Chiếc chuyên cơ bay từ London nước A tới, ổn định hạ cạnh ở vị trí được chỉ định.
Trong cabin, Anne hai tay cầm điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp tựa như búp bê sứ tinh xảo đó tràn ngập vẻ mong chờ, kích động và khao khát.
“Thưa công chúa tôn quý, máy bay đã hạ cạnh ổn định, quan chức và thương nhân của nước H đợi ở bên dưới, chúng ta bây giờ đi xuống chứ?” Trong khoảng đầu, một người đàn ông cao to mặc vest đen khom người, mang vẻ cung kính xin chỉ ý.
“Ừm, bây giờ đi xuống.”
Anne khẽ gật đầu, sau đó cất điện thoại vào trong túi xách mang theo bên mình. Túi xách của cô ta không có nhãn hiệu, là đặt làm riêng, chất liệu được làm bằng da phần bụng của cá sấu, được may bằng tay bởi người thợ thủ công lâu đời nhất ở London nước A.
Sau khi cất điện thoại đi, Anne đứng dậy, nữ người hầu lập tức cầm chiếc áo khoác Nizi màu hạt dẻ, khoác lên người Anne, chỉnh lại cổ áo cho cô ta, sau đó trang điểm sơ lại.
Làm xong tất cả chuyện này, Anne nhận lấy một chiếc mũ mà người hầu đưa.
Chiếc mũ được đính lông vũ đắt giá, đằng sau có những viên ngọc trai khá lớn và đường may tinh tế, đội ở trên đầu Anne, khiến cả người cô ta càng trở nên ưu nhã và cao quý.
Làm xong tất cả mọi chuyện, vệ sĩ mới thông báo cho nhân viên công tác của khoang bay mở cửa cabin, thả thang máy xuống Anne dưới sự kè cạnh của vệ sĩ và người hầu, cùng Hathaway đi tới cửa thang máy, bên dưới là những cái vẫy tay chào mừng của quan chức chính phủ và thương nhân, sau đó mới từ từ đi xuống máy bay.
Cùng lúc này, các phú hào tới từ tập đoàn của nước A đi theo đằng sau cô ta, cách khoảng 3m, mọi chi tiết, đều thể hiện sự cao quý của cô ta.
“Công chúa điện hạ, cô Hathaway, chào mừng tới Yến Kinh.”
Anne và Hathaway vừa xuống máy bay, rất nhiều quan chức của nước H bèn đi tới, người đứng đầu nghiễm nhiên là một quan lớn của cơ quan quyền lực nào đó của Yến Kinh.
“Cảm ơn.”
Anne chìa bàn tay nhỏ trắng trẻo ra, nhẹ nhàng bắt tay với quan lớn của Yến Kinh, khẽ mỉm cười nói cảm ơn.
Sau đó, Anne lần lượt bắt tay với mấy người đằng sau, khẽ mỉm cười tỏ ý, mà quan lớn của Yến Kinh bắt tay với hai thành viên của tập đoàn nước A đằng sau Anne.
Sau khi bắt tay xong với khá nhiều quan chức của Yến Kinh, một thanh niên cao to đẹp trai xuất hiện ở trước mặt Anne.
Nhìn thấy Anne, trên mặt của người thanh niên cao to đẹp trai bỗng xuất hiện nụ cười rất là mê người: “Công chúa Anne, tôi là Trần Anh Tài, rất vui khi được gặp cô.”
Thanh niên đẹp trai chủ động đưa tay ra.
Văng vẳng bên tai lời của người thanh niên đẹp trai, đôi mắt tựa như đá lam bảo đó của Anne bèn có hơi phát sáng, người thanh niên trước mắt này, vậy mà cùng họ với ân nhân của cô ta.
“Xin chào, anh Trần.” Anne mỉm cười đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo ra, bắt tay với Trần Anh Tài.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là thời gian bắt tay của Anne và Trần Anh Tài, so với người khác, rõ ràng lâu hơn một chút.
Lẽ nào Anne có hảo cảm với Trần Anh Tài?
Đôi mắt của nhiều quan chức của Yến Kinh bỗng sáng lên, nếu Anne có hảo cảm với Trần Anh Tài, vậy khoản đầu tư mà lần này tập đoàn của nước A rót vào Yến Kinh, sợ rằng phải dựa vào Trần Anh Tài rồi.
Thấy ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều quan chức của Yến Kinh ở xung quanh, Trần Anh Tài bỗng cảm thấy lòng hư vinh của mình có được sự thỏa mãn rất lớn.
Bất luận Anne là bởi vì trước đó biết thân phận của anh ta, hay là vì bị sự quyến rũ của anh ta làm cho mê hoặc, cho nên đối đãi khác biệt với anh ta, nhưng quy kết lại, đây đều là vốn liếng anh ta kiêu ngạo!
Sau màn chào đón ngắn ngủi, đám người Anne ngồi vào chiếc Land Rover đã sớm được chuẩn bị sẵn, chạy về phía khách sạn đã được đặt trước.
Nơi Anne ở tự nhiên là phòng tổng thống của khách sạn.
Hathaway sau khi rời khỏi sân bay thì trở về gia tộc của mình.
“Công chúa tôn quý, bữa tiệc tối 7 giờ bắt đầu, người nghỉ ngơi một lát rồi tắm rửa thay đồ, hay là bây giờ đi tắm rửa?” Sau khi bước vào khách sạn, nữ người hầu lập tức từ trong vali hành lý lấy ra đồ ngủ, lễ phục buổi tối của Anne, rồi xin ý kiến.
“Đợi chút đi, cô ra bên ngoài đợi tôi thông báo.” Anne nhìn nữ người hầu rồi nói.
“Vâng, thưa công chúa tôn quý.” Nữ người hầu lập tức khom người nhận lệnh, từ từ lui ra khỏi phòng.
Mà Anne thì rút điện thoại ra, ấn gọi cho Hathaway.
“Hathaway, có tin tức của anh ấy chưa?” Cuộc gọi vừa kết nối thì Anne sốt sắng mở miệng, cô ta quá muốn biết tin tức của ân nhân rồi.
Hơn nữa, cô ta ôm hy vọng rất lớn ở Hathaway.
Hathaway tuy là người nước H quốc tịch nước A, nhưng nhà của cô ấy ở Yến Kính có thế lực rất lớn, một gia tộc lớn như vậy, muốn tìm được ân nhân của cô ta, sợ rằng không phải là chuyện khó gì.
“Anne, bây giờ cách thời gian chúng ta xuống máy bay, chỉ mới được hai tiếng đồng hồ.”
“Hai tiếng, ngay cả hạ lệnh cũng không đủ, càng đừng nói tìm người.” Ở đầu dây bên kia, Hathaway có hơi bất lực mở miệng, cô ta không ngờ, Anne sẽ sốt ruột như vậy, mới vừa xuống máy bay thì muốn tìm kiếm tin tức của ân nhân.
“Xin lỗi, Hathaway, là tôi quá khẩn trương rồi.” Anne nè nè lưỡi, giống như ý thức được sự thất thố của mình.
“Không sao, Anne, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô. Tôi cũng biết, cô bây giờ rất sốt ruột.”
“Có điều, nước H có câu nói xưa, lòng vội không ăn được đậu phụ nóng.”
“Có vài chuyện, vội cũng vô dụng.”
“Nếu như cô và người đó thật sự có duyên, cho dù tôi không tìm, hai người sớm muộn cũng sẽ gặp nhau.” Hathaway mỉm cười mở miệng, cô ta có thể hiểu tâm trạng lúc này của Anne, dù sao cô ta đã từng yêu.
“Sớm muộn cũng sẽ gặp nhau sao?” Văng vẳng bên tai lời của Hathaway, Anne bỗng có hơi thất thần.
Cô ta lại nhớ về 8 năm trước, khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy người đó.
Đó là vào một buổi tối muộn, cô ta vừa đón xong sinh nhật 14 tuổi ở nhà hát lớn ở nước A.
Khi đang chuẩn bị về hoàng cung, cô đã gặp phải bọn khủng bố.
Vì để cứu cô ta, hoàng thất đã đặc biệt phái ra cả một nhánh trong chiến đội đặc nhiệm của hoàng gia.
Nhưng không ngờ, chiến đội của hoàng gia ngay cả phòng tuyền đầu tiên của phần tử khủng bố cũng không đột phá được thì đã bị tiêu diệt hết.
Vốn tưởng tối đó, cô ta sẽ chết ở trong tay của phần tử khủng bố.
Nhưng không ngờ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thiếu niên trẻ tuổi không lớn cô ta mấy tuổi đã xuất hiện.
Sự xuất hiện của thiếu niên, tựa như thần binh giáng trần.
Chỉ một người một kiếm, bèn tiêu diệt hết mấy chục tên khủng bố.
Ở trước mặt thiếu niên, những phần tử khủng bố hung danh vang xa đó, lại yêu xìu như người giấy.
Không có bất kỳ một ai, có thể đỡ được một kiếm của thiếu niên!
Với cô ta mà nói, thiếu niên của buổi tối đó, chính là thiên thần!
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô ta đã không quá rõ rồi.
Cô ta chỉ nhớ, trong sắc đêm, thiếu niên nắm tay của cô ta, đưa cô ta tới cửa hoàng cung.
Mượn ánh đèn yếu ớt, cô ta nhìn rõ đại khái dáng vẻ của thiếu niên, đó là một gương mặt phương đông điển hình, ở trên gương mặt đó, tồn tại sự lãnh khốc và dịu dàng…
Trước khi thiếu niên rời đi, cô ta cuối cùng lấy hết dũng khi hỏi tên của thiếu niên đó.
Trần Dật Thần.
Đến từ nước H.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT