúc cua, một chiếc xe tải chở hàng đột nhiên lao về phía anh với tốc độ cực nhanh.
Liễu Chí Tần hét to một tiếng "Cẩn thận", đột nhiên ôm chặt lấy eo anh. Trời đất quay cuồng, anh phản ứng theo phản xạ quay xe, chiếc xe mất lái, trượt dài trên mặt đất, cơ thể theo quán tính mà bị văng ra đập mạnh vào vách ngăn cứng rắn ở bên đường.
Ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên.
Ký ức dừng lại ở đây. Cơ thể Hoa Sùng run lên, cảm giác sợ hãi đột nhiên lan khắp toàn thân: Liễu Chí Tần cũng bị hất văng ra ngoài.
Thần kinh hỗn loạn, tê dại, giống như bị ngâm trong nước lạnh, anh mở choàng mắt ra, gần như chống đỡ mà hét lên: "Anh Tiểu Liễu! Liễu Chí Tần! Liễu Chí Tần!
"Tổ trưởng Hoa, tổ trưởng Hoa!" Trương Mậu vội và đè lại cánh tay đang truyền dịch của anh, gương mặt lo lắng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Anh tỉnh rồi! Yên nào, đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo làm chệch kim tiêm!"
"Liễu Chí Tần đâu rồi?" anh mở to đôi mắt sưng đỏ, chỉ sợ nghe phải tin xấu, hoàn toàn không biết bộ dạng thê thảm của mình bây giờ.
"Lúc nãy còn ở đây, giờ chắc đang đi chụp phim rồi." Tiếu Thành Tâm cũng ở trong phòng bệnh, "Tổ trưởng Hoa, anh đừng lo, anh Tiểu Liễu không sao đâu, là cậu ấy gọi điện thoại liên lạc với đội trường Trần đó. Anh bị đập vào đầu, hôn mê, còn cậu ấy vẫn rất tỉnh táo, chỉ có ngón tay hình như bị gãy."
Lồng ngực Hoa Sùng phập phồng, vẫn chưa yên tâm, ngẩng đầu nhìn bình dịch truyền treo bên cạnh, vén chăn lên muốn xuống giường.
"Này! Tổ trưởng Hoa anh làm gì vậy?" Trương Mậu nhanh tay đè anh lại, "Anh bị va đập mạnh, trên người có nhiều chỗ bị thương, não còn bị chấn động nhẹ. Bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi, không được đi đâu hết!"
Trải qua kích động vừa nãy, Hoa Sùng chợt cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
"Anh Tiểu Liễu sẽ trở lại ngay thôi, anh ấy không bị thương nặng lắm, ít nhất là không bị chấn động não như anh, nhưng mà áo quần của hai người bị rách rồi xem như phải vứt đi."Trương Mậu nói: "Đáng lẽ lúc vừa đến bệnh viện anh Tiểu Liễu nên đi chụp phim kiểm tra, nhưng mà anh ấy lo lắng cho anh, vẫn luôn ở bên cạnh, lúc nãy mới bị bác sĩ kêu đi."
Hoa Sùng xác nhận Liễu Chí Tần không bị thương quá nghiêm trọng từ lời kể của Trương Mậu và Tiếu Thành Tâm, nhịp tim lúc này mới bình thường trở lại, hỏi: "Chiếc xe gây tai nạn kia..."
Trương Mậu nói: "Nguyên nhân vụ việc đang được điều tra, nhưng có điều khá rắc rối là tài xế xe chở hàng đã chết."
"Chết rồi?" Hoa Sùng nhíu mày, nhớ tới tiếng nổ vang trước khi hôn mê kia, "Xe tải kia đụng phải cái gì sao?"
"Đâm phải một chiếc xe tải chở hàng hạng nặng! Khiếp, cái cảnh tượng kia giống như trong phim bom tấn vậy!" Trương Mậu đang nói nửa chừng, chợt nhớ tới đội trưởng của mình suýt chút nữa mất mạng, lập tức hạ giọng xuống, nghiêm mặt nói: "Sau khi anh xảy ra chuyện, đội trưởng Trần liền vội vàng kêu cảnh sát giao thông bên kia ngay lập tức tra video giám sát. Anh biết không, chiếc xe tải suýt chút nữa đâm vào anh với anh Tiểu Liễu, lúc vào cua không hề có dấu hiệu phanh xe hay giảm tốc độ, nó lao thẳng vào chiếc xe chở hàng hạng nặng ở ngã tư đường! Rầm một cái, nếu không phải là xe tải lớn chở hàng nặng chắc chắn sẽ bị hất văng! Mà đó chính là xe chở hàng hạng nặng đấy, bình thường không được phép chạy trên cầu vượt đâu! Trên hai chiếc xe ấy đều chở vật liệu xây dựng, toàn bộ vật liệu đều rơi xuống đập vào xe tải cỡ vừa, lái xe bị thanh thép đâm xuyên qua người, tử vong tại chỗ!"
Hoa Sùng càng nghe càng lạnh, "Vậy tài xế của xe chở hàng hạng nặng đâu?"
"Anh ta không có chuyện gì, chỉ là bị dọa cho hoảng sợ. Lúc Đội phó Khúc lấy lời khai của anh ta, anh ta còn không nói chuyện được rõ ràng nữa."
"Trên xe còn có ai khác không? Đã điều tra chủ xe chưa?"
"Tổ trưởng Hoa, anh bình tĩnh lại đi." Trương Mậu làm động tác đè hai tay xuống, "Anh có biết vì sao em ở lại đây không? Vì đội trưởng Trần giao nhiệm vụ cho em là phải giám sát anh, để anh bình tĩnh ở đây chữa trị đó!"
Đúng lúc này, Liễu Chí Tần trở lại, mặc một bộ đồng phục bệnh nhân, ngón áp út bên tay trái bị nẹp lại quấn vải băng xung quanh, trên trán quấn một vòng băng gạc, cánh tay lộ bên ngoài có nhiều vết bầm tím, nhiều chỗ bị trầy da.
Nhìn cậu bị như vậy, Hoa Sùng cảm thấy đau lòng.
"Anh tỉnh rồi." Liễu Chí Tần đi vào phòng bệnh, trông rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn bất cứ khi nào.
"Không sao." Liễu Chí Tần đứng bên giường, "Sẽ lành nhanh thôi, ngược lại, anh đó, bác sĩ nói anh bị thương nặng hơn tôi."
"Tay tôi không bị gãy."
"Não anh bị chấn động."
Nghe được đoạn nói chuyện của hai người, Trương Mậu thiếu chút nữa trợn tròn mắt lên, quay sang nhìn Tiếu Thành Tâm, phát hiện vẻ mặt Tiếu Thành Tâm cũng giống như mình.
"Tôi muốn xem video giám sát."
Trương Mậu trưng ra vẻ mặt đau khổ, "Đội trưởng Trần nói..."
"Đội trưởng Trần chắc không nói tôi không được xem video giám sát, đúng không?"
" Đúng là không nói."
"Vậy thì lấy ra đây."
Trương Mậu thở dài, lấy từ trong cặp ra một cái laptop, tìm video giám sát, "Đây này."
Liễu Chí Tần đã xem qua rồi, nên không tới gần xem nữa. Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu tiên thấy mình với Liễu Chí Tần đang chạy xe motor, tiếp theo liền thấy một chiếc xe chở hàng cỡ vừa vượt đèn đỏ lao nhanh tới.
Hình ảnh trên video mang tới cảm giác trực quan hơn so với ở hiện trường, cũng tác động mạnh mẽ đến thị giác hơn. Khoảnh khắc xe chở hàng lao đến, tốc độ nhanh đến kinh người, anh hoàn toàn dựa theo bản năng cùng với phản ứng hơn người mà đánh tay lái, nếu chậm một chút cho dù là nửa giây, xe motor chắc chắn sẽ bị xe tải nghiền nát.
Dưới mức độ va chạm đó, trừ khi có phép màu, nếu không người đi xe motor hoàn toàn không có hy vọng sống sót.
Lòng bàn tay Hoa Sùng đổ đầy mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Trong màn hình, chiếc xe motor mất lái lao sang phía đường bên kia, anh với Liễu Chí Tần đều bị hất văng. Lúc này, chiếc xe tải chở hàng hạng nặng xuất hiện. Tài xế chắc hẳn đã thấy chiếc xe tải cỡ vừa đang lao tới như điên tới, nhưng mà không còn cách nào để tránh thoát.
Chiếc xe tải chở hàng cỡ vừa giống như một quả pháo đại bác, đâm thẳng vào xe tải chở hàng hạng nặng, giống như theo quán tính muốn khảm vào trong vậy, toàn bộ thép trên xe đổ hết xuống trong buồng lái, có mấy cái còn cắm xuyên vào trong. Mấy tấm xi măng trên chiếc xe hạng nặng cũng đè xuống.
Dù không thấy thi thể tài xế của chiếc xe tải cỡ vữa, nhưng cũng có thể đoán được hiện trạng thê thảm của anh ta.
Có lẽ cơ thể cũng không được nguyên vẹn nữa.
Tiếu Thành Tâm kể từ khi tham gia cùng tổ trọng án phá vụ án ở thôn Lạc Quan, với vụ án núi Hư Lộc, đến giờ có không có việc gì cũng chạy đến tổ trọng án, nghiễm nhiên đã cho rằng mình cũng là một thành viên trong tổ. Hoa Sùng xem video giám sát, anh ta cũng tới xem. Tuy trước đó đã xem qua vài lần, nhưng vẫn phải rụt cổ một cái, "Nguy hiểm quá! Mẹ nó trông thật khiếp đảm! Tổ trưởng Hoa, cũng may là anh phản ứng nhanh, nếu đổi lại là tôi, chắc giờ cũng đã...."
"Nếu trong trường hợp ấy chắc em cũng mất mạng rồi. Phản ứng của em so với tổ trưởng Hoa còn kém xa." Trương Mậu sợ hãi, gãi gãi cổ mình, "Thân phận của lái xe đã điều tra ra, tên là Hoàng Tài Hoa, 46 tuổi, nghề nghiệp là lái xe tải chở vật liệu xây dựng, chưa từng có tiền án gì."
"Hoàng Tài Hoa..." ngón tay Hoa Sùng di chuyển trên màn hình laptop, bắt đầu phát lại từ từ.
"Anh còn xem tiếp nữa sao?" Trương Mậu nói: " Đội trưởng Trần với tổ phó Khúc, còn có cảnh sát giao thông nữa, cũng đang điều tra, tổ trưởng Hoa, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt là được!"
Hoa Sùng không hề bị lay động, tập trung nhìn vào video.
Trương Mậu không còn cách nào, đành nhìn về phía Liễu Chí Tần cầu cứu.
Liễu Chí Tần dùng tay trái "tàn phế" của mình tắt màn hình laptop. Hoa Sùng định kéo tay cậu ra, nhưng nhớ ra ngón tay cậu bị gãy, đành khựng lại.
Trong nửa giây khựng lại này, laptop đã bị Liễu Chí Tần khép lại.
Hoa Sùng ngẩng đầu lên, "Này, cậu...."
"Không cần vội vàng." Liễu Chí Tần đưa chiếc laptop đã khép lại cho Trương Mậu, mắt vẫn nhìn Hoa Sùng, "Đói bụng không? Tôi đi mua cái gì cho anh ăn."
"Ăn cái gì còn cần các anh kiếm nữa? Tôi ở đây làm vật trang trí sao?" Trương Mậu cất máy tính cẩn thận: "Tụi em đã chuẩn bị cháo cá với canh thuốc bổ rồi, sẽ mang lên ngay."
Hoa Sùng xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác bị thương thật không tốt, cho dù chỉ bị thương nhẹ cũng khiến cả người không còn chút sức lực nào.
So với vết thương trên người, việc anh lo lắng hơn là tại sao chiếc xe chở hàng cỡ vừa kia lại bị như vậy.
Xe bị mất lái, hay là tài xế đột nhiên bị phát bệnh mà gây nên tai nạn giao thông cũng không phải chuyện hiếm thấy. Nhưng nếu đơn giản chỉ là mất kiểm soát thì tốc độ của xe tải cũng không thể nhanh đến mức ấy.
Đây rõ ràng là tài xế cố tình đạp chân ga.
Tại sao?
Là nhắm vào mình?
Hay là nhắm vào Liễu Chí Tần?
Hay chỉ đơn thuần là trùng hợp?
Đã trải qua rất nhiều vụ án mạng, anh nhanh chóng loại trừ khả năng cuối cùng.
Nếu chiếc xe kia nhắm vào mình hoặc Liễu Chí Tần, vậy lái xe là bị ai sai khiến? Liệu anh ta có phải là người bị hại?
"Tổ trưởng Hoa!" Trương Mậu bất mãn nói: " Anh lại đang nghĩ đến vụ án đúng không, em liếc mắt cũng có thể nhận ra đó! Anh không thể nghỉ ngơi một chút được sao? Đội trưởng Trần và tổ phó Khúc nhất định sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng!"
Lúc này đồ ăn cho bệnh nhân của nhà ăn cục cảnh sát thành phố được mang đến, người mang tới không phải ai khác chính là Từ Kham.
Từ Kham thở dài, lấy hộp giữ nhiệt ra: "Lúc trước là chăm sóc cho chó của cậu, bây giờ lại chăm sóc cậu."
Hoa Sùng lúc này mới nhớ mình mới đón Nhị Oa về ngày hôm nay, cũng may là trước lúc ra ngoài đã đổ đầy một bát thức ăn cho chó, nước uống cũng đầy đủ, Nhị Oa ở nhà một mình đến ngày mai cũng không lo bị đói.
"Bác sĩ nói hai chúng tôi cần nằm viện theo dõi một đêm." Liễu Chí Tần nói: "Ngày mai sẽ xuất viện."
"Tôi biết rồi." Từ Kham múc cháo ra, trong mắt có chút lo lắng, " Hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Hoa Sùng nhìn vẻ mặt đó liền biết anh có chuyện muốn nói.
Canh thuốc với cháo cá đều không có mùi vị gì hết, dầu muối rất ít, đúng là điển hình thức ăn dành cho bệnh nhân. Cũng may mấy anh em nhà ăn còn có chút lương tâm,bỏ thêm một đĩa nhỏ đậu đũa xào thịt bằm, nếu không bữa ăn này thật sự khó nuốt.
Cảnh sát bị thương nhẹ cũng sẽ không lui về hậu tuyến. (ý là tạm thời nghỉ làm việc),huống hồ Hoa Sùng cũng không phải là một cảnh sát bình thường. Anh giải quyết phần ăn của mình nhanh chóng, nhìn sang Liễu Chí Tần, thấy cậu mới ăn được một nửa.
Liễu Chí Tần giương mắt: "Ăn chưa no sao?"
"No rồi, no rồi." Hoa Sùng xua tay, phát hiện mặc dù Liễu Chí Tần bị thương bên tay trái, nhưng mà ăn cơm bằng một tay cũng không được tiện lắm, tốc độ ăn mới chậm lại, nên nói: "Để tôi giúp cậu cầm bát cho."
Liễu Chí Tần ngạc nhiên.
"Tôi thấy cậu ăn không được thuận tiện lắm." Hoa Sùng đưa tay ra, "Tôi truyền dịch xong rồi, hai tay đều có thể cử động."
Trương Mậu đang thu dọn bàn ăn, quay đầu lại nói: "Cái gì mà cầm bát chứ, đút ăn luôn là được rồi."
Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, bầu không khí có chút xấu hổ.
Hoa Sùng bưng bát của Liễu Chí Tần, cầm không được mà thả cũng không xong.
"Em đi nghe điện thoại chút." Trương Mậu phát hiện mình lỡ miệng, cầm chiếc điện thoại đến màn hình cũng không mở mà chuồn ra ngoài.
Trước đó Tiếu Thành Tâm vừa mới đi, bây giờ Trương Mậu cũng đi luôn, thành ra trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoa Sùng và Liễu Chí Tần. Hoa Sùng đưa lại bát cháo cho Liễu Chí Tần, "Cậu tự ăn đi."
Liễu Chí Tần nhìn chăm chú vào bát cháo vài giây, sau đó đem phần cháo cá với thịt bằm còn sót lại ăn hết.
Từ Kham trở lại, trên người không có mùi thuốc lá, nhưng lông mày lại nhíu chặt.
"Kéo cái ghế ngồi lại đây." Hoa Sùng dựa vào đầu giường, sau khi ăn đồ ăn nóng, sắc mặt đã tốt hơn một chút, "Có tin gì gửi cho tôi sao?"
Từ Kham đóng cửa phòng bệnh lại trước, mới ngồi xuống, " Hoàng Tài Hoa --- chính là lái xe suýt chút nữa đã đâm vào hai người ấy, khả năng anh ta có vấn đề."
"Là sao?"
"Bên pháp y đã tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ cho anh ta, tôi cũng thu thập được tiền sử bệnh tật của anh ta. Anh ta không bị mắc các bệnh liên quan đến tim mạch hoặc các bệnh về tinh thần. Lần kiểm tra sức khỏe toàn diện gần đây nhất là sáu tháng trước, không thấy có vấn đề gì về sức khỏe. Các kết quả kiểm tra về gan thận cũng cho thấy anh ta không hề hút thuốc, uống rượu bia." Từ Kham nghiêm túc nói, "Một người không phát bệnh, không say rượu, không sử dụng chất kích thích, sao có thể đột nhiên tăng tốc đâm người? Hoa Sùng,Chí Tần tôi cảm thấy anh ta muốn nhắm vào một trong hai trong hai người."
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần cùng liếc mắt nhìn nhau, không ngạc nhiên trước phỏng đoán của Từ Kham.
"Người của Khúc Trị vẫn đang điều tra lý lịch của Hoàng Tài Hoa. Tôi không biết nhiều về cái này, phải chờ đến khi kết quả điều tra được công bố, nhưng tôi cảm thấy, có khả năng anh ta đang bị lợi dụng." Từ Kham dừng một chút, " Hung thủ thật sự nhắm vào cậu là kẻ đứng phía sau, Hoàng Tài Hoa chỉ là nạn nhân, nếu không sẽ không bị chết thảm như vậy. Đầu của anh ta hoàn toàn bị dập nát, óc văng khắp nơi, cơ thể bị thanh thép đâm thành nhiều lỗ thủng. Chết kiểu này, tôi chỉ có thể nghĩ đến bị diệt khẩu."
Hoa Sùng chỉ chỉ vào mình, " Anh cho rằng có người lợi dụng anh ta để trả thù tôi?"
"Nếu không thì sao chứ? Làm cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự trọng án như cậu, có ai không bị người khác căm hận chứ?" Từ Kham nhìn về phía Liễu Chí Tần, lại nói: "Chí Tần vừa mới được điều đến, còn chưa tới một năm, người hận cậu ấy chắc chắn không nhiều bằng cậu."
Hoa Sùng im lặng một lúc rồi gật gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."
"Người của đội trưởng Hàn sẽ tới muộn một chút." Từ Kham đứng lên, "Tôi không ở lại lâu được, buổi tối còn phải trực ban nữa."
"Cảnh sát đặc nhiệm?" Hoa Sùng bất đắc dĩ, " Không cần đâu, để tôi nói một tiếng với đội trưởng Hàn, để...."
"Bọn họ đều lo lắng cho cậu." Từ Kham ngắt lời, "Tôi nghĩ nên để cho cảnh sát đặc nhiệm lại đây. Việc này vẫn chưa điều tra rõ ràng được, nên cẩn thận thì tốt hơn. Nếu như đúng là có người muốn trả thù cậu, lần này không được, chắc chắn có lần sau. Cậu với Chí Tần đều bị thương, nếu có chuyện gì xảy ra, hai người làm sao mà ứng phó được."
Hoa Sùng biết rõ tính khí của Hàn Cừ với Trần Tranh, muốn bác bỏ cũng không được, với lại họ làm vậy cũng là vì lo lắng cho mình.
"Được rồi." Anh cười nói với Từ Kham, "Tôi sẽ luôn cảnh giác."
"Cậu còn cảnh giác cái gì? Cậu giờ phải lo nghỉ ngơi đi, đầu cũng bị đâm đến nỗi chấn động rồi đấy!"
"Mấy người ai cũng nói tôi bị chấn động não. Chưa thấy ai bị chấn động não bao giờ à?"
Từ Kham nói: " Ít nhất não tôi chưa bị chấn động lần nào."
Liễu Chí Tần cười, " Tôi cũng ở lại phòng bệnh này, giám sát anh ấy nghỉ ngơi."
Khóe môi Hoa Sùng run lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Chỉ là hiện tại cũng không phải là thời điểm để cảm động hay thư giãn, chỉ mới nghĩ tới chiếc xe tải chở hàng cỡ vừa đang lao nhanh tới, lồng ngực đột nhiên thắt lại.
Đây chắc chắn không phải là một tai nạn ngoài ý muốn.
Thậm chí cũng không phải là để trả thù.
Từ Kham vừa đi không bao lâu, người của đội đặc nhiệm đã tới, mấy người tới đây đều là những người mới chuyển đến cục cảnh sát thành phố mấy năm gần đây, không quen biết với Hoa Sùng. Bọn họ đứng canh bên ngoài, phòng bệnh thường liền trở thành phòng đặc biệt.
Trương Mậu mang một túi táo trở lại, trước tiên gọt một quả cho Hoa Sùng, lại gọt một quả cho Liễu Chí Tần, số còn lại phân phát cho mấy anh em cảnh sát đặc nhiệm bên ngoài, rồi lại đi.
Hoa Sùng kết luận tài xế xe tải là muốn giết mình, cảm giác chết đi sống lại này không xa lạ gì đối với anh, nên cũng không sợ hãi nhiều. Nhưng vừa nghĩ tới, mình suýt chút nữa đã liên lụy đến Liễu Chí Tần, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Nên nói gì bây giờ.
Nhưng người lên tiếng trước là Liễu Chí Tần.
"Xe motor với quần áo của chúng ta đều bị hỏng rồi. Nhưng mà bộ đồ anh mua cho tôi thì không sao, nó bị rơi xuống dải cây xanh ven đường, tôi đã lấy về rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT