Miyamoto Takeno là nhân vật cỡ nào, đó là võ thần được giới võ học nước N công nhận, nhưng cho dù ông ta biết được Đông Thần luyện thành Phá Lãng Trảm, cũng sửng sốt trong thôi.

Phải biết Phá Lãng Trảm không phải võ học bình thường, đó là tuyệt học tuyệt thế đã lưu truyền cực rộng ở thời cổ đại.

Năm đó thiên kiêu sáng tạo ra tuyệt học này, dựa vào chiêu này, gần như càn quét tất cả các cường giả, nhất thời không chỉ là Nước N, ngay cả cường giả của các quốc gia khác cũng đều biết đến Phá Lãng Trảm.

Ở thời đại tin tức khép kín, có thể nổi tiếng như vậy thì có thể thấy thiên phú của người sáng tạo và độ tàn nhẫn của chiêu thức đó.

Chỉ là năm đó chiêu thức này ở trên giang hồ cũng chỉ là phù dung sớm nổ tối tàn, sau người sáng tạo ra, cũng chỉ có truyền nhân của ông ta dùng sử dụng chiêu này, sau khi truyền nhân của ông ta chết thì không có ai biết khẩu quyết của chiêu thức này nữa.

Đông Thần thiên tài võ học của nước N hiện nay lại tu luyện xong chiêu thức này, anh ta muốn dùng chiêu thức này đánh bại tất cả các cường giả khác.

Miyamoto Takeno cũng không phải là người bình thường, chỉ xuất hiện vẻ sửng sốt trong chốc lát, sau đó khôi phục sự bình tĩnh hỏi: “Có phải là Nhẫn hoàng truyền thụ cho con không?” . ngôn tình hoàn

Đông Thần gật đầu, không có nói chuyện.

Nhẫn Hoàng chính là chí tôn của giới võ học Nước N, cũng chỉ có ông ta có thể có thực lực này, cũng chỉ có ông ta có thể có trải nghiệm này, cũng chỉ có ông ta có thể truyền thụ tuyệt thế thất truyền mấy trăm năm cho Đông Thần.

Năm đó Đông Thần mất tích một cách thần bí, người bên ngoài không biết, Miyamoto Takeno lại biết, sau khi Đông Thần mất tích, bị bên quân đội dẫn đi, sau đó chính là do Nhẫn hoàng đích thân truyền thụ võ học, đương nhiên nếu như Nhẫn hoàng không biết chiêu thức này, vậy thì tin chắc trên đời này không có ai biết được.

“Nhẫn hoàng sư phụ đã nói, học được Phá Lãng Trảm, tỷ lệ giành được quán quân trong cuộc thi đấu lần này sẽ tăng lên ba phần!” Đông Thần rất tự tin nói.

“Ừm, nếu Nhẫn hoàng đã nói vậy, vậy thì không sai rồi!” Miyamoto Takeno nở nụ cười gật đầu, lo lắng vừa rồi vào lúc này cũng biến mất.

Theo Miyamoto Takeno thấy có thể giành được quán quân hay không là thứ yếu, chỉ cần giết được Trần Dật Thần là được, lấy tình hình trước mắt thì thấy, giết Trần Dật Thần không dễ.

“Đi chuẩn bị một chút đi, buổi chiều chính là trận chiến giữa con và tên Thiên Ưng của nước H rồi!” Miyamoto Takeno lúc này nhìn sang Đông Thần bằng một vẻ mặt khác.

Nghe thấy lời nói của sư phụ Miyamoto Takeno, Đông Thần mỉm cười khinh thường: “Giết tên Thiên Ưng nước H đó cần phải chuẩn bị sao? Một chưởng của con đã khiến anh ta biến thành ưng chết rồi!”

“Ha ha ha!” Miyamoto Takeno cười ha hả, lại không có nói gì nữa, bởi vì ông ta của lúc này đã cho rằng Đông Thần có vốn liếng kiêu ngạo quần hùng.

Thời gian trôi qua, mặt trời ngả về tây, ráng chiều phủ khắp bầu trời, đám người Trần Dật Thần và Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư cùng đến võ trường chuẩn bị xem trận chiến đấu của Thiên Ưng.

Trận thi đấu này là xem Đông Thần và Thiên Ưng ai có thể giành chiến thắng.

Các tuyển thủ khác đều đã thăng cấp rồi, Arthur, William, Dunney đều thắng thi đấu, trở thành người được đánh giá cao sẽ đoạt quán quân thật sự của cuộc thi đấu lần này.

Ba người bọn họ vẫn giống như trước, Arthur khí thế như vũ bão đánh bại đối thủ, còn William cũng là chém giết quả quyết, một kích tất sát, mà tuyển thủ của Dunney tuy sẽ không mất mạng, nhưng kết cục của mỗi người đều mặt mày sưng húp, cực kỳ thê thảm.

So với dứt khoát của ba người bọn họ, Munir vũ khí bí mật đến từ nước M và tuyển thủ vũ khí bí mật đến từ nước G, hai người bọn họ tuy nói không có trong nháy mắt đánh bại đối thủ, nhưng cũng đều trong vòng tám chiêu đánh bại đối phương, thành công thăng cấp.

Trong nhiều cuộc thi đấu như vậy, ngoài trận thi đấu của Trần Dật Thần tương đối có tính quan sát ra, còn trận đối chiến giữa Roan võ giả đến từ bộ tộc người Anh- điêng và Charlie thiên tài đến từ vương thất nước A.

Charlie xếp thứ bảy trong những người được đánh giá sẽ giành được quán quân, nhưng đối chiến với Roan lại rất tốn sức.

Hai người anh tới tôi lui, đánh nhau rất hăng, nhất thời khó phân cao thấp, mọi người thích cuộc thi đấu đặc sắc như vậy, từng chiêu hung hiểm trên lôi đài, bên ngoài lại vang lên tiếng hò hét.

Hai người đánh mấy chục hiệp, sau mấy trăm chiêu Charlie thiên tài võ học đến từ vương thất nước A đã rơi vào thế hạ phong, thua trận thi đấu này.

Chỉ là Roan võ giả của bộ tộc người Anh- điêng đó cũng không có tốt lắm, tuy nói thắng được trận thi đấu, nhưng bị thương nặng, đối với trận thi đấu tiếp theo có ảnh hưởng, hoặc ở trong trận thi đấu tiếp theo, anh ta không có khả năng giành chiến thắng.

Bởi vì anh ta vốn dĩ đã bị thương nặng, căn bản không phát hủy được thực lực thời kỳ đỉnh phong, quan trọng nhất là đối thủ của anh ta là William, dùng phương thức tàn bạo đầy máu tanh của William trước đó, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Roan sẽ nhận thua trước.

Trận thi đấu của William có thể nói là không có điểm nhìn nhất, bởi vì mỗi khi anh ta tham gia thi đấu đều chỉ dùng một chiêu lấy mạng, mới đầu mọi người có hơi kinh ngạc, cứ liên tiếp như vậy cho nên có hơi tê liệt rồi.

Cho nên nói trận thi đấu của William thiếu đi sự đặc sắc.

Tuy nhiên đối thủ của hai người Dunney và Arthur bọn họ lần lượt là vũ khí bí mật của nước M và vũ khí bí mật của nước G, chiến đấu của bọn họ chắc rất đặc sắc.

Có điều trận thi đấu được mọi người mong chờ nhất vẫn là trận thi đấu của Trần Dật Thần, Trần Dật Thần đối chiến với Đông Thần thiên tài võ học của Nước N.

Sự khiêm nhường khi vừa ra sân của Trần Dật Thần đến sự ngang ngược và cuồng vọng của hai người Lý Xương Hy, Ron, nhưng cuối cùng để Trần Dật Thần giết chết, phải biết thực lực của hai người bọn họ cũng không tầm thường, hai trận chiến này hoàn toàn thu hút được ánh mắt của mọi người.

Trận đấu đặc sắc nhất vẫn phải nói đến cuộc chiến giữa Trần Dật Thần và Hồng Dịch, Hồng Dịch đã đạt đến Hóa Kình trung kỳ đỉnh phong, cho dù như vậy khi đối chiến với Trần Dật Thần, vẫn rơi vào thế hạ phong, cuối cùng bị Trần Dật Thần phế.

Tất cả mọi chuyện khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý tới Trần Dật Thần, mong chờ anh ra sân, mà tiếp theo chỉ cần Đông Thần thắng Thiên Ưng, vậy thì trận sau chính là đối chiến với Trần Dật Thần.

Phải biết Trần Dật Thần trước đó nháo một trận ở Nước N, giết rất nhiều người, bên phía nước N đã hạ lệnh truy sát, vậy nên ắt sẽ giết Trần Dật Thần, cộng thêm Đông Thần chính là thiên tài của giới võ học Nước N, biến mất mười năm đột nhiên xuất hiện, lần nữa đẩy trận chiến này lên cao trào.

Do nguyên nhân của Trần Dật Thần, đối chiến giữa Thiên Ưng và Đông Thần vào buổi chiều càng thu hút mọi người hơn trận thi đấu khác.

Khi mấy người Trần Dật Thần đến đấu trường, khán đài đã kín người, còn chen lấn nhau, tiếng ồn ào và tiếng bàn tán truyền đến.

Đám người Trần Dật Thần, Võ Chí Châu đi thành hàng, đang đi Võ Chi Châu hình như nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói: “Thiên Ưng, trận chiến này không thể lơ là, nước H và nước N vốn không hợp, lần trước Trần Dật Thần lại nháo một trận ở Nước N, giết rất nhiều cường giả, điều này khiến giới võ học nước N rất hận giới võ học bọn họ, tôi nghĩ mục tiêu của bọn họ không chỉ là chức quán quân, mà là rửa hận!”

Lúc Võ Chí Châu nói chuyện, ngữ khí ngưng trọng, tiếp tục nói: “Khi thi đấu, tuyệt đối không được hứa cuộc chiến sinh tử gì đó, nếu như không chắc, tuyệt đối đừng làm việc theo cảm tính, cho dù cậu không chủ động đầu hàng, vậy cũng phải tìm một lý do kết thúc trận đấu, ví dụ trực tiếp nằm ra sàn giả chết!”

“Cái gì?”

Thiên Ưng thất thanh nói, anh ta ngàn vạn lần không ngờ nhân vật được kính trọng trong giới võ học nước H này, trưởng lão của Võ Minh vậy mà kêu anh ta dùng phương thức này để kết thúc trận đấu, hơn nữa trận thi đấu này còn chưa bắt đầu, điều này tương đương làm tăng sĩ khí của người khác, tự diệt uy phong của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play