Bạch Cửu Linh bên cạnh thở dài, ông ta càng ngày càng cảm thấy bất an, ông ta luôn cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì, Trần Dật Thần đó chắc chắn không hề đơn giản như vậy.

Lúc này, điện thoại Lý Thu Yến vang lên.

“Con trai, là điện thoại của chú Lý con, có lẽ ông ta đã bắt được thằng con hoang đó.” Lý Thu Yến nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đắc ý cười nói.

“Mẹ, mau nghe, bảo chú Lý mau đưa thằng con hoang đó về đây.” Bạch Quảng Nghĩa hưng phấn nói, anh ta đã không kịp chờ đợi muốn xem dáng vẻ Trần Dật Thần quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Được được được, mẹ nghe.” Lý Thu Yến cười nhấn xuống nghe.

“Lý Thu Yến!” Bên kia truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lý Dĩ.

“Lý Dĩ, sao ông còn chưa mang thằng con hoang đó về đây, con trai tôi đang chờ để đập nát xương cốt của nó đây này.” Lý Thu Yến hoàn toàn không nghe ra giọng điệu không thích hợp của Lý Dĩ, vẫn hùng hồn nói.

Lý Dĩ tức đến nghiến răng, còn để con trai bà đập nát xương cốt người ta hả, con trai bà bị đập nát xương cốt còn tạm được.

“Lý Thu Yến, bây giờ bà hãy đến ngay khách sạn Kim Lăng một chuyến.” Lý Dĩ kim chế cơn tức trong lồng ngực, bình tĩnh nói.

“Đi khách sạn Kim Lăng làm gì? Tôi còn phải ở bệnh viện chăm sóc Quảng Nghĩa, ông hãy mang người về đây đi.” Lý Thu Yến coi là đương nhiên nói.

Lý Dĩ nghiến răng ken két, nói: “Tôi không muốn đi bệnh viện, bà hãy mang ngay con trai bà đến đây, nếu không thì tôi sẽ thả người.”

Dứt lời, Lý Dĩ lập tức cúp điện thoại, tất nhiên ông ta không thể nói cho Lý Thu Yến biết chân ông ta cũng bị đánh gãy, như vậy Lý Thu Yến sẽ không hề do dự đem Bạch Quảng Nghĩa chạy trốn.

“Cái gì? Thả người? Lý Dĩ, ông nói thế là có ý gì, có phải ông không muốn làm nữa hay không?” Lý Thu Yến hét lên the thé.

“Tút tút tút.”

Thấy Lý Dĩ dám cúp điện thoại của mình, Lý Thu Yến lập tức tái mặt.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ chú Lý thất bại rồi?” Bạch Quảng Nghĩa bất an hỏi.

Lý Thu Yến lắc đầu, nói: “Chắc không phải, nhưng lão già Lý Dĩ đó bảo mẹ đưa con đến đó, nếu không ông ta sẽ thả thằng con hoang đó ra.”

“Được, vậy chúng ta lập tức đi khách sạn, dù sao hôm nay con nhất định phải giết chết thằng con hoang đó.” Bạch Quảng Nghĩa nghiến răng nói, anh ta căn bản không hề nghĩ đến khả năng Lý Dĩ có thể thất bại.

“Đừng đi đến đó, có thể ông ta đã bị Trần Dật Thần khống chế rồi.” Ngược lại Bạch Cửu Linh nhận ra chuyện có chút không đúng, lên tiếng nhắc nhở.

Bạch Cửu Linh không nói còn tốt, ông ta nói xong càng khiến Lý Thu Yến cảm thấy khó chịu.

“Bạch Cửu Linh, nếu ông sợ thì ông có thể không đi, hai mẹ con chúng tôi đi là được rồi, dù sao con trai tôi cũng không trông cậy được vào người làm cha như ông.” Lý Thu Yến châm chọc.

“Cố tình gây sự! Bà không suy nghĩ nếu Lý Dĩ thực sự thành công thì tại sao lại không mang người tới mà lại bảo các người đi qua đó sao?” Bạch Cửu Linh tức giận hỏi.

“Hừ, ý ông là Lý Dĩ phản bội tôi à?” Lý Thu Yến khinh thường cười một tiếng, nói: “Thật không biết ông nghĩ như thế nào, nhà họ Lý chúng tôi nuôi Lý Dĩ hơn ba mươi năm, nuôi ông ta từ Minh Kình sơ kỳ đến tận Minh Kình hậu kỳ, mấy năm nay nhà họ Lý chúng tôi đã phải tiêu chín, mười tỷ cho những tài nguyên mà ông ta tu luyện. Nếu ông ta dám phản bội nhà họ Lý thì chắc chắn sẽ bị các cao thủ khác của nhà họ Lý truy sát, khi đó kết cục của ông ta chỉ có một, đó chính là chết.”

“Nhưng mà…” Bạch Cửu Linh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lý Thu Yến đã trực tiếp thu dọn đồ đạc đứng dậy, trước khi đi còn giễu cợt một: “Bạch Cửu Linh, tôi xem như đã nhìn rõ bản chất của ông, ông là kẻ hèn nhát sợ đầu sợ đuôi. Lần này, ông hãy nhìn xem tôi giúp con trai hả giận như thế nào.”

Mười lăm phút sau, Lý Thu Yến dẫn Bạch Quảng Nghĩa tới khách sạn Kim Lăng, Bạch Cửu Linh cũng đi theo sau. Vừa đi vào phòng, Bạch Quảng Nghĩa đã nhìn thấy Trần Dật Thần đang nhàn nhã uống trà.

Ánh mắt Bạch Quảng Nghĩa bừng bừng lửa giận, mình ở bệnh viện suýt chút nữa đau đến chết mà thằng con hoang này lại ở đây nhàn nhã uống trà.

“Con trai, đây chính là thằng con hoang đã cho người đánh gãy tay con sao?” Lý Thu Yến tức giận chỉ vào Trần Dật Thần, lạnh lùng nói.

“Mẹ, chính là nó.” Bạch Quảng Nghĩa nghiến răng nói. Sắc mặt Lý Thu Yến trở nên lạnh lùng, không nói một lời, bước nhanh đến trước mặt Trần Dật Thần, giơ tay lên định tát Trần Dật Thần một cái.

Nào ngờ bà ta vừa vung tay lên đã bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy.

“Bạch Cửu Linh, ông làm gì thế?” Thấy người bóp chặt cổ tay mình lại là chồng mình, Lý Thu Yến tức điên lên.

“Bốp!”

Bạch Cửu Linh vẻ mặt đầy giận dữ, giơ tay tát vào mặt Lý Thu Yến. “Đồ đàn bà chanh chua, bà còn định ầm ĩ đến khi nào?” Lý Thu Yến bụm mặt, vẻ mặt khó tin, tại sao lúc này, Bạch Cửu Linh lại tát bà ta.

“Anh Thái, tại sao anh lại ở chỗ này?” Lúc này, rốt cuộc Bạch Quảng Nghĩa cũng đã phát hiện ra Dương Thái và Bàng Đông Kỳ đang ở góc phòng. Nhưng mà, tại sao Dương Thái lại ở chỗ này? Hơn nữa tại sao anh ta lại bình tĩnh nhìn Trần Dật Thần ngồi ở đó uống trà như vậy? Chẳng lẽ anh ta không muốn thay Dương Thanh báo thù sao?

Lúc này trong đầu Bạch Quảng Nghĩa chợt hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, e là người từ Thương Châu tới này không phải một gã nhà quê gì.

“Cậu Dương!” Lý Thu Yến cũng sửng sốt, bà ta đã từng nghe đến đại danh thái tử gia Kim Lăng của Dương Thái, Bạch Quảng Nghĩa có thể có được như hôm nay là do được Dương Thái dìu dắt.

“Bạch Quảng Nghĩa, năng lực của cậu không nhỏ.” Dương Thái vẻ mặt âm trầm nhìn Bạch Quảng Nghĩa, lạnh giọng nói.

“Anh Thái, anh nói thế… là có ý gì?” Bạch Quảng Nghĩa cười khan nói.

“Còn giả vờ với tôi sao?” Dương Thái gầm lên, lạnh lùng nói: “Vừa nãy có phải cậu phái người đến gây phiền phức cho cậu Trần hay không?”

Ầm một tiếng, Bạch Quảng Nghĩa chỉ cảm thấy có một tiếng sét nổ tung trong đầu, anh ta không nghe lầm chứ, cậu Trần?

Dương Thái lại có thể gọi tên nhà quê này này là cậu Trần.

Sắc mặt Lý Thu Yến cũng trở nên trắng bệch, cuối cùng bà ta đã hiểu, tại sao vừa rồi Bạch Cửu Linh lại tát bà ta, còn có Lý Dĩ, người mà bà ta tin tưởng sẽ không phản bội mình, từ khi vào cửa đến giờ bà vẫn chưa nhìn thấy ông ta.

“Anh Thái, tôi… tôi…” Bạch Quảng Nghĩa lắp bắp, ngay cả Dương Thái cũng không dám đắc tội, anh ta không thể tưởng tượng được lai lịch của Trần Dật Thần.

“Cậu Trần, cậu định xử lý thằng ngu này như thế nào?” Dương Thái quay đầu nhìn Trần Dật Thần, nói. Hiện cái mạng nhỏ của Bạch Quảng Nghĩa nằm trong tay Trần Dật Thần, chỉ cần Trần Dật Thần nói một câu, anh ta sẽ lập tức khiến Bạch Quảng Nghĩa biến mất.

“Phế một tay của anh, anh không phục sao?” Trần Dật Thần bình tĩnh nhìn Bạch Quảng Nghĩa một chút, thản nhiên nói.

“Cậu Trần, tôi… tôi phục…” Bạch Quảng Nghĩa lau mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp nói.

“Phục?” Trần Dật Thần khinh thường cười một tiếng, rồi đột ngột nghiêm mặt: “Phục mà anh còn phái người tới sao?” Áp lực quá lớn, Bạch Quảng Nghĩa lập tức xụi lơ trên mặt đất, bị dọa đến nói không ra lời.

“Cậu Trần, người là do tôi phái, không liên quan gì đến con trai tôi, mong cậu tha cho nó một con đường sống.” Phịch một tiếng, Lý Thu Yến trực tiếp quỳ gối trước mặt Trần Dật Thần, đau khổ cầu xin, không hề thấy vẻ ngạo mạn phách lối trước đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play