Mười mấy phút sau, Trần Dật Thần và lão tam Hoàng cùng chạy tới.

“Đột phá rồi?” Trần Dật Thần kinh ngạc liếc nhìn Trần Trạch Văn, so với nửa tháng trước, khí tức của Trần Trạch Văn lúc này rõ ràng ngưng thực hơn nhiều.

“Thưa Trần sư thúc, đột phá rồi, đột phá đến Ám Kình hậu kỳ rồi.” Trần Trạch Văn cười nói, ông ta dừng ở Ám Kình trung kỳ tròn tám năm, hiện nay, ông ta cuối cùng đã vượt qua cái rào cản này rồi.

“Không tồi.”

Trần Dật Thần hài lòng gật đầu, thực lực của Trần Trạch Văn vẫn là rất mạnh, trước kia ở Malaysia bang phái rất nhiều, lúc thế cục hỗn loạn, Trần Trạch Văn gần như mỗi ngày đều phải cùng người khác chém giết, loại người đem não dắt ở cạp quần giống như ông ta, cái không thiếu nhất, chính là kinh nghiệm thực chiến.

Hiện nay ông ta đột phá tới Ám Kình hậu kỳ, cho dù chỉ là người nhập môn, nhưng thực lực cũng sẽ không kém hơn một số cao thủ Ám Kình hậu kỳ kỳ cựu.

“Mấy ngày tôi rời khỏi này, Nhược Y giao cho ông rồi.” Trần Dật Thần nói, Ám Kình hậu kỳ, đã đủ bảo vệ Hạ Nhược Y rồi, loại võ giả cấp bậc này, có thể hoàn toàn tiêu diệt tiểu đội chiến thuật kích sát bình thường, cho dù không làm được tới mức tay không cản đạn, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không kém bao nhiêu cả.

“Trần sư thúc yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ sư mẫu chu toàn, nếu có ai muốn động tới sư mẫu, trừ phi bước qua xác của tôi.” Trần Trạch Văn vỗ ngực trịnh trọng bảo đảm, ý nghĩa của Hạ Nhược Y đối với Trần Dật Thần, gần như đã không tới không thể rõ ràng hơn nữa, Trần Dật Thần có thể giao chuyện quan trọng như này cho ông ta làm, rõ ràng là tin tưởng về ông ta, cho nên ông ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng Trần Dật Thần.

“Nhóc à, cậu cứ để tim trong bụng đi, thằng nhóc Trạch Văn này, cái khác đừng nói, cậu ta bảo vệ người khác vẫn là rất có bài bản. Đợi cậu đánh xong trở về, cậu ta nhất định trả cho cậu một cô vợ hoàn chỉnh.” Lão tam Hoàng lười nhác nói.

Trần Dật Thần mỉm cười: “Vậy tôi không lôi thôi nữa, chúng ta đến Sở công quán.”

Nửa tiếng sau, Trần Dật Thần lần nữa tới Sở công quán.

Sở công quán lần này, so với Sở công quán của ba ngày trước, tĩnh lặng lạnh lẽo không ít.

Trước cửa trừ mấy chiếc xe sang ra, gần như không có bóng người.

“Trần đại ca.” Người đứng ở cửa nghênh đón Trần Dật Thần, chính là Sở Thanh Từ.

Mấy ngày không gặp, Sở Thanh Từ lại trở nên xinh đẹp hơn.

Sau khi cười tươi như hoa đi tới trước mặt Trần Dật Thần, Sở Thanh Từ đưa ánh mắt sang lão tam Hoàng: “Trần đại ca, ông lão này là…”

Nghe thấy hai từ ông lão, lão tam Hoàng bỗng chốc đầu đầy vạch đen.

“Cô gọi ông ta là lão tam Hoàng là được.” Trần Dật Thần mỉm cười, nói, anh không định tiết lộ thân phận thật sự của lão tam Hoàng cho Sở Thanh Từ, lão tam Hoàng là át chủ bài trong thời khắc mấu chốt của anh.

“Lão tam Hoàng…” Sở Thanh Từ cố kìm ý cười liếc nhìn lão tam Hoàng, sau đó nói: “Tôi vẫn gọi ông ấy là ông Hoàng đi.”

“Chào ông Hoàng.”

“Xin chào.” Lão tam Hoàng đen mặt ứng phó một câu.

“Trần đại ca, ông Hoàng cũng muốn đi cùng anh sao?” Sở Thanh Từ cười hỏi, cô ta thông minh lanh lợi, tự nhiên có thể đoán được ý đồ thật sự mà Trần Dật Thần dẫn lão tam Hoàng tới, lão tam Hoàng tuyệt đối không đơn giản giống như vẻ ngoài, ông ta rất có khả năng cũng là một võ giả.

“Ừm, ông ấy nói muốn đi mở mang kiến thức về trình độ của võ giả nước N, cô tùy tiện sắp xếp một thân phận của ông ấy đi.” Trần Dật Thần cười nói, nếu muốn xem lão tam Hoàng thành quân át chủ bài để dùng, vậy tự nhiên không thể để lão tam Hoàng quang minh chính đại tới đó, thế nào cũng phải để lão tam Hoàng giả danh một chút.

“Cái này không thành vấn đề.” Sở Thanh Từ cười ngọt ngào, sau đó nhìn sang lão tam Hoàng, nói: “Ông Hoàng, lát nữa nếu như người khác hỏi lai lịch của ông thì ông nói ông là quản gia của nhà họ Sở.”

“Được.” Lão tam Hoàng gật đầu, thân phận quản gia này, quả thật rất có sức thuyết phục, người bình thường căn bản sẽ không nghi ngờ.

“Vậy ông Hoàng, Trần đại ca, chúng ta mau đi thôi, du thuyền chắc sắp đi rồi.” Sở Thanh Từ giơ cổ tay lên, liếc nhìn thời gian, nói.

Đảo Mai Lai tuy nằm ở vùng biển quốc tế, nhưng nơi đó cách Hải Vực của nước H không xa.

Mấy năm trước, chính phủ nước H liền khai thông tuyến đường biển giữa nước H và đảo Mai Lai.

Lần này ra biển, tự nhiên là phải thuận theo tuyến đường biển này để tới.

Sau khi cùng Sở Thanh Từ tới cảng biển, đã là 7 giờ tối.

Bầu trời tuy nhá nhem, nhưng chỗ bến tàu bên bờ biển, lại là một khoảng đèn điện sáng trưng.

Trần Dật Thần liếc nhìn bến tàu đợi lên thuyền, phát hiện trên bàu tàu có trên trăm người đang đứng, những người này phần nhiều đều đeo kính che nắng bản to, đeo balo du lịch, ăn mặc giống khách du lịch.

Lúc này, những đoàn người ăn mặc như khách du lịch này đang ở bến tàu xếp hàng kiểm tra vé, đợi lên du thuyền.

“Những người này, đều là võ giả sao?” Trần Dật Thần không nhịn được hỏi một câu, tuy những người này nhìn trông giống khách du lịch, nhưng khó đảm bảo bọn họ không phải là cố ý ăn mặc thành như vậy.

“Không phải.” Sở Thanh Từ lắc đầu, cười nói: “Trần đại ca, những người này đều là khách du lịch, bọn họ đều là đến đảo Mai Lai du lịch, mục đích của bọn họ với chúng ta gần giống, cho nên chúng ta ngồi cùng một du thuyền qua đó.”

“Như thế…” Trần Dật Thần gật đầu, anh ngược lại đã quên mất, đảo Mai Lai vốn dĩ là một hòn đảo nhỏ chuyên dùng để du lịch, hiện nay đang là mùa du lịch, nhiều người như này ra biển du lịch, không có gì là lạ.

“Trần đại ca, chúng ta đi từ bên này, chúng ta không cần kiểm tra vé.”

Sở Thanh Từ cười nói, lấy tài lực và mối quan hệ của nhà họ Sở, tự nhiên là đã đặt vé thương gia của du thuyền từ lâu rồi, người vé thương gia khi lên thuyền, không cần xếp hàng.

Sau khi đến một bến tàu khác, Trần Dật Thần lúc này mới nhìn thấy toàn diện của chiếc du thuyền sẽ đi lần này.

Đây là một chiếc du thuyền cỡ lớn, dài khoảng hơn 180m, rộng khoảng hơn 40m.

Du thuyền từ trên xuống dưới có năm tầng, mỗi một tầng cao khoảng ba mét.

Lúc này, trên boong tàu của ba tầng dưới của chiếc du thuyền, đều là bóng người nhộn nhịp.

Ánh đèn sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

“Cô Sở, mời bên này.”

Rất nhanh, liền có nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi tới, dẫn Sở Thanh Từ vào nối đi chuyên dụng của khách quý.

Sau khi lên du thuyền, Sở Thanh Từ đi thẳng lên tầng cao nhất của du thuyền.

So với mấy tầng dưới, tầng cao nhất rõ ràng xa hoa hơn nhiều.

Nơi này chỉ có mười mấy khoang phòng, nhưng mỗi một khoang phòng, đều được bài trí vô cùng tinh tế, hoàn toàn là tiêu chuẩn của căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao.

Ngoài khoang trọng xa hoa, view của tầng cao nhất thì rất tuyệt vời, đứng ở nơi này, vừa có thể nhìn mặt biển đằng xa, vừa có thể nhìn dòng người của các boong tàu bên dưới.

Vô hình chung, mang một loại cảm giác vượt trội mà thoải mái.

“Trần đại ca, anh và ông Hoàng đợi ở đây vài phút trước, tôi đi xuống đón đám anh cả của tôi.” Sở Thanh Từ cười rồi nói.

“Ừm, đi đi.”

Trần Dật Thần gật đầu.

Sở Thanh Từ sau khi rời đi, lão tam Hoàng nheo mắt lại, nhìn sang Trần Dật Thần: “Cô gái này, có ý với cậu?”

“Ông nghĩ nhiều rồi.” Trần Dật Thần mặt không có chút cảm xúc gì đưa mắt nhìn mặt biển đằng xa.

“He he.” Lão tam Hoàng cười he he, không tiếp tục nói nữa.

Lúc này, Sở Thanh Từ bước vào trong lối đi của khách quý, xuất hiện mười mấy bóng người.

Người đi đầu, là một người đàn ông hơn 30 tuổi, diện mạo cương nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play