“Hôm qua chắc đều đến Yến Kinh rồi, đến Võ Minh chắc sẽ muộn một chút, cũng tức là, chúng ta sẽ đến đầu tiên.” Quản Nam Thiên nói, tổng bộ của Võ Minh cũng ở Tây Sơn, cách chỗ ở của Diệp Nam Thiên không tính là xa, ba người đi xe tới đó, khoảng nửa tiếng thì có thể tới nơi.
Quản Nam Thiên đi xe chuyên dụng, ba người Trần Dật Thần ra khỏi cửa, trước sau lên xe, sau đó cùng đến tổng bộ của Võ Minh.
Tổng bộ của Võ Minh nằm ở một lâm viên cỡ nhỏ của Tây Sơn, lâm viên từng là văn phòng của một tổ chức nào đó, sau này tổ chức đó chuyển khỏi Tây Sơn, chuyển đến tòa nhà cao tầng, lâm viên liền bỏ trống, mở cửa với bên ngoài.
Hiện nay, lâm viên tuy là tổng bộ của Võ Minh, nhưng không có treo biển, hơn nữa vẫn mở cửa với bên ngoài, càng giống như một công viên.
Có điều, do nơi này hẻo lánh, xung quanh gần như không có khu dân cư, cho nên lâm viên mở cửa với bên ngoài, cũng rất hiếm khi nhìn thấy bóng người, chỉ có một số người làm việc ở gần đây thỉnh thoảng đến đi dạo, ngắm cảnh. Mấy người Trần Dật Thần chạy thẳng xe vào lâm viên, sau đó dọc theo con đường nhỏ của lâm viên, đi thẳng đến trước một tòa kiến trúc cũ thì dừng lại.
Võ Chí Châu thân là người đứng đầu của bộ phận chấp pháp của Võ Minh, đứng ở trước tòa kiến trúc cũ đợi ba người Trần Dật Thần đến— Sau khi chiếc xe chạy vào lâm viên, Quản Nam Thiên đã thông báo bằng tin nhắn cho Võ Chí Châu.
Chiếc ô tô dừng lại, Võ Chí Châu không có ra vẻ, ngược lại chủ động đến đón.
Mà Trần Dật Thần sau khi xuống xe thì ra đằng sau cốp xe lấy chiếc xe lăn của Diệp Nam Thiên ra, sau đó mới đỡ Diệp Nam Thiên xuống.
Diệp Nam Thiên năm đó bị Thần bảng cường giả vây công, cuối cùng chân, đầu gối bị vỡ nát, trong lúc bất lực, chỉ có thể cưa chân, hiện nay đôi chân đều là chân giả, nếu không có gậy chống, chỉ có thể dựa vào người khác đỡ.
Hửm? Nhìn thấy Diệp Nam Thiên từ trong xe đi xuống, bước chân của Võ Chí Châu khựng lại, ánh mắt nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che đậy.
Ông ta không ngờ, Diệp Nam Thiên hôm nay vậy mà sẽ đến.
Bởi vì, hôm nay không chỉ truyền nhân của Phật tông Tây Vực, Thiên Sơn Kiếm Phái, nhà họ Cơ và Vương Nhất Đao đều sẽ đến, hơn nữa người dẫn đội rất có khả năng chính là những người năm đó giao thủ với Diệp Nam Thiên, cũng chính là truyền nhân đời trước của bốn thế lực.
Như thế, Diệp Nam Thiên hiện nay trở thành phế nhân, muốn gặp mặt kẻ địch của năm đó, điều này cần dũng khí rất lớn, thậm chí phải nhìn thoáng buông xuống rất nhiều thứ.
“Quản minh chủ, Diệp tiền bối, Trần Dật Thần, hoan nghênh đến Võ Minh.” Sau khi thất thần trong lốc chát, Võ Chí Minh nhanh chóng đi tớ, trước sau chào hỏi với Quản Nam Thiên, Diệp Nam Thiên và Trần Dật Thần.
Trong đó, khi Võ Chí Châu đang chào hỏi Diệp Nam Thiên, trên mặt tràn ngập sự tôn kính.
Không sai…
Cho dù Diệp Nam Thiên hiện nay trở thành một phế nhân, ông ta đối với Diệp Nam Thiên cũng vẫn tôn kính! Bởi vì, ông ta rất rõ, người đàn ông này năm đó áp chết ông ta đến mức không có ai biết đến, nếu như không phải vì bảo vệ đất nước gặp phải ám toán, hiện nay thành tựu ở trong võ học tuyệt đối không phải là thứ ông ta có thể so bì, mà sẽ khiến ông ta nhìn mà kính sợ.
Ngoài điều này ra, nếu như đổi ông ta thành Diệp Nam Thiên, hiện nay trở thành phế nhân, tuyệt đối sẽ không có tâm trí như Diệp Nam Thiên hiện nay!
“Xin chào, Võ trưởng lão.”
Ba người Trần Dật Thần trước sau đáp lại, trong đó có Trần Dật Thần và Quản Nam Thiên đều gọi tên chức vị của Võ Chí Châu, mà Diệp Nam Thiên thì mỉm cười nhàn nhạt, dường như gặp mặt với bạn cũ mà tùy ý.
“Phải, nháy mắt đã rất nhiều năm rồi.” Võ Chí Lâm thở dài, nhìn Diệp Nam Thiên ngồi trên xe lăn, trong lòng xoắn xuýt không thôi, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.
“Võ trưởng lão, lần này quy tắc chọn lựa người tham gia cuộc thi đấu võ học toàn cầu là gì?” Quản Nam Thiên thấy vậy, không muốn Võ Chí Châu và Diệp Nam Thiên nhắc đến những chuyện không vui đó, bèn mở miệng hỏi chuyện chính của ngày hôm nay.
Võ Chí Châu nghe vậy, đang muốn mở miệng trả lời, lại thấy một chiếc xe hơi chạy về phía này, lời đến cửa miệng bèn nuốt xuống bụng, đưa mắt nhìn chiếc ô tô đó.
Ngoài ra, Quản Nam Thiên, Diệp Nam Thiên và Trần Dật Thần cũng nhìn qua.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của bốn người Trần Dật Thần, chiếc xe đó phanh gấp lại, sau đó dừng ở đằng sau chiếc xe chuyên dụng của Quản Nam Thiên.
Chỉ một ánh mắt, Trần Dật Thần bèn nhìn thấy, biển số của chiếc xe đó và biến sổ của chiếc xe chuyên dụng của Quản Nam Thiên có chút giống nhau, trong nháy mắt phán đoán ra được chiếc xe thuộc bên chính phủ nước H.
“Đại hòa thượng, không phải nói rồi sao? Chúng ta đi dạo Hoàng Thành trước, ông sao lại đưa tôi đến đây rồi? Hoàng cung đã nói đâu? Danh lam thắng cảnh đã nói đâu? Làm người có thể vô sỉ như vậy sao!” Vào lúc này, Tam Giới xuống xe trước tiên, hoàn toàn phớt lờ bốn người Trần Dật Thần, mà nhìn lâm viên một chút cũng không giống Cố Cung thì giống như oán phụ, càm ràm không thôi, hoàn toàn không phù hợp với cách ăn mặc và hình tượng của anh ta, thậm chí có thể nói là người khác.
Bởi vì, anh ta của hiện nay, ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của hòa thượng trung niên, cởi chiếc cà sa màu đen đó ra, khoác một chiếc cà sa màu đỏ vàng, hơn nữa trước ngực đeo một chuộc ngọc phật, nhìn từ xa tựa như cao tăng đắc đạo.
“Tam Giới!” Nghe thấy lời châm biếm của người thanh niên có pháp danh Tam Giới, hòa thượng trung niên tức đến đau trứng, lúc này đen mặt, quát một tiếng, cố ngăn đối phương tiếp tục nói linh tinh.
“Ông gào cái quỷ gì? Ờm, mấy người bọn họ đều là võ giả, ông đây là trực tiếp đem tôi đến chỗ tỷ võ rồi phải không? Đại hòa thượng, tôi nói cho ông biết, phật tổ còn có ba phần lửa giận, ông hiếp người quá đáng! Cạnh tranh danh ngạch của cuộc thi đấu võ thuật toàn cầu chó má gì đó, tiểu gia không chơi, ông muốn đi thì tự ông đi đi!”
Trong lòng Tam Giới oán niệm rất sâu, đâu còn quản hòa thượng trung niên sẽ nổi giận chứ?
Anh ta liếc nhìn bốn người Trần Dật Thần, sau khi phát hiện bốn người là võ giả, trong lòng khẽ động, hiểu cái gì đó, bỗng chốc còn muốn tức giận hơn hòa thượng trung niên, trực tiếp chọn không làm nữa, xoay người muốn rời đi.
“—“ Nhìn thấy một màn này, bất luận là Võ Chí Châu, Quản Nam Thiên, Diệp Nam Thiên, hay Trần Dật Thần đều sững người, đều cảm thấy hòa thượng trẻ tuổi này là kẻ quái gở.
Bên tai văng vẳng lời của Tam Giới, nhìn biểu tình thay đổi của bốn người Trần Dật Thần, hòa trượng trung niên đau tim, đau gan, đau trừng, khóe miệng giật giật, ông ta nín nhịn sự xúc động muốn tất chết người thanh niên, thân hình lóe lên, trong nháy mắt ngăn cản Tam Giới.
“Làm gì?”
Tam Giới khịt mũi trợn mắt, cùng lắm một lời không hợp bèn đánh một trận.
“Tam Giới, chỉ cần cậu tham gia lần tuyển chọn này một cách tử tế, đợi tuyển chọn kết thúc, tôi để cậu ở Yến Kinh chơi ba ngày.”
Mắt thấy Tam Giới ương ngạnh giở thói, hòa thượng trung niên không những không có nổi giận, ngược lại đè thấp âm thanh thỏa hiếp với Tam Giới.
“Lời này là thật?”
Tam Giới nghi ngờ nhìn hòa thượng trung niên.
“Tuyệt đối giữ lời, tôi bảo đảm với phật tổ.” Hòa thượng trung niên nói rồi, lại bổ sung: “Có điều, cậu phải bảo đảm với tôi, lần tuyển chọn này phải dốc toàn lực!”
“Được, thành giao!” Tam Giới gật đầu đồng ý. Hòa thượng trung niên thở phào, sau đó dẫn theo Tam Giới đi về phía bốn người Trần Dật Thần.
“Quản minh chủ, Võ trưởng lão, Diệp tiền bối, lâu rồi không gặp, ai di đà phật!” Hòa thượng trung niên mở miệng trước, không cho Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu và Diệp Nam Thiên cơ hội mở miệng hỏi, đồng thời mỉm cười với Trần Dật Thần, lễ tiết thật sự phải nói là không còn gì để bàn cãi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT