Sau khi Trần Dật Thần rời đi, Vũ Văn Thiến nén một bụng tức lập tức trút giận lên người Vũ Văn Bác.
“Vũ Văn Bác, cái thứ không có tiền đồ này! Có cần phải nịnh nọt tên khốn kia như thế không hả?!”
“Chị, coi chị nói kìa, sao lại gọi là nịnh nọt, đây là mở rộng quan hệ.” Vũ Văn Bác trợn trắng mắt, Vũ Văn Thiến cái gì cũng tốt, chỉ là quá thẳng tính, có lẽ vì từ nhỏ đã đến Kiếm Tông tu luyện, cho nên cô ta rất dở chuyện đối nhân xử thế.
Dù làm chuyện gì cũng muốn theo ý mình.
Dùng một câu để miêu tả là coi thường sống chết, không phục là làm, muốn tôi nịnh hót lấy lòng bạn? Thật ngại quá, đây là chuyện không thể nào!
Người xuất thân từ Kiếm Tông đều có tính cách như thế.
Vũ Văn Bác đã hiểu từ lâu rồi.
“Mối quan hệ? Hôm qua tên kia vừa mới đánh em bầm dập, bây giờ em lại nói quan hệ với chị?” Vũ Văn Thiến tức mà không trút ra được, hôm nay cô ta vừa đến Trung Hải, lúc thấy Vũ Văn Bác mặt mũi bầm dập đã suýt không nhận ra anh ta.
Cô ta không ngờ Vũ Văn Bác bình thường kiêu ngạo ngông cuồng lại có ngày bị người ta đánh thê thảm như thế.
Làm chị gái, đương nhiên là Vũ Văn Thiến muốn ra mặt cho em trai mình, cô ta vốn định sáng sớm sẽ đi gây chuyện với Trần Dật Thần, nhưng Vũ Văn Thành Anh lại ngăn cản cô ta.
Lý do ngăn cản rất đơn giản, người đánh Vũ Văn Bác là người nhà họ Trần, nhà Vũ Văn không trêu vào nổi.
Lúc đó cô ta nghẹn một bụng tức, con cháu nhà họ Trần thì sao chứ, con cháu nhà họ Trần là có thể tùy ý đánh người à?
“Chị, không phải em đã nói với chị rồi ư, chuyện em bị đánh hoàn toàn là em có lỗi trước, em không chỉ khiêu khích anh Dật Thần trước còn tìm sát thủ ám sát anh ấy nữa, em làm ra hai chuyện này, anh Dật Thần không giết em đã tốt lắm rồi, đánh em một trận thì có làm sao.” Vũ Văn Bác nghiêm túc nói, lần này bị Trần Dật Thần dạy dỗ hoàn toàn khiến anh ta thay đổi như lột xác.
Trước đây anh ta hung hăng càn quấy, kiêu ngạo ngông cuồng, lần này sau khi gặp Trần Dật Thần, xem như thấy được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Có lẽ theo Vũ Văn Thiến thấy, anh ta vì nịnh hót Trần Dật Thần mới làm ra những chuyện đó, chỉ mỗi anh ta hiểu mình thật sự muốn hoàn toàn thay đổi.
“Hừ, nói nhiều như vậy vẫn có nghĩa là em sợ trên khốn kia chứ gì.” Vũ Văn Thiến lẩm bẩm một tiếng, thật ra thấy Vũ Văn Bác thay đổi, người làm chị là cô ta cũng rất vui vẻ, nhưng trong chốc lát cô ta hơi không chấp nhận được việc Vũ Văn Bác từ kiêu căng ngạo mạn lại tỏ thái độ khiêm tốn trước một chàng trai như vậy.
“Chị, em sợ anh Dật Thần không phải chuyện bình thường à? Chị không thấy cảnh anh Dật Thần ra tay trong biệt thự Đông Cung hôm đó đâu, hai khấu súng lọt vào tay anh Dật Thần chưa đến một giây đã biến thành hai cục sắt vụn rồi, nếu là chị chị có thể làm được không?” Vũ Văn Bác hơi hâm mộ nói.
“Có thể!” Vũ Văn Thiến nghểnh cổ, gần như không suy nghĩ thốt ra, cô ta cũng không thể bị Vũ Văn Bác khinh thường được, dù không thể cũng phải nói có thế.
“Có thể cái con khỉ, chị, chị đừng tưởng em không biết thực lực của chị thế nào.” Vũ Văn Bác cười khinh thường, không nể mặt Vũ Văn Thiến chút nào, dù từ nhỏ Vũ Văn Thiến đã tu luyện ở Kiếm Tông, nhưng đến nay thực lực của Vũ Văn Thiến vẫn chỉ là Ám Kình sơ kỳ.
Người Ám Kình sơ kỳ muốn biến hai cây súng thành hai cục sắt vụn trong một giây vốn dĩ là chuyện viển vông.
“Em… dù bây giờ chị không thể, nhưng sau này sớm muộn gì chị cũng có thể làm được thôi.” Vũ Văn Thiến vẫn không phục lắm, cô ta luôn cảm thấy lúc đó Trần Dật Thần đã giở trò gì đó, hoặc là mượn ngoại lực mới biến hai khẩu súng thành hai cục sắt vụn, chỉ với thực lực của Trần Dật Thần, hoàn toàn không thể nào làm được như vậy!”
“Vậy đợi sau này chị có thể làm được rồi nói.
Vũ Văn Bác cười ha ha, dù Vũ Văn Thiến cũng là thiên tài hiếm có, nhưng muốn theo kịp Trần Dật Thần, e rằng cần ít nhất mười mấy năm nữa.
“Chú Anh, sao khi nãy chú lại cho tên kia đi vào vậy?” Trách mắng Vũ Văn Bác xong, Vũ Văn Thiến lại có chút không cam lòng nhìn về phía võ giả trung niên.
Tên đầy đủ của võ giả trung niên là Đỗ Hải Anh, là người bảo vệ Kiếm Tông sắp xếp cho cô ta.
Thiên tài Kiếm Tông như cô ta đi ra ngoài, bình thường Kiếm Tông đều sẽ phân phối một người có thực lực cao hơn cô ta một hai cảnh giới để bảo vệ.
Cảnh giới võ đạo của Đỗ Hải Anh là Ám Kình trung kỳ, hơn nữa vì tu luyện thuật công phạt nên thực lực của ông ta mạnh hơn Ám Kình trung kỳ bình thường không ít, có thể đấu lại cả Ám Kình hậu kỳ.
Khi nãy cô ta bảo Đỗ Hải Anh gác cửa, đáng lý ra Trần Dật Thần không thể đi vào được, nhưng Trần Dật Thần lại công khai đi dạo trong lầu Trân Bảo.
“Cô chủ, người khi nãy không phải tôi thả vào, là tự cậu ta đi vào.” Đỗ Hải Anh nở nụ cười khổ, đến bây giờ ông ta vấn không hiểu Trần Dật Thần phá giải một quyền kia của mình cách im lặng như thế nào, dù một quyền kia của ông ta chỉ dùng chưa đến một phần mười sức lực, nhưng dù nói thế nào, Trần Dật Thần cũng không thể phá giải một cách đơn giản như thế được.
“Tự đi vào?” Vũ Văn Thiến ngây người, sau đó lại nổi giận: “Ý ông là không ngăn được cậu ta?”
“Ặc… Không phải không ngăn được, mà là… Nói sao nhỉ, chàng trai khi nãy rất lạ…” Đồ Hải Anh nói hết chuyện khi nãy, nhưng ở trước mặt Vũ Văn Thiến, đương nhiên ông ta không thể thừa nhận việc mình không bằng Trần Dật Thần được, chỉ nói là mình sơ ý mới cho Trần Dật Thần đi vào.
Sau khi nghe Đỗ Hải Anh giải thích xong, Vũ Văn Thiến hơi gật đầu, hóa ra là Đỗ hải Anh bất cẩn mới để Trần Dật Thần đi vào, chứ không phải Đỗ Hải Anh cũng không ngăn cản được anh.
“Chú Anh, chú cảm thấy tôi và tên kia ai mạnh hơn?” Vũ Văn Thiến không nhịn được hỏi một câu.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Văn Thiến, Đỗ Hải Anh lập tức cực kỳ ngại ngùng, sao ông ta có thể không nhận ra Vũ Văn Thiến không thích Trần Dật Thần được, nếu ông ta dám nói Vũ Văn Thiến mạnh hơn Tô Trương Dương, chắc chắn Vũ Văn Thiến sẽ đi gây chuyện với Trần Dật Thần.
“Cô chủ… Từ tình hình trước mắt, thực lực của tên kia mạnh hơn cô một chút.” Sau khi châm chước một lúc, Đỗ Hải Anh uyển chuyển nói, trên thực tế, với thực lực Trần Dật Thần thể hiện ra khi nãy, dù là ông ta cũng chưa chắc là đối thủ của anh, còn Vũ Văn Thiến, càng bị Trần Dật Thần bỏ xa hơn mười con phố.
Nếu thật sự gặp Trần Dật Thần, chắc chắn cô ta sẽ bị Trần Dật Thần treo lên đánh.
Nhưng đương nhiên ông ta không thể nói thật ra ngoài, nếu nói thật, e rằng sẽ đả kích Vũ Văn Thiến đến mức thương tích đầy mình, nghiêm trọng hơn thậm chí còn khiến trái tim với võ đạo của Vũ Văn Thiến bị ảnh hưởng.
Vũ Văn Thiến cũng không nghe thấy sự uyển chuyển trong lời nói của Đỗ Hải Anh, cô ta chỉ nghe thấy Trần Dật Thần mạnh hơn cô ta một chút, dù khó chịu, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được.
Vũ Văn Thiến quay đầu lại nhìn về phía Vũ Văn Bác, cô ta kiêu ngạo nói:
“Vũ Văn Bác, nghe thấy chưa? Thực lực của tên kia cũng chỉ mạnh hơn chị cậu một chút thôi, chỉ cần chị đây cố gắng thêm sẽ có thể treo tên kia lên đánh, em có bản lĩnh lấy lòng tên kia còn không bằng lấy lòng chị thêm đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT