Xoẹt!

Nghe chủ nhiệm Trương nói vậy, khuôn mặt Tạ Viễn lại biến sắc một lần nữa.

Ông ta không thể tưởng tượng được, nếu hai chuyện này không thành, bên trên truy cứu trách nhiệm thì hậu quả sẽ như thế nào.

“Chủ nhiệm Trương, tôi lập tức gọi điện thoại cho bộ trưởng Miller, thông báo cho ông ta chuyện này khuyên công chúa Anne bớt giận. Chúng ta sẽ miễn nhiệm các chức vụ hiện tại của Trần Anh Tài trong thời gian ngắn nhất.” Tạ Viễn là người có kinh nghiệm trong quan trường, đã từng gặp phải nhiều chuyện bất ngờ, ông ta nhanh chóng bắt bản thân bình tĩnh lại và sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

“Vâng thưa thị trưởng.” Chủ nhiệm Trương trả lời lại ngay lập tức.

Tạ Viễn không nói dài dòng nữa, ông lại gọi điện thoại tiếp cho Trần Anh Tài.

“Tút tút.”

Ở đầu dây bên kia, Trần Anh Tài vẫn đang ngồi trong nhà hàng của khách sạn. Nghe thấy tiếng điện thoại rung như nghe thấy tiếng ma quỷ gọi từ địa ngục, vừa căng thẳng vừa lo sợ, đến mức không dám bắt máy.

“Phù!”

Mấy giây sau, Trần Anh Tài mới hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên nhấc máy: “Thị trưởng….”

“Trần Anh Tài? Rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy?” Điện thoại vừa được nối máy, giọng nói tức giận đùng đùng của Tạ Viễn đã truyền từ đầu dây bên kia tới.

Không để Trần Anh Tài trả lời, Tạ Viễn lại tức giận nói: “Trần Anh Tài, tôi nói cho cậu biết, tôi không quan tâm cậu dùng cách thức gì, trong vòng 30 phút, cậu nhất định phải làm công chúa Anne bớt giận, để chuyện đầu từ của tập đoàn Nước A ở Yến Kinh được diễn ra thuận lợi. Nếu không cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cuốn xéo khỏi đây cho tôi, cút đi đâu càng xa càng tốt.”

“Ầm!”

Nghe xong những gì Tạ Viễn nói, khuôn mặt Trần Anh Tài đột nhiên biến sắc.

Sau đó, anh ta lau mồ hôi lạnh, vội vàng cam kết: “Thị trưởng, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để công chúa Anne bớt giận, tôi nhất định sẽ không để chuyện tập đoàn Nước A đầu tư vào đây gặp ảnh hưởng gì đâu.”

“Tút tút.”

Trần Anh Tài vẫn còn định nói thêm gì đó nhưng Tạ Viễn đang nổi giận đùng đùng đã dập điện thoại.

Trong một khách sạn có sao, sau khi cúp điện thoại xong, mặt mày Tạ Viễn vẫn cau có tức giận.

Ông ta đã từng nghe về chuyện giữa Trần Anh Tài và Trần Dật Thần từ lâu.

Cũng như nhiều người khác, ông ta thấy rõ những tranh đấu bên trong nội bộ của nhà họ Trần.

Còn về chuyện Trần Anh Tài cố tình giấu giếm quan hệ của mình và Trần Dật Thần trước mặt Anne và chuyện anh ta lợi dụng mối quan hệ của Trần Dật Thần, Anne để công ty tài chính Nước A đầu tư, ông ta không thể hiện thái độ gì.

Nếu mọi chuyện thành công thì đó là công lao của Trần Anh Tài, anh ta nở mặt nở mặt, còn khi mọi chuyện không thành như hiện giờ thì tất cả là trách nhiệm của anh ta.

Đây cũng là một cách làm rất hiệu quả trong quan trường.

Trần Anh Tài cũng hiểu quá rõ chuyện này.

Hơn nữa, anh ta cũng không có gì khó chịu với cơn tức giận của Tạ Viễn cả.

Mặc dù anh ta là cậu chủ của nhà họ Trần nhưng Tạ Viễn vẫn là cấp trên trực tiếp của anh ta và là một nhân vật có trọng lượng, mắng chửi anh ta một vài câu cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa anh ta biết rõ hơn ai hết, nếu chuyện này xử lý không tốt sẽ như thế nào.

Cuộc điện thoại kết thúc, Trần Anh Tài bỏ điện thoại xuống, châm một điếu thuốc là thơm, vừa hút vừa suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Ý của Tạ Viễn đã quá rõ ràng, là muốn anh ta làm Anne bớt giận.

Nhưng hiện giờ hẳn là Anne đã biết rõ mối quan hệ của anh ta và Trần Dật Thần, trong tình hình hiện giờ, nếu anh ta đi tìm Anne e rằng cô ta cũng không quan tâm.

Nhưng cho dù cô ta không quan tâm thì anh ta cũng phải thử một lần.

Nếu không con đường làm quan của anh ta đến đây là chấm dứt… Mấy phút sau, Trần Anh Tài mới đến phòng của Anne.

Hai vệ sĩ cao lớn mặc đồ vest đen của hoàng gia đang đứng lạnh lùng trước cửa.

Nhìn thấy Trần Anh Tài, hai người này không hẹn mà cùng bước lên phía trước một bước, đưa tay ra ngăn anh ta ở ngoài cửa.

Người Trần Anh Tài khẽ cứng đờ, trong đó khuôn mặt mới cố nở được một nụ cười trừ: “Làm phiền hai anh thông báo một tiếng cho công chúa Anne, tôi có chuyện…”

“Cút!”

Trần Anh Tài còn chưa nói xong đã bị một vệ sĩ cao lớn cắt ngang.

Lúc này, người vệ sĩ cao lớn nhìn Trần Anh Tài đầy khó chịu và nói: “Công chúa nói rồi, công chúa không muốn nhìn thấy hạng người ghê tởm như anh, anh tốt nhất cút đi càng xa càng tốt.”

Hạng người ghê tởm?

Nghe Anne nói về mình như vậy, Trần Anh Tài tức đến đỏ mặt tía tai.

Và anh ta cũng hiểu ra, muốn trực tiếp làm Anne bớt giận là chuyện không thể vì thái độ của cô ta quá kiên quyết.

Hoàn toàn không để cho anh ta bất cứ một cơ hội nào.

“Xin lỗi, vậy tôi đi đây.”

Sau khi hít sâu vào một hơi, Trần Anh Tài mới rời khỏi khách sạn.

Ra tới trước cửa khách sạn, khuôn mặt Trần Anh Tài lập tức trở nên vô cùng xám xịt.

Mọi chuyện đã đến nước này, muốn trực tiếp làm Anne bớt giận đã là chuyện không thể.

E rằng anh ta chỉ còn có thể cầu xin Trần Dật Thần giúp đỡ.

Từ thái độ của Anne có thể thấy được Trần Dật Thần là người có vị trí rất quan trọng trong lòng cô ta.

Nếu là Trần Dật Thần bảo cô ta tới nước H đầu tư hẳn là cô ta sẽ không từ chối.

Nhưng Trần Dật Thần sẽ giúp anh ta chuyện này sao?

Trần Anh Tài khó chịu gọi điện thoại cho Hoa Lâm.

“Anh yêu, sao vậy?” Ở đầu dây bên kia, Hoa Lâm không hề biết chuyện Anne đang tức giận, trong suy nghĩ của cô ta hiện giờ Trần Anh Tài đang uống rượu nói chuyện vui vẻ với Anne.

“Lâm Lâm, em có số điện thoại của thằng con hoang kia không?”

Trần Anh Tài không trả lời câu hỏi của Hoa Lâm mà nói thẳng mục đích của mình.

“Thằng con hoang kia?” Hoa Lâm ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại được người mà Trần Anh Tài đang nói tới là ai.

Trong nhà họ Trần, người được gọi là thằng con hoang chỉ có một mình Trần Dật Thần.

“Anh yêu, anh hỏi số điện thoại của anh ta làm gì?” Sau khi phản ứng lại được, Hoa Lâm vô thức hỏi.

“Chuyện này em không cần phải quan tâm, em chỉ cần nói cho anh biết có hay không là được rồi?” Trần Anh Tài hơi nóng nảy.

Hoa Lâm ngừng lại một chút, lập tức cô ta nhận ra mọi chuyện đã xảy ra xáo trộn gì đ.

Thế nên Hoa Lâm vội vàng nói: “Anh yêu, anh đợi một chút, em lập tức cho người điều tra.”

“Nhanh lên.”

Trần Anh Tài lạnh lùng đáp lại một câu rồi dập máy.

Mấy phút sau, một dãy số xuất hiện trong điện thoại của anh ta.

Nhìn dãy số này, Trần Anh Tài nghiến răng trước rồi mới quyết định gọi đi.

Lúc này, Trần Dật Thần vừa mới ra khỏi trường đua xe ngầm ở Côn Sơn, chuẩn bị vào một biệt thự.

Căn biệt thự này là sản nghiệp của nhà Vũ Văn ở Yến Kinh.

Nhìn thấy một dãy số lạ của Yến Kinh gọi tới, Trần Dật Thần không bắt máy ngay mà ngắt ngay lập tức.

Không ngờ vừa dập điện thoại được mấy giây, số kia lại gọi tới.

Trần Dật Thần cau mày, bây giờ anh mới ấn nghe.

Không một âm thanh.

Ba giây sau khi nghe máy, bên trong điện thoại không hề có một âm thanh nào.

Đúng lúc Trần Dật Thần định cúp máy thì một giọng nói khàn khàn truyền từ bên trong điện thoại ra: “Tôi là Trần Anh Tài.”

Trần Anh Tài?

Nghe thấy cái tên này, Trần Dậy Thần tự nhiên nheo mắt lại.

Vì sao Trần Anh Tài lại gọi điện thoại cho anh?

Không đợi Trần Dật Thần lên tiếng, Trần Anh Tài đã nói trước: “Trần Dật Thần, anh có biết chuyện công chúa Anne đến nước H không?”

“Công chúa Anne?”

Nghe thấy cái tên này, Trần Dật Thần hơi bất ngờ.

Công chúa Anne là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play