Lâm Như Tuệ lập tức hoảng sợ khi Lý Hồng bảo Lý Nghị đánh gãy chân bà ta.
“Con rể của tôi rất lợi hại, nếu các người dám đánh gãy chân của tôi và Lão Hạ, nó nhất định sẽ giết các người.”
“Giết chúng tôi? Hắn lấy cái gì mà giết?” Lý Nghị cười khểnh giễu cợt, Lâm Như Tuệ đã ra nông nỗi này rồi, không ngờ còn dám uy hiếp ông ta, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
“Nó là người nhà họ Trần!” Lâm Như Tuệ vội vàng thốt lên.
Vẻ mặt của Hạ Vệ Quốc đứng bên cạnh thay đổi đáng kể: “Tuệ Tuệ! Đừng nói linh tinh!”
“Nói linh tinh gì chứ? Đã tới bước đường này rồi! Em còn có thể nói linh tinh gì nữa?!” Lâm Như Tuệ trừng mắt nhìn Hạ Trấn Quốc, sau đó bà ta lại nhìn Lý Nghị: “Tôi không nói linh tinh, con rể của tôi đúng là người nhà họ Trần.”
“Nhà họ Trần?” Lý Nghị cau mày:“Nhà họ Trần nào?
“Còn có thể là nhà họ Trần nào nữa?” Lâm Như Tuệ hừ một tiếng, vô cùng tự hào nói: “Đương nhiên là nhà họ Trần ở Yên Kinh.”
“Nhà họ Trần ở Yên Kinh?!”
Lý Nghị hít một hơi: “Chuyện này không thể nào!”
“Tại sao lại không thể?” Lâm Như Tuệ nhếch mép hỏi.
“Người nhà họ Trần ở Yên Kinh làm sao có thể làm con rể ở nhờ nhà vợ được?” Lý Nghị lộ vẻ nghi hoặc, trực giác nói với ông ta rằng rằng Lâm Như Tuệ không nói dối, nhưng người nhà họ Trần ở Yên Kinh Trần làm sao có thể ở rể?
“Tôi biết anh không tin, nhưng chỉ cần đợi mười phút thôi, mười phút sau, con rể của tôi sẽ tới, đến lúc đó, anh có thể đích thân xác minh thân phận của nó.” Lâm Như Tuệ sắc mặt bình tĩnh, Lý Nghị hiển nhiên đã bị danh tiếng của nhà họ Trần làm cho hoảng sợ, lúc này bà ta càng bình tĩnh, Lý Nghị sẽ càng kiêng dè.
“Được rồi, tôi đợi bà mười phút.” Lý Nghị lạnh lùng liếc nhìn Lâm Như Tuệ: “Sau mười phút, nếu con rể bà không xuất hiện, hoặc là anh ta không phải người nhà họ Trần, vậy thì tôi nhất định sẽ khiến bà muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!”
Trong mắt Lý Nghị toát lên vẻ tàn nhẫn, mười phút, ông ta có thể chờ được.
Nếu mười phút sau, ông ta phát hiện Lâm Như Tuệ đang nói dối mình, thì nhất định sẽ không tha cho bà ta!
Chưa đầy mười phút, nói chính xác là tám phút sau, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Khi nhìn thấy những vết tát sưng đỏ trên mặt Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ ở trong phòng bệnh nhân, khuôn mặt Trần Dật Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng. Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên bên tai:
“Anh, tên khốn kiếp này đến rồi!”
Trần Dật Thần liếc nhìn nơi phát ra giọng nói này, nhưng lại thấy Lý Hồng đang hằn học nhìn mình.
“Xem ra lúc nãy dạy cho cô một bài học còn chưa đủ!” Trong mắt Trần Dật Thần lóe lên một sự lạnh lẽo, anh tưởng đánh gãy một chân của Lý Hồng sẽ khiến cô ta nhớ tới già, ai ngờ lại tự tìm tới cửa.
“Anh, mau giết tên khốn kiếp này cho em! Chính hắn đã đánh gãy một chân của em!” Lý Hồng nhìn Trần Phong với vẻ tàn ác, cô ta không biết người nhà họ Trần nào, chỉ biết là tên Trần Dật Thần đứng trước mặt đây đã đánh gãy một chân của mình, biến cô ta thành một người tàn phế.
“Anh, ra tay ngay đi.”
Thấy Lý Nghị không có động tĩnh, Lý Hồng không khỏi thúc giục lần nữa.
Sự thôi thúc này cuối cùng cũng khiến Lý Nghị định thần lại sau cú sốc.
“Câm miệng!” Sau khi bình tĩnh lại, việc đầu tiên Lý Nghị làm là mắng Lý Hồng bảo cô ta im đi.
Có đánh chết ông ta cũng không nghĩ tới, người đánh gãy chân của Lý Hồng chính là Trần Dật Thần, người mới gặp ở Sở Công Quán mấy ngày trước!
“Anh…” Lý Hồng thấy vô cùng khó hiểu, Lý Nghị, tại sao lại bảo mình câm miệng?
“Anh Trần, sao anh lại ở đây?” Sau khi hít một hơi thật sâu, Lý Nghị tiến lên một bước, nở một nụ cười nịnh nọt.
Lúc này, ông ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Trần Dật Thần là người nhà họ Trần!
Lâm Như Tuệ không hề nói dối!
Chỉ có việc Trần Dật Thần là người nhà họ Trần mới có thể giải thích cho hàng loạt điểm bất hợp lý trong thông tin mà ông ta điều tra trước đây.
“Vết thương trên mặt của ba và mẹ tôi là do ông đánh sao?!”
Vẻ mặt Trần Dật Thần lạnh lùng, không ngờ trợ thủ mà Lý Hồng mời tới lại chính là Lý Nghị, người mà anh đã gặp mấy ngày trước.
Thấy việc đầu tiên mà Trần Dật Thần làm là hỏi tội mình, vẻ mặt Lý Nghị lập tức cứng đờ, thậm chí mí mắt cũng giật giật lên.
“Anh Trần, giữa tôi và bác trai bác gái có thể có chút hiểu lầm…”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Lâm Như Tuệ cười nhạo đi đến trước mặt Lý Nghị, giễu cợt nhìn Lý Nghị: “Có người nào đó vừa định đánh gãy chân của tôi và Lão Hạ, sau đó giết chúng tôi, sao bây giờ lại nói là hiểu lầm?”
“Dì Lâm, nghe tôi giải thích đã…”
Lý Nghị cười cười muốn giải thích, nhưng lại bị Lâm Như Tuệ nhẫn tâm cắt ngang: “Tôi không muốn nghe anh giải thích, bây giờ chỉ muốn hỏi, vừa rồi anh sai người tát tôi giờ tính sao?”
“Dì Lâm, cô muốn sao?” Lý Nghị mỉm cười, Lâm Như Tuệ rõ ràng là một người phụ nữ thù dai, nếu hôm nay không làm Lâm Như Tuệ vừa lòng, Trần Dật Thần nhất định sẽ không tha cho ông ta.
“Vả miệng.”
Lâm Như Tuệ liếc nhìn Lý Nghị, khóe miệng nhếch lên: “Tự vả miệng mình.”
“Vả miệng?” Lý Nghị sững sờ, rõ ràng không ngờ bà ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Sao hả, không bằng lòng?” Lâm Như Tuệ cau mày.
Lý Nghị vội vàng lắc đầu: “Bằng lòng, bằng lòng.”
Vừa nói Lý Nghị vừa giơ tay tát thật mạnh vào mặt mình.
Có thể thấy Lý Nghị không hề nhẹ tay, dùng sức thật mạnh tát một cái, toàn bộ nửa khuôn mặt bên trái ửng đỏ lên.
Nhưng Lâm Như Tuệ không hề có ý định sẽ buông tha cho Lý Nghị, bà ta cười: “Một cái tát là chưa đủ.”
Một cái tát còn chưa đủ?
Trong mắt Lý Nghị hiện lên một tia ảm đạm vụt qua rất nhanh, ngay lập tức ông ta nghiến răng nghiến lợi, lại giơ tay lên.
Bốp bốp bốp…
Chưa đầy một phút, Lý Nghị đã tát mấy chục cái tát vào mặt, cả khuôn mặt sưng vù với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Anh…”
Lý Hồng hoảng sợ thực sự, cô ta không bao giờ nghĩ có ngày Lý Nghị lại nhục nhã trước mặt người khác như vậy, để bảo vệ bản thân, thậm chí việc xấu hổ như tự tát mình cũng làm được.
Lại một phút nữa trôi qua, Lý Nghị dừng tay lại, ông ta nhìn Lâm Như Tuệ, khóe miệng cố nở một nụ cười: “Dì Lâm, như vậy được chưa?”
“Hừ, được rồi.” Lâm Như Tuệ hừ lạnh một tiếng, sự thức thời của Lý Nghị vượt ngoài dự đoán của bà ta, vốn định lột một lớp da trên người Lý Nghị ra, nhưng Lý Nghị đã tỏ ra nhún nhường như vậy rồi, bà ta không thể nói ra yêu cầu ông ta làm gì thêm nữa.
“Anh Trần …” Lý Nghị mỉm cười nhìn Trần Dật Thần, tuy rằng đã vượt qua cửa ải của Lâm Như Tuệ, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều tùy thuộc vào Trần Dật Thần, anh không nói gì, ông ta sẽ đánh nát mặt mình, cũng không có tác dụng gì.
“Cút đi.”
Trần Dật Thần nhẹ giọng nói, loại người như Lý Nghị là điển hình của con chó cắn người không chứ không biết sủa, đừng thấy bây giờ ông ta tỏ ra kính trọng cung kính Lâm Như Tuệ, một ngày nào đó hễ ông ta có đủ thực lực để báo thù Lâm Như Tuệ, thì nhất định sẽ trả lại cho Lâm Như Tuệ gấp trăm lần những gì mình phải chịu đựng ngày hôm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT