“Cậu Quý, tiền vốn để các người cược được vận hành như thế nào?” Trần Dật Thần quay đầu hỏi Quý Hồng.
“Cậu Trần, chúng tôi sẽ chuyển tiền đặt cược cho cơ cấu chứng kiến bên thứ ba, cơ cấu này sẽ chuyển tiền đặt cược cho bên thắng theo kết quả của cuộc đấu, đồng thời thu một khoản phí nhỏ.” Quý Hồng giải thích.
Trần Dật Thần không nói gì nữa, anh móc điện thoại ra ở trước mặt đám người, gọi cho Sở Dật Phi, trực tiếp nói thẳng: “Anh Sở, bây giờ tôi đang cần dùng tiền, có thể gom cho tôi 1 tỷ đô không?”
“Được, đợi tôi 10 phút.” Không hề có chút do dự, Sở Dật Phi trực tiếp đồng ý, vốn dĩ thương hội Trung Hải đã nợ Trần Dật Thần 60 ngàn tỷ rồi, 60 ngàn tỷ này chính là thù lao khi Trần Dật Thần thắng được cuộc đấu cược cho thương hội Trung Hải.
“Bây giờ anh tin tôi có thể lấy ra được 1 tỷ đô rồi chứ?” Sau khi cúp điện thoại xong, Trần Dật Thần dời ánh mắt lên Phác Xương Tuấn.
“Cậu là ai?”
Phác Xương Tuấn nhíu mày, thần sắc có chút ngưng trọng, vốn tưởng rằng Trần Dật Thần là vệ sĩ của Vũ Văn Bác, nhưng bây giờ xem ra, thân phận của Trần Dật Thần chắc chắn không đơn giản, một người có thể điều động được 1 tỷ đô chỉ với một cuộc gọi thì tuyệt đối không phải người bình thường.
Cho dù anh ta thân là vua đua xe của Cao Ly, là thành viên nòng cốt của nhà họ Phác đi nữa, thì muốn điều động số tiền lớn như vậy, cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Nếu như anh muốn làm tên nhát gan, không dám cược thì tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng,tôi sẽ bảo Vũ Văn Bác lập tức thực hiện lời cá cược!”
Trần Dật Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo, dùng gậy ông đập lưng ông, lợi dụng lời nói để khích tướng Phác Xương Tuấn.
“Tôi cược với cậu!”
Nghe vậy, sắc mặt Phác Xương Tuấn chợt thay đổi, sau đó cười lạnh nói: “Đồ cược như cậu nói, hai mạng người và 1 tỷ đô!”
“Hơ….”
Nhìn thấy Phác Xương Tuấn đồng ý cược với Trần Dật Thần, bất luận là người đại diện cho tay đua nước H là Quý Hồng, hay là mấy tên tay đua Cao Ly kia đều kinh ngạc.
Bởi vì, đồ cược như vậy, là lần đầu tiên trong cuộc đua xe của giới đua xe ngầm đó!
Bình thường mà nói, vật cược trong cuộc đua của giới đua xe ngầm đều có đơn vị từ trăm ngàn đô, tay đua cấp nặng sẽ đạt được mấy triệu đô, cuộc đua xe giữa vua đua xe các nước nhiều lắm cũng chỉ 100 triệu đô thôi.
Ví dụ như vua đua xe Cao Ly là Phác Xương Tuấn cùng thi đấu với vua đua xe của nước H là Quý Hồng, thì tiền cược là 100 triệu đô.
Mà tiền cược của cuộc đấu này lại đạt đến con số 1 tỷ đô kinh người!
Ngoài ra, còn có hai mạng người!
Trong mắt của các tay đua Cao Ly, Phác Xương Tuấn không những là vua đua xe của Cao Ly mà còn là thành viên nòng cốt của gia tộc nhà họ Phác, thân phận này ở Cao Ly, là cực kỳ cao quý.
“Tôi thật rất tò mò, là ai đã cho hắn ta dũng khí, để hắn dám làm ra chuyện điên cuồng như vậy!”
“Hắc, khiêu chiến Phác Xương Tuấn, não của hắn nhất định đã bị hai chân của phụ nữ kẹp đến ngu rồi!”
Sau khi chấn kinh, mấy tên tay đua Cao Ly đó lũ lượt bàn tán, ánh mắt nhìn sang Trần Dật Thần hệt như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Mà Quý Hồng thân là tay đua đầu đàn của nước H, lại nhìn Trần Dật Thần với biểu cảm quái dị.
Một mặt, bọn họ không tin đây là quyết định do Trần Dật Thần nhất thời bốc đồng mà đưa ra, mặt khác, cho dù bọn họ có vắt cạn nước óc thì cũng không hiểu nổi, Trần Dật Thần rốt cuộc dựa vào cái gì để thắng được Phác Xương Tuấn!
Dù sao, Phác Xương Tuấn cũng là vua đua xe của Cao Ly, top 5 trong bảng xếp hạng tay đua đỉnh!
Mà Trần Dật Thần…..
Bọn họ chưa từng nghe nói giới đua xe thế giới ngầm có tin tức nào về Trần Dật Thần!
Thậm chí Trần Dật Thần có biết chơi xe hay không cũng còn có chút nghi ngờ nữa!
“Mười phút nữa tiền tới, sau đó chúng ta bắt đầu thi!” Sau khi Phác Xương Tuấn đồng ý lời cá cược của Trần Dật Thần, anh ta nhìn thời gian, phát hiện còn 50 phút nữa là đến 0 giờ ở Yến Kinh, liền đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Nếu như hai bên không chuyển tiền đánh cược cho tổ chức bên thứ ba theo quy định về thời gian và được tổ chức bên thứ ba xác nhận, thì trận cược sẽ diễn ra theo kế hoạch ban đầu. Và cậu ta sẽ phải thực hiện thỏa thuận cá cược hồi nãy!”
Nói đến cuối cùng, Phác Xương Tuấn vươn tay chỉ vào Vũ Văn Bác.
Anh ta làm như vậy, vừa để bảo đảm tiền tới, cũng là lo lắng Trần Dật Thần sẽ nuốt lời giữa chừng.
“Được.”
Trần Dật Thần gật đầu.
“Đi, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn thấy Trần Dật Thần đồng ý, Phác Xương Tuấn nở một nụ cười âm lạnh, sau đó khươ khươ tay, đưa mấy tay đua Cao Ly đó rời đi.
“Văn Bá, cậu liên lạc với anh Sở, trong mười phút phải chuyển tiền tới, nếu như có khó khăn thì nói trước với tôi, tôi lại nghĩ cách.” Trần Dật Thần quay đầu nói với Vũ Văn Bác.
Anh không biết lưu trình thao tác cụ thể, nhưng nếu như tiền không thể đến kịp lúc thì cuộc cá cược sẽ bị huỷ, anh không thể cứu vãn được mặt mũi của g iới đua xe ngầm nước H, không thể ra mặt dạy dỗ tay đua đầu đàn của Cao Ly là Phác Xương Tuấn thay cho Vũ Văn Bác!
“Dạ được, anh Thần.”
Vũ Văn Bác gật đầu, anh ta tuy vẫn không biết Trần Dật Thần rốt cuộc dựa vào đâu để thắng Phác Xương Tuấn, nhưng anh ta đối với Trần Dật Thần đã sinh ra một sự tín nhiệm mù quáng.
Anh ta không tin, Trần Dật Thần sẽ lấy tính mạng của mình và anh ra để đùa!
“Thông báo cho nhân viên công tác, phát ra thông báo, trận đấu tiếp theo sẽ do tay đua vô danh Trần Dật Thần VS vua đua xe của Cao Ly là Phác Xương Tuấn, tỷ lệ cược vẫn là 1.9…..”
Vũ Văn Bác lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên chủ quản công tác của bãi đua xe ngầm, đầu tiên là ra mệnh lệnh như vậy, sau đó không đợi đối phương hồi thần lại từ trong sự sững sờ thì liền trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bắt đầu liên hệ với Sở Dật Phi theo chỉ thị của Trần Dật Thần.
Một phút sau, Vũ Văn Bác gọi xong, cung kính mà đi tới chỗ Trần Dật Thần báo cáo: “Anh Thần, anh Sở đã bảo người đi xử lý chuyện này rồi, bảo đảm tiền sẽ đến đúng giờ.”
“Được.”
Trần Dật Thần gật đầu, với thận phận, năng lực và mạng lưới quan hệ của Sở Dật Phi, thì làm chuyện này không khó.
“Anh Thần, anh định dùng chiếc nào để đấu? Cần thích ứng với siêu xe thể thao một lát không?”
Vũ Văn Bác do dự một hồi rồi hỏi, mỗi tay đua xe đều có xe thể thao chuyên cho mình, đó là chiếc xe thể thao phù hợp nhất với bọn họ căn cứ vào tính năng của chiếc xe kết hợp kỹ năng lái xe của họ.
Mà dưới tình huống bình thường, tay đua xe nào tự lái xe của mình để thi đấu, thành tích sẽ tốt hơn là khi lái những chiếc xe khác, cho dù những chiếc xe khác có tính năng ngầu đét hơn đi nữa.
“Tôi lái chiếc Bugatti Veyron của cậu Quý đi, không cần lái thử nữa.” Trần Dật Thần nói: “Chúng ta đi uống trà một chút, đợi tiền tới.”
Thanh âm vừa dứt, Trần Dật Thần dắt theo Quý Hồng, Vũ Văn Bác và đám tay đua nước H đi lên lầu ba.
Cùng lúc đó, nhân viên công tác của bãi đua xe ngầm cũng làm theo chỉ thị của Vũ Văn Bác mà thay đổi thông tin của trận đấu tiếp theo.
“Ladies and gentlemen, theo thương lượng giữa các tay đua nước H và Cao Ly, trận đua cuối cùng dự kiến bắt đầu lúc 23h đã bị hủy và đổi sang cuộc đua giữa tay đua vô danh Trần Dật Thần và vua đua xe Cao Ly Phác Xương Tuấn, thông tin tuyển thủ tham dự của hai bên và tỉ lệ cược cuộc đua sẽ được công bố trên màn hình lớn.”
Trong sảnh khách quý, thanh âm dễ nghe của nhân viên phát thanh vang lên, lập tức gây ra chấn động cực lớn.
“Tay đua vô danh Trần Dật Thần?”
Cả sảnh khách quý như nổ tung lên, mấy người quyền quý đến xem cuộc đua tối nay đều lũ lượt bàn tán.
Một lát sau đó.
Đáp án đã xuất hiện.
Sảnh khách quý lầu 1, lầu 2, lầu 3 và cả trên màn hình lớn bên ngoài tầng ba đều lũ lượt xuất hiện thông tin về hai tay đua và tỉ lệ cược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT