“Anh nói là tên họ Trần kia có điểm gì đó quái lạ sao?” Hồ Khải Tinh sắc mặt quái dị nhìn Dương Hiển Minh một cái.
“Không chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy anh ta không đơn giản!” Dương Hiển Minh lắc đầu.
“Trương sư huynh, anh cảm thấy thế nào?” Hồ Khải Tinh lại tiếp tục đem ánh mắt dời về phía Trương Thiên Dụ.
Đã thấy Trương Thiên Dụ nhíu mày: “Bây giờ bàn những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, ngày mai đánh cược sẽ bắt đầu, họ Trần kia là con la hay con ngựa, lên đài đi bộ một chút chẳng phải sẽ biết sao!”
Thấy Trương Thiên Dụ dường như không vui lắm khi nhắc đến Trần Dật Thần, Hồ Khải Tinh vội vàng phụ họa: “Trương sư huynh nói đúng lắm, chúng ta không cần quan tâm xem tên họ Trần kia rốt cuộc có cổ quái hay không, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được!”
Buổi tối ở đảo Mai Lai, ánh đèn sáng rực khắp nơi.
Dọc các bãi biển, có những nhóm du khách ở khắp nơi.
Tìm xong khách sạn với mấy người Tiểu Võ, Trần Dật Thần một mình đi đến bờ biển.
Giờ phút này, trên đảo Mai Lai cũng chỉ có bãi biển này có du khách.
Vậy nên, nhóm người Uông Trọng Dương rất có thể sẽ xuất hiện ở đây.
Cát trên bãi biển rất mềm, khi dẫm lên thậm chí có thể nghe thấy âm thanh thanh thúy vang lên.
Gió biển mặn mòi thổi vào mặt, cũng có thể cho người ta cảm thấy tinh thần trầm tĩnh lại.
Đã rất lâu rồi Trần Dật Thần không được thoải mái như vậy, từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, anh vẫn luôn phải nhẫn nhịn, gần như không có bất cứ cơ hội nào để bản thân thả lỏng.
Chuyến đi đến đảo Mai Lai lần này đã cho anh cơ hội để có được một chút thời gian rảnh rỗi.
Nhưng cũng tiếc chính là loại cảm giác thoải mái và dễ chịu này không kéo dài được quá lâu.
Sau khi đi thêm mấy bước, trước mặt Trần Dật Thần xuất hiện hai nhóm người.
Trong đó có mấy khuôn mặt mà Trần Dật Thần rất quen thuộc.
Vương Hoằng Nghị, Lý Thế Bình, Vương Thi Viện, Bành Diễm Phương, còn có… Liễu Huyên, người trước đó đã từng gặp ở trên du thuyền.
Trần Dật Thần không hiểu, tại sao gia đình Vương Hoằng Nghị lại va chạm với Liễu Huyên, nhưng giờ phút này, gia đình bọn họ đang mặt đỏ tới mang tai giằng co với Liễu Huyên.
Trong tay Bành Diễm Phương đang cầm một chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo bị hãy làm đôi, hướng về phía Liễu Huyên quát: “Chiếc vòng tay này có thể đáng giá mười lăm tỷ sao? Có phải cô muốn có tiền đến điên rồi không?”
“Tại sao lại không đáng giá?” Liễu Huyên khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhìn về phía Bành Diễm Phương, nói: “Đồ nhà quê, chiếc vòng tay này của ngài Miyamoto là phỉ thúy Đế vương lục quý hiếm, hơn nữa, tôi nói mười lăm tỷ chỉ là đoán mức giá thấp nhất, nếu chiếc vòng phỉ thúy Đế vương lục này của ngài Miyamoto đem tới nhà đấu giá để bán đấu giá thì bán được hai mươi tư tỷ cũng có thể!”
“Vậy nên, tôi yêu cầu các người trả cho Ngài Miyamoto mười lăm tỷ đã là cho các người mặt mũi rồi, các người đừng không biết tốt xấu!”
Ngài Miyamoto? Nghe cái tên này có chút giống người nước Nhật?
Trần Dật Thần nhíu mày, anh nhìn thoáng qua Liễu Huyên, chợt phát hiện, bên cạnh Liễu Huyên có một người đàn ông trung niên mặc kimono đang đứng đó.
Người đàn ông trung niên này có làn da trắng nõn, khí độ nho nhã, nhìn tướng mạo thật sự có mấy phần giống người nước Nhật.
Khả năng rất lớn, người đàn ông trung niên này chính là Ngài Miyamoto mà Liễu Huyên nói tới.
Nhưng tại sao Bành Diễm Phương lại làm vỡ chiếc vòng tay của Ngài Miyamoto này?
“Cô nói vòng tay của ông ta là phỉ thúy Đế vương lục thì vòng tay của ông ta chính là phỉ thúy Đế vương lục sao? Vậy tôi nói vòng tay này của tôi cũng là phỉ thúy Đế vương lục thì sao!”
Bành Diễm Phương lấy vòng tay trừ trên cổ tay mình xuống, thái độ ngang ngược đung đưa trước mặt Liễu Huyên.
Liễu Huyên cười lạnh một tiếng: “Tôi đã biết bà có thể sẽ nói như vậy!”
“Nếu bà không tin vòng tay này của Ngài Miyamoto là phỉ thúy Đế vương lục, cô có thể nhìn giấy giám định về vòng tay của Ngài Miyamoto, ngoài ra, ở đây còn có rất nhiều quan sát như vậy, chắc chắn có người am hiểu, cô có thể để người am hiểu này ra nhìn thử, vòng tay của Ngài Miyamoto rốt cuộc có phải phỉ thúy Đế vương lục hay không!”
Liễu Huyên cười lạnh liên tục, vô cùng phấn khích.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Trần Dật Thần không khỏi lắc đầu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cái gọi là vòng tay của Ngài Miyamoto này, có lẽ thật sự là phỉ thúy Đế vương lục trong truyền thuyết…
“Loại vòng tay này, giống như là phỉ thúy Đế vương lục, màu sắc của nó rất đều, hơn nữa màu xanh biếc ở bên trong còn hiện ra màu xanh lam…”
Rất nhanh, liền có một người đi đường ăn mặc chỉnh tề đứng ra phân biệt, nhưng ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Bành Diễm Phương thô bạo ngắt lời: “Anh câm miệng! Bà đây cho anh nói chuyện sao? Anh có phải là đồng bọn với tiện nhân kia không?”
“Tôi không phải…” Người đi đường mặc đồ chỉnh thế đó mặt đỏ tía tai phủ nhận.
“Không phải đồng bọn, vậy anh giúp cô ta nói làm gì?” Bành Diễm Phương cười lạnh một tiếng: “Tôi đấy các người chính là đồng bọn! Các người đều muốn lừa gạt tiền của bà đây!”
“Nhà quê, bà như vậy là quyết tâm muốn hung hăng càn quấy?” Sắc mặt Liễu Huyên lạnh xuống, người đi đường ăn mặc lịch sự này hoàn toàn không phải do cô ta sắp xếp, cô ta cũng không cần sắp xếp.
Bởi vì, chiếc vòng tay của Miyamoto Yuichi quả thật là phỉ thúy Đế vương lục.
“Tiện nhân, cô nói ai là nhà quê? Cô có tin bà đây xé rách miệng của cô không?”
Bành Diễm Phương khí thế hùng hổ, nói xong liền làm bộ muốn nhào về phía trước.
Lúc này, Miyamoto Yuichi vẫn luôn im lặng bấy giờ vẫy tay một cái.
Chợt, hai người thanh niên mặc võ sĩ phục đi ra, lạnh lùng chặn trước mặt Bành Diễm Phương.
Sau khi nhìn thấy hai người thanh niên lạnh lùng mặc võ sĩ phục, Bành Diễm Phương rõ ràng ngoài mạnh trong yếu: “Các người làm gì? Có phải muốn đánh người không?”
“Tôi cảnh cáo các người, tôi là người nước H, nếu các người dám đánh tôi, nước H nhất định sẽ khiến có các người không chịu đựng nổi!”
“Vị nữ sĩ này, người nước H phạm sai lầm, thì có thể không cần chịu trách nhiệm sao?” Miyamoto Yuichi nhẹ giọng nói, ông ta nghiền ngẫm từng chữ một rất rõ ràng, nếu không phải mặc bộ đồ kimono trên người, có lẽ nói ông ta là người nước H cũng có người tin.
“Người nước H phạm sai lầm, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm!” Lúc này, Vương Hoằng Nghị đứng dậy, trầm giọng nói.
Ông ta nhìn Miyamoto Yuichi, nói: “Ngài Miyamoto, đầu tiên, đối với chuyện vợ tôi làm hỏng vòng tay của ông, tôi cảm thấy rất có lỗi!”
“Mặt khác, nếu như vòng tay của Ngài Miyamoto tay này thật sự là phỉ thúy Đế vương lục, vậy bất kể là bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ bồi thường cho Ngài Miyamoto theo giá, xin Ngài Miyamoto không cần lo lắng ”
“Bồi thường theo giá?!” Nghe nói như thế, sắc mặt Bành Diễm Phương lập tức thay đổi, vội vàng đi đến bên cạnh Vương Hoằng Nghị, hạ giọng nói: “Hoằng Nghị, ông bị điên rồi có phải không, nếu vòng tay của người Nhật này thật sự là phỉ thúy Đế vương lục, vậy chúng ta sẽ phải bồi thường ông ta mười lăm tỷ!”
“Mười lăm tỷ! Số tiền này đủ để chúng ta mua một căn nhà ở Trung Hải!”
“Diễm Phương, vòng tay của người ta, là do bà làm vỡ sao?” Vương Hoằng Nghị nhíu mày nhìn Bành Diễm Phương.
“Là tôi làm vỡ, nhưng cũng không phải do tôi cố ý…” Bành Diễm Phương cứng đầu nói.
“Cho dù có phải bà cố ý hay không, bây giờ vòng tay của người ta đã bị bà làm vỡ, đây là sự thật, dù thế nào đi nữa cùng đều là do chúng ta sai trước, vậy nên số tiền này nhất định chúng ta phải bồi thường!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT